Tiên Cốt - Chương 1
01
Thanh Dã có chút khó hiểu, nhất thời không biết ta có ý gì.
Ta có chút ngượng ngùng cúi đầu: “Sư huynh, đệ vừa mới trúc cơ thành công, trên người không có gì tốt.”
Lúc này hắn ta mới hiểu ra mà cười, cưng chìu xoa đầu ta: “Không sao, tiểu sư muội nhìn qua đã biết là người lương thiện. Muội tặng gì nàng ấy cũng sẽ thích.”
Kiếp trước, trước khi ta bị ép rời khỏi tông môn, hắn ta cũng đã từng nói với ta như vậy. Hắn ta nói: “Tiểu sư muội vẫn luôn lương thiện, cho dù có lấy tiên cốt của muội, ắt cũng sẽ không để muội chết. Huống hồ, nàng ấy gánh vác trọng trách lớn, đây là tương lai của cả giới tu chân. A Ly, muội đừng tùy hứng.”
Nghĩ lại thật buồn cười, tiểu sư muội lương thiện trong miệng hắn ta đã hút máu ta cả đời, thiếu chút nữa trở thành cứu tinh của cả giới tu chân.
Còn ta lại rơi xuống bị truy giết tan thành mây khói.
Nếu ngươi đã thấy nàng ta tốt thế, vậy thì ngươi hãy tự mình trải nghiệm đi.
Ta không chịu mà giật giật tay áo hắn ta, vươn tay đưa lên một lọ Thanh Linh Đan tới trước mặt hắn ta:
“Sư huynh tốt, tiểu sư muội sẽ không cười ta đâu, nhưng trước mặt toàn thể đệ tử trong tông môn, huynh giúp A Ly đi mà!”
Thanh Dã bất đắc dĩ, tuy rằng muốn thể hiện trước mặt tiểu sư muội mà hắn ta vừa mới có hảo cảm nhưng tình cảm đã gắn bó hơn trăm năm giữa ta và hắn ta vẫn quan trọng hơn.
Hắn ta nhận lấy Thanh Linh Đan, đưa chiếc hộp đựng dị hỏa cho ta.
Ta liên tục cảm ơn nhưng tay lại lặng lẽ niệm chú ngăn cách hơi thở, cầm lấy lọ thuốc.
02
Rất nhanh đã đến lượt ta tiến lên, ta cẩn thận quan sát Triều Dao đang nhận quà. Chỉ thấy nàng ta cười tươi cảm ơn, sau đó nghiêm túc nghịch ngợm cái hộp kia.
Ta lại hàn huyên vài câu, nàng không trả lời ta, mà hơi nhíu mày, nhỏ giọng lẩm bẩm: “Sao vẫn không phải?”
Trong lòng ta mừng thầm, quay người bỏ đi.
Chỉ là khi đối mặt với đồng môn thì trên mặt lộ vẻ buồn bã: “Tiểu sư muội hình như không thích ta lắm, ta nói chuyện với nàng ta mà nàng ta không trả lời ta.”
Kiếp trước, sau khi Triều Dao xác định tiên cốt ở trên người ta, nàng ta liền liều mạng tiếp cận ta, giả bộ ngây thơ đáng yêu.
Lúc đó ta không biết nàng ta một bụng mang toàn dao găm nên rất nhanh ta đã thân thiết với nàng ta. Ta dạy nàng ta tâm pháp chú thuật, cùng nàng ta kết bạn đồng ra ngoài lịch luyện.
Thế nhưng dần dần, ta lại phát hiện ra đồng môn trong tông môn thường xuyên chỉ trỏ ta, còn cố ý vô tình xa lánh ta.
Rất lâu sau này ta mới biết được thì ra là Triều Dao vẫn luôn vu khống ta ở sau lưng.
Nàng ta nói ta lạnh lùng vô tình, dạy nàng ta pháp thuật đều bắt nàng ta phải lấy đồ tốt tới đổi.
Lại nói ta dẫn nàng ta đi theo chỉ là để nàng ta đi dò đường phía trước làm bia đỡ đạn, hại nàng ta mấy lần đều suýt mất mạng.
Ta vốn không giỏi ăn nói, đến khi phát hiện ra thì đã không thể thay đổi được ấn tượng đã ăn sâu vào lòng mọi người.
Cho nên khi Triều Dao khóc lóc kể lể, cả tông môn không một ai đứng về phía ta.
Ngay cả sư phụ của ta là Tu Mi Đạo Nhân cũng nhìn ta đầy thất vọng: “Như Ly, theo đuổi đại đạo tuy quan trọng nhưng đi chính đạo còn quan trọng hơn.”
“Đạo cũng có câu, là của con thì cuối cùng cũng sẽ là của con, không phải của con thì dù có cướp cũng không cướp được.”
Ta quật cường ôm trứng linh thú giấu ở sau lưng nhưng bị ông ta dùng phất trần đánh vào ngực: “Nghiệp chướng, còn không mau giao cơ duyên của tiểu sư muội ngươi ra đây!”
Ta phun ra một ngụm máu, trơ mắt nhìn sư phụ một mặt từ ái đưa trứng linh thú cho Triều Dao đang đắc ý.
Lúc này nàng ta vẫn chưa thấy đủ, giả mù sa mưa vờ đỡ ta, nhưng lại nhỏ giọng nói: “Ngươi tưởng ngươi liều lĩnh xông vào hang rắn độc, khó khăn lắm mới lấy được trứng linh thú này, thì nó sẽ là của ngươi sao?”
“Chỉ cần là thứ ta thích, cuối cùng đều sẽ thuộc về ta, kể cả Thanh Dã.”
Nói xong nàng ta nhướng mày với ta, ta tức giận, đẩy tay nàng ta đang đỡ ta ra, nàng ta thuận thế ngã ra sau.
Ngay sau đó, một đạo thuật pháp mang theo hơi thở băng giá cực hàn đánh vào cơ thể ta, băng nhận tùy ý phá hủy ngũ tạng lục phủ của ta, ta trực tiếp đau đớn ngất đi.
Ánh mắt cuối cùng ta nhìn thấy lại là một bóng hình quen thuộc đang vội vã bay về phía Triều Dao.
Ta không muốn tin đó là nhị sư huynh vẫn luôn yêu thương ta, nhưng trong cả tông môn chỉ có mình hắn ta là có băng linh căn… Kiếp này, những người này tuy đã không còn quan trọng với ta nữa, nhưng ta cũng sẽ không tiếp tục làm kẻ câm nữa.
03
“Tiểu sư muội đúng là có chút không biết trời cao đất rộng, nhận quà rồi chỉ lo nghịch ngợm.” “Chắc là chưa từng thấy thứ gì tốt đẹp nên mới thích thú như vậy.” “Quá tham lam.”
…
Trong tiếng bàn tán nhỏ của đồng môn, Thanh Dã cuối cùng cũng tiến lên.
Khi thấy hắn ta chỉ đưa cho Triều Dao một lọ Thanh Linh Đan, sắc mặt Triều Dao lập tức tối sầm lại.
Xung quanh cũng vang lên tiếng xì xào bàn tán, mọi người đều bàn luận về việc nhị sư huynh tiên phong đạo cốt sao lại ra tay keo kiệt như vậy.
Mặt Thanh Dã hơi đỏ lên, vô thức ưỡn thẳng lưng.
Hắn ta tuy được tông môn coi trọng, của cải khá nhiều, nhưng ta biết trong túi trữ vật của hắn ta cơ bản đều là đồ vật băng hệ. Mà linh căn của Triều Dao là hỏa mộc. Thế nên căn bản là không dùng được.
Cho nên hắn chỉ có thể lấy lọ Thanh Linh Đan ta đưa cho để tặng Triều Dao, mặc dù món quà này rõ ràng là rất keo kiệt.
Nhưng vào lúc này, khi Triều Dao nhận lấy lọ Thanh Linh Đan lại đột nhiên thay đổi, sự kinh hỉ hiện rõ trong mắt nàng ta.
Nàng ta vui mừng khôn xiết, cầm lọ đan dược bình thường nhất trong giới tu chân mà chơi đùa, như thể đó là một loại tài nguyên hiếm có vậy.
Mọi người nhìn nhau, không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Nhưng ta biết, đó là vì nàng ta đã thăm dò được hơi thở của tiên cốt.
04
Kiếp trước khi đang chạy trốn, ta vẫn luôn suy nghĩ, rốt cuộc Triều Dao đã biết được ta có tiên cốt bằng cách nào?
Dù là bản thân ta có tiên cốt, hay là vị tôn giả hóa thần xuất chúng của tông môn, trước khi nàng ta nói ra chuyện tiên cốt, căn bản đều chưa từng nghe đến.
Mà theo lời nàng ta nói, tiên cốt chính là xương của tiên nhân, có thể tự hấp thụ linh khí trời đất chuyển hóa thành linh lực trong cơ thể, tốc độ tu luyện nhanh hơn gấp bội.
Không chỉ vậy, nó còn có một tác dụng quan trọng hơn. Nó vốn là vật của tiên nhân, cho nên chỉ cần người có tiên cốt tu luyện đến cảnh giới hóa thần đại viên mãn, là có thể trực tiếp phi thăng, không cần trải qua cửu cửu thiên lôi kiếp, cũng không cần có ánh sáng dẫn đường.
Điều này khiến cho toàn bộ tu tiên giới đều rung động.
Phải biết rằng, từ sau trận chiến của các vị tiên nhân cách đây ngàn năm trước đã cắt đứt con đường thông thiên giữa tiểu thế giới của chúng ta với thế giới bên trên. Cho dù có tôn giả nào vượt qua được cửu cửu thiên lôi kiếp, cũng không còn chờ được ánh sáng dẫn đường nữa.
Con đường phi thăng đã hoàn toàn bị cắt đứt.
Tất nhiên, nếu ai đoạt được tiên cốt thì có thể thuận lợi phi thăng, nhưng tiên cốt cũng không đến lượt Triều Dao.
Cho dù khi đó nàng ta đã tu thành nguyên anh, nhưng trước mặt những lão đại hóa thần kia, chỉ cần họ giơ tay lên là có thể khiến nàng ta hồn phi phách tán.
Vì vậy, nàng ta đã nói ra một điều kiện quan trọng nhất để có thể sử dụng tiên cốt, đó chính là trong cơ thể còn phải có tiên mạch liên kết.
Nàng ta nói rằng mặc dù ta có tiên cốt nhưng tốc độ tu luyện vẫn luôn bình thường, đó là vì trong cơ thể ta không có tiên mạch.
“Sư tỷ, tại sao tỷ lại ích kỷ như vậy? Rõ ràng sư tỷ không thể sử dụng được tiên cốt. Mà ta lại có tiên mạch, sau khi có được tiên cốt, ta có thể phi thăng. Lúc đó ta sẽ có thể mở lại con đường thông thiên đến chỗ thế giới nhỏ bé của chúng ta một lần nữa. Như vậy, con đường tu đạo của mọi người sẽ không còn dang dở nữa.”
Đến đây, ta hoàn toàn trở thành yêu nữ mà cả giới tu chân đều muốn giết chết.
Mà trong lúc chạy trốn, ta vô tình thức tỉnh tiên mạch, lúc này ta mới phát hiện ra trong cơ thể ta không phải là không có tiên mạch, nếu không thì tiên cốt sao có thể tự động chọn ta?
Nhưng thời gian thức tỉnh vẫn quá ngắn, dưới sự truy sát của mọi người, cuối cùng ta vẫn không thoát được.
Cho đến khi mở mắt ra, ta trọng sinh vào ngày Triều Dao gia nhập tông môn, nhớ lại cảnh nàng ta vừa vào tông môn đã lấy lòng ta bằng mọi cách, cuối cùng ta cũng biết được nàng ta đã biết ta có tiên cốt từ khi nào.