Tiệc Trà Hậu Cung - Chương 4
14.
An Lăng Dung đã trốn đi rồi.
Ta đã sai rất nhiều tiểu quỷ đi tìm, nhưng không ai có thể tìm thấy được.
Cuối cùng, là Chân Hoàn tìm thấy được An Thị.
Ở cuối dòng nước có một cái cầu nhỏ, mây sương mù mịt cả ngày.
“Chỗ này khá giống với Giang Nam, có lẽ trông giống như nhà của Lăng Dung.”
Ngụy Yến Uyển nhẹ nhàng đi vào.
Lo lắng có quá nhiều người có thể làm phiền nàng, ta đã thả một chút đom đóm vào đó, có thể phản chiếu lại tình hình bên trong..
An Lăng Dung ngồi yên lặng trên ghế thêu hoa, đèn sáng mờ nhạt.
Nghe tiếng cửa mở, nàng nhìn ra: “Mẫu thân, mẫu thân đã về à?”
Nàng đã nhận Ngụy Yến Uyển làm mẫu thân của mình. Vẻ mặt của Ngụy Yến Uyển tự nhiên: “Ừ.”
“Hôm nay phụ thân cũng đã về rồi.”
An Lăng Dung cười ngượng ngùng, dịu dàng, chỉ vào trong nhà.
Đom đóm xoay một góc, trong căn phòng có một tiểu quỷ râu quai nón, gương mặt lộ vẻ muốn khóc nhưng không được, hai chân run rẩy.
Chắc là bị An Lăng Dung bắt đóng vai phụ thân của nàng.
“Phụ thân không đi chơi với di nương nữa à? Phụ thân ghét bà ta rồi sao?”
Tiểu quỷ râu quai nón đ iên cuồng gật đầu.
“Hả?”
An Thị lắc đầu: “Nhưng phụ thân trước đây lại thích bà ta lắm, còn bênh vực bà ta, làm tổn thương mẫu thân! Phụ thân đã thay đổi à? Hay là… người không phải là phụ thân của con…”
Răng nanh như ẩn như hiện.
Trong góc có một vài tiểu quỷ bị xé tan hồn phách, chắc là vì diễn không tốt vai “phụ thân” của nàng đây mà.
Tiểu quỷ râu quai nón sửng sốt, khóc lóc lắc đầu: “Thích, thích, ta là phụ thân của con.”
“Vậy là tốt rồi.”
An Lăng Dung kéo Ngụy Yến Uyển ngồi xuống, nhỏ giọng oán trách: “Mẫu thân đã đi rất lâu rồi đó, hôm nay đồ thêu không bán được sao?”
Ngụy Yến Uyển nhìn quanh phòng, trong lòng đã nắm bắt được sơ lược về hoàn cảnh của An gia.
Nàng xoa nhẹ mũi An Lăng Dung, cưng chiều nói: “Tất nhiên là bán được rồi, tài thêu thùa của mẫu thân như thế nào, con còn không biết sao?”
An Lăng Dung ngơ ngác: “Hôm nay mẫu thân dường như hơi khác một chút.”
Ngụy Yến Uyển mặt không đỏ tim không đập, nói dối: “Mẫu thân khi ra ngoaig đã gặp được một vị tiên nhân, ngài ấy đã dạy mẫu thân một vài điều.”
“Dạy điều gì?” An Lăng Dung rất ngoan ngoãn.
“Cố gắng nhịn nhục thì sẽ không có ai đến cứu mình đâu.”
Ngụy Yến Uyển vừa nói vừa bước tới chỗ tiểu quỷ râu quai nón, An Lăng Dung tò mò đi theo: “Mẫu thân ý người là không được nhịn nhục nữa sao? Nhưng phụ thân là chủ gia đình…”
Giọng nói dừng lại trong tiếng vỗ tay thanh thúy của Ngụy Yến Uyển. Khuôn mặt của tiểu quỷ râu quai nón bị tát lệch sang một bên.
“Hiện nay mọi thứ trong nhà đều do mẫu thân chu cấp, tự nhiên ta nói gì thì phải nghe đó. Phu quân à, đêm nay ngài có đi tới phòng của di nương nữa không?”
“Không dám, không dám!” Tiểu quỷ râu quai nón run rẩy.
“Dung Nhi,” Ngụy Yến Uyển gọi nàng, khuyên bảo: “Mọi việc không phải là không thể nhẫn, mà là không thể đặt trọn hi vọng vào những người khác, nếu có khả năng thay đổi vận mình, thì phải biết nắm chắc cơ hội.”
“Dung Nhi cũng chỉ là một tiểu nữ tử…” An Lăng Dung ngập ngừng.
“Con là nữ nhi thì sao? Khi gió thổi, bồ công anh cũng có thể bay xa hàng nghìn dặm, mượn sức mạnh của gió, cũng không hề thấp kém.”
Bên ngoài căn phòng, ta và Chân Hoàn đều im lặng, đều nhớ lại quá khứ xa xôi của chúng ta.
Ta đã từng lợi dụng sự tự ti và nhạy cảm của An Lăng Dung, lợi dụng thân thế thấp kém của nàng, cũng từng khốn đốn với thân phận thứ xuất của mình, cả đời khó giải khúc mắc trong lòng.
Nhưng cuối cùng, thực ra tiên đế cũng không mấy quan tâm đến điều này.
Bị mắc kẹt, chỉ có chính chúng ta.
Về điểm này, Ngụy Yến Uyển đã làm rất tốt, xuất thân không tốt, lại co được duỗi được, không có sự trợ giúp của gia đình, thì phải biết tìm trợ lực cho mình.
15.
Chúng ta sớm gặp được Dung Bội.
Dung Bội, là một người mạnh mẽ và kiên cường.
Ban đầu tưởng rằng An Lăng Dung sẽ bắt Dung Bội đóng vai di nương, là một tiểu quỷ lẳng lơ.
Khi hình ảnh Dung Bội xuất hiện, cả ta và Chân Hoàn đều im lặng trong chốc lát — di nương này trên mặt có một vết sẹo, nhưng dường như vẻ bề ngoài của nàng vẫn ngay thẳng, ánh mắt kiên định như người sắp bước lên pháp trường, chẳng hề giống một nữ nhân quyến rũ, mê hoặc người ta chút nào.
Dung Bội thấy Ngụy Yến Uyển, nổi trận lôi đình, muốn đi tới tát nàng ta một cái.
Ngụy Yến Uyển cố gắng gửi tín hiệu cho nàng bằng ánh mắt, nhưng Dung Bội hoàn toàn không để ý đến.
“Ta đến để cứu ngươi, chủ nhân của ngươi đang đợi ở ngoài đó.”
Ngụy Yến Uyển nhanh chóng nói nhỏ khi An Lăng Dung không để ý.
“Thật hoang đường!”
Dung Bội trừng mắt lạnh lùng, lớn giọng nói: “Chủ tử rất thông minh, sao lại để loại tiểu nhân như ngươi đến cứu ta?!”
Ngụy Yến Uyển không kịp ngăn cản, trong lòng ta thầm nghĩ “Không tốt rồi”.
Nghe có người hạ nhục mẫu thân mình, hai mắt của An Lăng Dung lập tức đỏ ửng, nàng ta sắp tức giận rồi! Bỗng nhiên từ trong nhà vang lên tiếng ca dao.
Đó là Ngụy Yến Uyển, nàng ta hát những bài ca dao, từ từ trấn an An Lăng Dung.
Nàng ta có bốn hài tử, ta nghĩ nàng ta chắc hẳn rất yêu thương hài tử của mình.
Khi tâm tình An Lăng Dung dịu đi một chút, Ngụy Yến Uyển lạnh mặt, ra dáng một đương gia chủ mẫu đuổi thiếp thất ra khỏi nhà: “Lão gia đã không còn cần đến ngươi nữa, hôm nay ta sẽ đuổi ngươi ra khỏi nhà.”
Lần này, nàng không chờ cho Dung Bội trợn tròn mắt, mà quay qua đánh ngất Dung Bội.
“Dung nhi, đưa ả ta ra ngoài, để ả tự sinh tự diệt đi.”
An Lăng Dung rốt cục vẫn là An Lăng Dung, cho dù giờ phút này tâm trí nàng chỉ như một tiểu hài tử: “Mẫu thân, có nên diệt cỏ tận gốc hay không…?”
Mất một lúc, Ngụy Yến Uyển mới khuyên nhủ được An Lăng Dung đang rục rịch muốn đi diêt cỏ tận gốc, ném Dung Bội đang hôn mê ra ngoài.
Ta ở ngoài cuối cùng cũng cảm thấy thở phào nhẹ nhõm, ra lệnh cho tiểu quỷ: “Đi, mang cung nữ kia ra ngoài đi.”
Dung Bội được giải thoát, tiếp theo họ sẽ giải quyết mâu thuẫn riêng hay trả thù, Địa Phủ sẽ không can thiệp.
Một vài tiểu quỷ tay chân lanh lẹ, rón rén đi ra ngoài phòng nhỏ, giúp đỡ lẫn nhau, chuẩn bị khiêng Dung Bội ra ngoài — đột nhiên một tiếng khàn khàn, như sấm sét vang lên: “Ngươi đây là đang xúc phạm nàng!”
16.
“Nếu Dung Bội biết là Ngụy Yến Uyển đã cứu mình, nàng thà sẵn sàng chấp nhận sự nhục nhã vĩnh viễn!”
Một tiếng nói nghiêm khắc, làm cho An Lăng Dung trong phòng sửng sốt.
Lần này, Ngụy Yến Uyển không thể ngăn cản được.
17.
Ta cảm thấy khó hiểu.
Sao Thanh Anh cứ như không muốn Dung Bội sống tốt vậy?
Nhìn thấy Dung Bội lại sắp bị An Lăng Dung kéo lại, ta bất lực giơ tay lên, bước nhanh đến trước mặt mọi người, ngăn cản những móng vuốt sắc bén của An Lăng Dung.
Liên tiếp mấy trăm chiêu, hai người chúng ta vẫn không phân cao thấp.
“Ngươi là người thân của di nương?” An Thị nhíu mày.
“Không đúng, ngươi không phải… Vậy ngươi là…”
Đang đánh nhau, ánh mắt của An Thị trở nên sáng suốt hơn một chút, nàng thì thầm: “Ngươi là… Hoàng hậu.”
Lui lại vài chục bước, chúng ta tạm thời kéo dài khoảng cách, cúi đầu thở hổn hển.
Nhớ lúc trước trong cung, sống an nhàn sung sướng, từ khi nào lại kiếm sống bằng đao kiếm như vậy chứ? An Thị khôi phục lại chút ý thức, quay đầu nhìn về phía Ngụy Yến Uyển.
Không thể không nói rằng, bản cung thật muốn khen sự cống hiến hết mình của Ngụy Yến Uyển.
Hiện giờ An Thị đã biết vừa rồi chỉ là một vở kịch, nhưng ánh mắt của Ngụy Yến Uyển nhìn về An Thị vẫn như một từ mẫu – chân thành và hiền từ, lo lắng và đau lòng.
“Mượn sức mạnh của gió, không tính là thấp kém, phải không?”
Nàng cười lạnh, cúi đầu: “Cả đời của ta như đi trên băng mỏng, không phải một câu ‘không tính là thấp kém’ có thể giải quyết được.”
“Tại sao không?” Ngụy Yến Uyển bước đến gần, hành lễ với ta.
“Ta nghe người bên ngoài nói, kiếp trước ta cũng là một người từ bùn lầy vật lộn mới leo lên được vị trí cao. Xin hỏi Nghi Đại nhân, thân phận kiếp trước của ta có thấp kém hơn vị thế của Dung nhi không?”
An Lăng Dung được chọn vào cung, vào cung đã được phong làm Đáp ứng. Còn Ngụy Yến Uyển chỉ là một cung nữ bình thường, có thể bị người khác hành hạ bất cứ lúc nào.
Thật sự là thấp kém hơn.
Ta gật đầu.
“Dám hỏi, vị trí cuối cùng mà ta đạt được trong kiếp trước, có cao hơn Dung nhi không?”
Ngụy Yến Uyển được phong làm Quý phi, nhi tử lại được phong làm Thái tử, nếu không chet, sẽ không có nữ tử nào có thể vượt qua nàng.
An Thị cao nhất chỉ lên được vị trí Ly Phi, thật sự cũng không bằng nàng.
Ta lại gật đầu.
Nhìn thấy An Thị có vẻ không tin tưởng, Ngụy Yến Uyển lấy chiếc gương của quá khứ, trong đó có thể nhìn thấy cuộc đời đã qua của mình, nàng đưa cho An Thị: “Đây, ngươi tự mình kiểm chứng đi.”
Ta hỏi nàng: “Ngươi không xem sao?”
Ngụy Yến Uyển lắc đầu, tỏ ra thaoir mái: “Đã quên rồi, không cần phải nhớ lại nữa.”
…
An Thị cầm lấy chiếc gương, nhìn mãi, thỉnh thoảng cười nhẹ, lại thỉnh thoảng khóc.
Cho đến khi đặt xuống, sắc mặt nàng có vẻ phức tạp: “Ngươi thật sự bắt đầu từ vị trí rất thấp kém, sau đó từng bước trèo lên cao, nhưng… ngươi đã chịu rất nhiều khổ đau, ngươi bị nhiều người khinh thường, cả Hoàng đế… cũng không tốt với ngươi.”
Ngụy Yến Uyển tươi cười: “Chịu khổ? Đó không phải là điều đương nhiên sao? Mượn sức mạnh của gió, không thể nào mà chịu không nổi cả cơn giông tố.”
An Thị như bị sốc, suy ngẫm những lời này trong lòng.
Trong khoảnh khắc đó, ta nghĩ rằng nàng đã nhìn thấy một khả năng khác trong cuộc đời của mình.
Không cần phải tự ti, không cần chối bỏ bản thân. Vốn dĩ nàng cũng có thể bay lên cao, làm rạng danh cho gia tộc.
Nghĩ đến điều này, những toư máu trong mắt nàng dần dần tan đi, răng nanh cũng từ từ thu lại.
Ta lén lút nói với Chân Hoàn đứng phía sau: “Ngụy Yến Uyển chính là đang lừa gạt An Lăng Dung, Ngụy Yến Uyển gặp phải Thanh Anh, còn An Lăng Dung gặp phải chúng ta. Độ khó này có thể so sánh với nhau sao…”
18.
“Nếu năm đó ta…”
An Lăng Dung mở miệng, nói được một nửa, trên mặt nàng thoáng hiện lên vẻ trống rỗng.
“Ta năm đó, đã xảy ra chuyện gì….”
Ký ức rút đi như thủy triều xuống.
Chén canh Mạnh Bà xa xôi kia, khi chấp niệm kiên cố của An Lăng Dung xuất hiện khe hở đã vội xâm nhập vào.
Và từ đó, nàng bắt đầu quên.
Dung Bội tỉnh dậy, bò về bên chân Thanh Anh, ta liếc mắt nhìn một cái.
Có chút bực bội, không muốn nhìn lần thứ hai.
An Lăng Dung nhìn về phía Ngụy Yến Uyển, gật đầu, nhìn về phía ta, lại gật đầu một lần nữa.
Cuối cùng, nàng nhìn về phía Chân Hoàn: “Tỷ tỷ”
“Muội nhớ ta sao?” Chân Hoàn hỏi.
An Lăng Dung lắc đầu: “Không nhớ nữa, nhưng vẫn cảm thấy, cần nói lời tạm biệt với tỷ tỷ.”
Chân Hoàn và An Lăng Dung cùng nhau bước lên cầu Nại Hà, ánh mắt dần dần trở nên xa lạ với nhau, cuối cùng biến thành hai đốm sáng mờ nhạt, rơi vào vòng luân hồi của kiếp sau.
Ta đã dẫn dắt nhiều người đi như vậy.
Nhưng chưa từng có lần nào như lần này, khiến ta muốn rơi lệ như thế này.
19.
Ta từ chối can thiệp vào cuộc tranh chấp giữa Ngụy Yến Uyển và Thanh Anh, chính xác hơn là cuộc tranh luận một chiều của Dung Bội.
Dù sao, Ngụy Yến Uyển cũng đã quên hết rồi, còn Thanh Anh thì luôn luôn nhàn nhạt.
Không thể chịu đựng được khi có một ngày họ lại cãi nhau trước mặt ta.
“Cô mẫu, thần thiếp mới là cháu gái ruột của người!”
“Nghi Đại nhân, ta là người được Vương gia chỉ định cho ngài, Nghi Đại nhân là sư phụ của Uyển Uyển, là phụ mẫu tái thế của Uyển Uyển!”
“Im miệng hết cho ta!”
Cãi nhau thật khiến ta đau đầu.
Ta cố gắng chuyển hướng sự chú ý của họ: “Nghe nói tiểu Tứ sắp tới rồi, hai ngươi hãy đến gặp phu quân của mình đi.”
Hai người họ khi còn sống tranh đấu với nhau vì tiểu Tứ, vậy ta sẽ dùng tiểu Tứ để thu hút sự chú ý của họ.
Ai ngờ Thanh Anh lại nhíu mày: “Đừng nói dối nữa, cô mẫu à, con đã đi xem sổ sinh tử rồi, Hoằng Lịch sống lâu hơn con đến ba mươi năm!”
“Trong thời gian chờ hắn, con sẽ thành tâm hiếu kính với cô mẫu!”
Ôi trời ơi, trong lòng ta thầm nghĩ về thời gian còn sống của tiểu Tứ một lần nữa, hai mắt đột nhiên tối sầm lại.
Liệu Thanh Anh có phải là sự trừng phạt mà Chân Hoàn cố ý mang từ nhân gian đến trừng phạt ta không?!
Cuộc sống khốn khổ của ta, có lẽ chỉ mới bắt đầu.
[HẾT]