Tiệc Trà Hậu Cung - Chương 3
10.
An thị đang trong cơn giận dữ, ta không thể đánh lại, chỉ có thể tạm thời tránh đi.
Dung Bội không có liên quan gì đến ta.
Nhưng mà…
“Cung nữ của ngươi bị bắt rồi, sao ngươi không lo lắng?’ Ta nhìn Thanh Anh với vẻ mặt bình tĩnh, nghi ngờ hỏi.
Chân Hoàn bên cạnh thì trông như đã quá quen với cảnh này.
Thanh Anh nghiêm túc nói với ta: “Người Thái phi ghi hận là thần thiếp, bắt Dung Bội đi để tra tấn, chắc chắn sẽ không để nàng ấy chet, chúng ta cứ từ từ bàn bạc, nhất định có cách cứu nàng ấy ra.'”
Ta khó mà diễn tả được: “Các ngươi đã chet rồi, cung nữ của ngươi sẽ không chet thêm lần nữa.”
Nghe vậy, Thanh Anh càng thêm tự tin: “Nếu đã như vậy, thì càng không cần phải vội.”
Ta khó tin liếc nhìn Chân Hoàn, thầm nghĩ trong lòng: Đây là người mà ngươi chọn làm Hoàng hậu cho nhi tử của mình sao?
Năm đó Tô Bồi Thịnh và Cẩn Tịch bị phát hiện có tư tình, Chân Hoàn đang mang thai vẫn đến Thận Hình Ti thăm hỏi, sợ rằng hạ nhân sẽ ngược đãi nàng.
Tuy ta ghét Chân Hoàn, nhưng cũng biết chủ tớ là một thể.
Chuyện đầu tiên ta làm sau khi xuống đây, chính là đưa Tiễn Thu, người kiên quyết chờ ta bên bờ sông đi đầu thai, quên đi chuyện cũ ở trần thế, để nàng đầu thai vào một gia đình tốt.
Nếu nàng không theo ta, đáng lẽ cũng sẽ có kết cục tốt.
Dung Bội và Thanh Anh cùng đến, có nghĩa là hai người cùng chịu chet, hoặc Dung Bội tuẫn táng theo chủ.
Một nô tỳ trung thành như vậy, có lẽ cả đời cũng khó tìm được người nào nữa.
Thanh Anh vẫn đang chỉnh sửa lại hộ giáp của mình, Chân Hoàn kéo tay áo ta, nói nhỏ: “Trước đây có một cung nữ vì nàng mà bị ngược đãi, nàng cũng nói như vậy, mấy năm trời không đến cứu, người của tộc Ô Lạp Na Lạp Thị các ngươi, thật không ra gì.”
Ta liếc nàng ta một cái: “Đừng có mà lôi kéo ta vào.”
“Sau đó cung nữ đó thế nào?” Ta hỏi nàng ta.
Chân Hoàn nhắm mắt lại: “Trở thành Quý phi.”
…
“Lệnh Quý phi?” Ta thử dò hỏi.
“Ngươi cũng biết về nàng ta à?”
Ta buồn bã gật đầu: “Biết chứ, Thanh Anh nói nàng ta sinh được bốn hài tử, nhưng Hoàng đế không yêu thương nàng ta, chỉ muốn nàng ta sinh con thôi.”
Ta và Chân Hoàn cùng im lặng.
“Thật đúng là…”
Xuất thân từ một cung nữ bị ngược đãi, không bằng An thị nhưng vẫn có thể lật đổ Thanh Anh, nâng đỡ nhi tử của mình lên làm Thái tử.
An thị cũng là gặp thời không may, nếu gặp đối thủ như Thanh Anh, có lẽ cũng không đến nỗi phải mang oán hận như vậy.
“Nói ra thì, Ngụy Yến Uyển đáng lẽ phải đến trước ta.” Chân Hoàn đột nhiên lên tiếng.
“Hửm?”
“Nàng ta đi trước ta, dù có đi chậm cũng nên đến rồi chứ.”
Trong lúc nói chuyện, từ xa xa có một tiểu quỷ bay đến, đội một chiếc mũ cao, lễ phép cúi chào ta: “Nghi Đại nhân, Vương gia mời ngài đến một chuyến.'”
11.
Vương gia của Địa phủ, dĩ nhiên là Diêm Vương.
Trên đường đi, ta hỏi tiểu quỷ đội mũ cao có biết Vương gia tìm ta có việc gì không.
Tiểu quỷ thường nhận được chút lợi lộc từ ta: “Nghi Đại nhân, nghe nói mấy ngày trước có một người mới đến, được Vương gia yêu thích.”
Vương gia có con mắt cao hơn đầu, hành sự lại không có quy củ, những tiểu quỷ bình thường rất khó được hắn yêu thích.
Năm đó ta có thể ở lại, một là vì canh Mạnh Bà không làm ta quên đi kí ức, hai là vì Vương gia nhìn trúng tài năng của ta.
Hắn nói Nghi Tu độc ác, khẩu khí nghiêm nghị, khá có phong thái, có thể đứng trên cầu hù dọa đám tiểu quỷ.
Không biết lần này, là người như thế nào có thể lọt vào mắt xanh của hắn.
Chưa đi đến cửa cung điện, đã nghe thấy tiếng cười sảng khoái.
Vương gia cầm một bình rượu, tựa vào cửa vẫy tay với ta: “Nghi Tu, đến đây, ta giới thiệu cho ngươi một người tuyệt vời.”
Trong phòng có một vị nữ tử đang ngồi, dung mạo xinh đẹp, đang cẩn thận lau chùi bộ chum uống rượu, nghe thấy tiếng thì ngẩng đầu lên, cười với ta: “Yến Uyển bái kiến Nghi Đại nhân.”
Nhìn thấy ánh mắt ta liếc qua chùm nho, nàng lập tức đứng dậy: “Nghi Đại nhân thích nho sao? Tiểu nữ giỏi làm rượu nho, nguyện cả gan làm thử, dâng lên cho Nghi Đại nhân.”
Ta xoa xoa thái dương, nàng lại lập tức nói: “Tiểu nữ đã học qua châm cứu và xoa bóp, nguyện thử cho Nghi Đại nhân.”
Trên bàn có bày một bức thư pháp mới viết, mực vẫn chưa khô, nét bút của người viết tuy bình thường nhưng từng chữ đều thể hiện sự thành kính.
Ngụy Yến Uyển nhẹ nhàng cười: “Tiểu nữ viết không đẹp, mong Nghi Đại nhân chỉ giáo.”
Thật sự là một người đa tài đa nghệ.
Vương gia lắc lắc bình rượu, cười nói: “Thế nào, có phải là người thông minh không?”
“Đúng là vậy.” Ta gật đầu.
Quả thật là người thông minh.
“Vậy thì giao cho ngươi, Yến Uyển, sau này hãy theo Nghi Tu.”
Ngụy Yến Uyển lập tức cúi chào ta, chạy nhanh vài bước rồi đứng sau lưng ta.
“Vương gia không tiếc sao?”
Hắn phẩy tay, mang theo bình rượu bước ra ngoài: “Người đã chạy đến trước mặt ngươi rồi, cứ mang đi đi….”
Diêm Vương gia hành tung như gió như bóng, luôn khiến người ta không thể nắm bắt, hạ nhân cũng chẳng dám suy đoán hắn đi đâu.
Ta dẫn Ngụy Yến Uyển chậm rãi bước đi trên đường, hỏi dò nàng: “Ngươi có phải đã uống canh Mạnh Bà rồi mà vẫn không quên được chuyện cũ không?”
Ngụy Yến Uyển lắc đầu: “Chưa từng uống.”
Ta nhíu mày, vậy tại sao lại giữ nàng ở lại?
“Dù chưa từng uống, nhưng cũng không nhớ gì về quá khứ.” Ngụy Yến Uyển cười bổ sung.
Chuyện này thật là kỳ lạ.
Mặc dù sương mù bên bờ sông sẽ từ từ làm hao mòn trí nhớ, nhưng con người ít nhiều sẽ có những chấp niệm của riêng mình, cũng có nỗi day dứt của riêng mình.
Tiểu quỷ nói đó gọi là tự tiêu hao nội tâm. Rất ít người không tự tiêu hao nội tâm.
Như Ngụy Yến Uyển, vừa bước qua cầu Nại Hà, chưa uống canh đã quên sạch mọi thứ, cũng hiếm thấy.
Nàng cúi đầu cười: “Tiểu nữ luôn nói là làm, không để lại hối tiếc, quá khứ dù có xảy ra chuyện gì, nghĩ cũng đều là ý nguyện lúc đó, không có gì để hối hận, tự nhiên cũng không có gì đáng nhớ.”
Ta suy nghĩ: “Ngươi đã đến dưới trướng ta, trước tiên hãy giúp ta làm một việc.”
“Nghi Đại nhân cứ sai bảo.”
“Hãy nghĩ cách làm sao đưa Dung Bội thoát khỏi tay An thị.”
12.
Về đến tiểu viện, Thanh Anh vẫn đang chỉnh sửa hộ giáp.
???
Đây là hộ giáp được làm bằng tơ vàng sao?
Bản cung đã đi một vòng lớn như vậy về, mà vẫn chưa chỉnh trang xong?
Thấy ta đến, Thanh Anh lên tiếng: “Cô mẫu, có thể phân cho con hai tiểu quỷ được không?”
“Để làm gì? Tiểu quỷ không chịu nổi uy phong của An thị đâu.”
Chẳng lẽ muốn dẫn tiểu quỷ đi cứu Dung Bội?
Đó thực sự là có đi không có về, mấy tiểu quỷ phía sau lưng ta đều run rẩy.
Thanh Anh chỉ vào trong phòng: “Dung Bội không còn ở đây, không ai trải giường cho con, đành phải làm phiền mấy tiểu quỷ rồi.”
……
Nghe nói chỉ cần đi trải giường, không cần đối đầu với An thị, tiểu quỷ liền bay nhanh vào, chân đạp mạnh lao thẳng vào trong phòng.
Ta xoa xoa trán: “Ngươi không tự trải được sao?”
Thanh Anh giơ hộ giáp dài của mình lên: “Dù bị An Thái phi làm mất mặt, cũng không thể mất đi thể diện.”
Bản cung không hiểu, có thể diện nào quan trọng hơn sinh mạng chứ? Thôi cứ để nàng làm theo ý mình.
“Thanh Anh.” Ta gọi nàng.
“Ta có một cách, có lẽ có thể cứu được cung nữ của ngươi, nhưng ngươi phải hứa với ta, trong quá trình cứu người, ngươi không được làm bậy.”
Thanh Anh nửa tin nửa ngờ.
“Ai sẽ chọc giận con à?”
Khi thấy Ngụy Yến Uyển, Yến Uyển từ xa cúi chào, Thanh Anh lập tức vò nát trang phục của mình.
“Cô mẫu, Dung Bội con tự cứu được!”
“Cố nhẫn nhịn đi.” Ta thấp giọng khuyên nàng.
Với cái miệng của Thanh Anh, ta sợ lần sau nàng lại tiếp tục chọc giận An Thị.
Thế gian nhân quả báo ứng, Dung Bội và An Thị không thù không oán, cho nên chuyện này ta nhất định phải quản.
Nhưng sau khi cứu người, mối thù riêng giữa An Thị và Ngụy Yến Uyển lại không nằm trong phạm vi quản lý của ta.
Phải biết linh hoạt, Thanh Anh đã làm Hoàng hậu được mười sáu năm, nàng sẽ hiểu đạo lý này phải không?
“Ngụy Yến Uyển chỉ là một nha hoàn không có tài năng gì, làm sao có thể cứu Dung Bội?!”
Nàng không hiểu.
“Nhân quả báo ứng, Ngụy Yến Uyển, ngươi cũng có ngày hôm nay!”
Ngụy Yến Uyển không nhớ gì cả, ngoan ngoãn đứng sau lưng ta.
Thấy Ngụy Yến Uyển không đáp lại, Thanh An càng tức giận hơn: “Ngươi có xứng đáng với Hoàng thượng không? Xứng đáng với Lăng Vân Triệt không?! Ngươi nói thích hoa Lăng Tiêu, chưa từng thay đổi, có còn nhớ rõ không?!”
Ngụy Yến Uyển lắc đầu, tỏ ra mơ hồ.
Quá khứ của con người sẽ biến thành những vết tích, sâu hay nhạt, nhiều lúc không phải là quên đi, mà là chấp nhận.
Giống như ngày nhi tử của ta ra đi dưới cơn mưa lớn, ta cầu nguyện tới các vị thần trên trời cứu con ta.
Cũng giống như núi Lăng Vân trong giấc mộng của Chân Hoàn, không thể trở về được nữa.
Lúc đó, ta nghĩ rằng Ngụy Yến Uyển sắp nhớ ra điều gì đó.
Nàng lại nghiêng đầu, mơ hồ hỏi: “Hoa Lăng Tiêu? Ta chưa từng thấy, nó đẹp không?”
13.
Cuối cùng, vẫn là Chân Hoàn khiến Thanh Anh im lặng.
“Tiên Đế từng rơi lệ trước mặt ai gia. Năm đó cô cô chưởng sự của ai gia gặp nạn, ngài cũng từng liều lĩnh làm mọi thứ giúp nàng thoát ra được.”
Được rồi, điều này thực sự là điều ta không thể sánh bằng với Chân Hoàn.
Nước mắt rơi, ta thua.
Thanh Anh tạm thời yên tĩnh lại.
Ngụy Yến Uyển đi cùng chúng ta đến sân viện của An Thị.
Thực ra, ta cũng không biết Ngụy Yến Uyển sẽ làm gì, chỉ là cảm thấy rằng, An Thị không thể nào quên được dù uống bao nhiêu canh Mạnh Bà.
Và Ngụy Yến Uyển, người chỉ cần bước chân lên cầu Nại Hà thì toàn bộ đều quên mất, dù có gốc rễ bần hàn, dù có sự nghiệp đa tài, nhưng có hai tâm trạng và lựa chọn hoàn toàn khác nhau.
Họ giống như hai mặt của một chiếc gương.
Có lẽ, Ngụy Yến Uyển thực sự có thể cởi bỏ được khúc mắc trong lòng An Thị.