Tiệc Trà Hậu Cung - Chương 2
5.
Thanh Anh cứng đầu không chịu đi đầu thai.
“Thần thiếp phải chờ thiếu niên lang của mình đến.”
“Ngươi không phải đã ân đoạn nghĩa tuyệt với hắn sao?”
Nàng im lặng.
Một lúc sau, nàng lại nói: “Con và Hoằng Lịch ca ca, rốt cuộc vẫn là không giống nhau, chúng ta từng như thân huynh đệ, cũng từng ước nguyện đầu bạc răng long.”
Hoàng hậu và Hoàng đế mà như thân huynh đệ, vậy là có ý gì? Tiên đế Tứ gia cưới Thập thất gia làm Hoàng hậu sao? Những lời này ta có chút không hiểu.
Đầu bạc răng long cùng nhau, điều này ta đã từng trải qua.
Ta và tiên đế cũng đã từng đầu bạc răng long, lầm tưởng rằng sẽ đi cùng nhau đến già.
Thật đáng tiếc.
Tuy nhiên, khác với Chân Hoàn và Hoa Phi, từ lâu ta đã biết rằng tiên đế trước giờ là một kẻ phản bội, âm hiểm và tàn nhẫn. Phó thác cuộc đời và niềm tin cho hắn, chẳng khác nào người si nói mộng.
Hậu cung sâu thẳm, muốn có được cái gì, bản cung phải không từ thủ đoạn.
Thanh Anh đã làm Hoàng hậu suốt mười sáu năm qua, mà vẫn còn ngây thơ như vậy, chẳng lẽ huyết mạch của Ô Lạp Na Lạp Thị xảy ra sự cố?
Ta không thể nhịn được mà thở dài.
Thấy ta im lặng, Thanh Anh như sợ ta không tin, tới gần và nói: “Thần thiếp với Hoằng Lịch ca ca quả thật không giống người thường.”
Có lẽ như muốn chứng minh, nàng từ tốn hỏi: “Cô mẫu, tiên đế có từng rơi nước mắt ở trước mặt người chưa?”
Ta nhìn nàng như đang gặp quỷ.
Thanh Anh lui về, biểu cảm nghiêm túc, ẩn chứa một chút kiêu ngạo.
“Hoằng Lịch từng rơi nước mắt trước mặt thần thiếp!”
Cảm giác hoang đường đạt tới đỉnh cao khi ta biết đối thủ của Thanh Anh, Lệnh Quý phi có đến bốn hài tử.
Ba hài tử của Chân Hoàng hậu đều đứng đầu trong hoàng cung.
Đối thủ của Thanh Anh lại có bốn!
“Ý ngươi là, tiểu Tứ trao cho ngươi nước mắt, còn cho nàng ta bốn hài tử?”
Thanh Anh gật đầu.
“Và ngươi vẫn cho rằng Hoàng đế không thích nàng?”
Thanh Anh và Dung Bội cùng gật đầu.
Tiên đế không yêu thích cung nữ Lý Kim Quế, ngay cả nhi tử nàng ta sinh ra cũng bị vứt bỏ ở Viên Minh Viên chẳng quan tâm, coi hắn là một sự sỉ nhục.
Nhưng đối thủ của Thanh Anh, người không được tiểu Tứ “yêu thích”, nhi tử lại được làm Thái tử.
So sánh cả hai với nhau, Thanh Anh có lẽ là đã đ iên rồi! Bản cung quá mệt mỏi.
Đứa cháu gái này, vẫn nên giao nàng cho thiếu niên lang của nàng đi. Về mặt tuổi tác, tiểu Tứ cũng không còn trẻ, chắc sẽ không thể sống lâu.
Nhưng vào lúc đó, ta vẫn chưa biết, tiểu Tứ lại có thể sống lâu đến vậy.
6.
Thanh Anh được các tiểu quỷ sắp xếp ở một biệt viện.
Bản cung thì tiếp tục đợi Chân Hoàn.
“Địa Phủ không giống như hậu cung, có nhiều nơi cấm kỵ, các ngươi đừng dại dột mà xâm phạm, cũng đừng đi lung tung.” Ta nhắc nhở.
7.
Ngày Chân Hoàn đến Hoàng Tuyền, ta cưỡi kiệu vàng tơ mềm đón nàng ta.
Ba mươi hai người khiêng kiệu đều là những tiểu quỷ trẻ đẹp.
Bước đi lộng lẫy lâu ngày không thấy, tơ lụa Mạn Đà La đã được nhuộm, quạt xếp Diêm Vương gia tự tay đề chữ.
Viên dạ minh châu cực lớn chiếu sáng một nửa cầu Nại Hà.
Mạnh Bà trên cầu líu lo: “Quỷ hồn phủ bụi trần trong món canh của ta cũng nhìn thấy rõ!”
Ta lười biếng vẫy tay: “Ai bảo ngươi mấy vạn năm không rửa bát.”
Yêu tinh quỳ trước kiệu, vẻ mặt đầy sợ hãi: “Nghi Đaiij nhân, đây là những người hôm nay từ dương gian đến?”
Chân Hoàn từ dương gian bước tới từ từ.
Không đẹp bằng ta. Nhìn phục trang của Thái hậu cũng không hơn gì cái này.
“Dù ở trần gian không thể đấu lại ngươi, nhưng giờ đây Địa Phủ là của đại gia tộc Ô Lạp Na Lạp Thị.”
Ta phất tay, ba mươi hai tiểu quỷ trẻ đẹp cúi đầu tuân lệnh.
Ba mươi năm Hà Tây, cũng đã đến lúc ta phục mã.
Ta đã nghĩ tớimười ngàn lần về cảnh tái ngộ với Chân Hoàn, đã luyện tập trong lòng mười ngàn lần cách nào để một lời đánh bại nàng ta.
Nhưng không ngờ, Chân Hoàn chỉ liếc nhìn ta một cái, có vẻ mệt mỏi —— vẫn là cái vẻ khiến ta chán ghét.
Nàng ta không nhắc đến tiên đế, cũng không nhắc đến cố nhân, huống chi là nhi tử mà nàng ta tự hào: “Đại gia tộc Ô Lạp Na Lạp Thị?”
Chân Hoàn hiếm khi lộ ra vẻ sốt ruột: “Nghi Tu…, cháu gái kia của ngươi, ta cũng không muốn nói đến.”
???
Tên đạo tặc này, sao ngươi dám?
Ta cũng không chịu thua: “Chân Hoàn, đó cũng là con dâu của ngươi!”
Địch thương tám trăm, ta thương một ngàn. Ta và Chân Hoàn đều tức giận.
Nữ nhi đi lấy chồng, như bát nước đã đổ đi.
Chân Hoàn đã đến, thì đương nhiên con dâu tốt của nàng, Thanh Anh, cũng nên đi với Chân Hoàn.
Chân Hoàn từ chối: “Thanh Anh là người của gia tộc Ô Lạp Na Lạp Thị …”
“Nhi tử của ta chưa từng rơi lệ trước mặt nàng.” Chân Hoàn nghẹn ngào.
Cái cảnh vừa rồi dường như đã được làm dịu lại.
Ta sai tiểu quỷ đi mời Thanh Anh đến.
Tiểu quỷ vội vã đi, chỉ chốc lát sau đã trở về, hết lớn: “Không tốt rồi, không tốt rồi!”
“Thanh Anh nương nương đã mất tích!”
“Nghe nói là đi về hướng của Lăng Dung nương nương!”
8.
“Lăng Dung?” Chân Hoàn ngạc nhiên nói: “Nàng ta vẫn còn ở đây à.”
An thị mất sớm hơn ta, đã qua được mấy chục năm trên thế gian rồi.
Ta sờ hạt châu trong tay, châm biếm nói: “Nhờ phúc của ngươi.”
Thật sự là nhờ vào phúc của Chân Hoàn.
Ta và An Lăng Dung chấp niệm quá sâu, hai chén canh của Mạnh Bà cũng không thể quên được những tiếc nuối của trần thế.
Không còn cách nào khác, chỉ có thể ở lại Địa phủ này.
Khác biệt ở chỗ là ta vẫn còn ý chí chiến đấu, đã xin Diêm Vương gia giao cho công việc này, những tiểu quỷ này khó chơi, càng đấu càng dũng mãnh, ngược lại nhìn nhận ra được rất nhiều chuyện của trước kia.
An Lăng Dung tinh thần vẫn cứ sa sút, ngu ngốc, oán hận cũng ngày càng lớn, trải qua nhiều năm tháng đã trở thành một lệ qủy không ai ai dám trêu chọc ở địa phủ.
“Thanh Anh đi tìm nàng ta làm gì?”
Ta đã nhắc nhở Thanh Anh từ lâu rồi, không được đi lung tung trong địa ngục, sợ nàng gặp phải rắc rối không giải quyết được. Nhưng nàng lại đi khiêu khích kẻ nguy hiểm nhất!
Tiểu quỷ mặt mày u sầu, chỉ biết lên tiếng bảo ta đi xem một chút.
Nơi ở của An Thị rất xa, nàng ta đã tự chọn khi còn tỉnh táo, nói rằng nàng đã quá mệt mỏi với việc đấu đá, không muốn nhìn thấy người, à không, ma quỷ nữa, cảm thấy phiền lòng.
Ta và Chân Hoàn một trước một sau đi đến đó.
“Sao vậy? Sao Thái Hậu lại đi sau bổn cung một bước?”
Chân Hoàn lớn tuổi rồi, vẫn miệng lưỡi sắc bén: “Cảnh Nhân cung là hậu, thần thiếp là phi, nên phải đi sau ngài.”
Chúng ta cãi nhau suốt đường đến nơi ở của An Thị, cảnh tượng trước mắt khiến Chân Hoàn im lặng.
Trong đình viện trước mắt tỏa ra làn sương xám dày đặc, lạnh lẽo ẩm ướt, trước viện là cảnh tan hoang, cỏ dại mọc um tùm, sóng khí cuồn cuộn phía trên đình viện bắt đầu khởi động, như một con thú hoang bị nhốt sắp được giải thoát.
Nàng ta thì thầm nói: “Nơi ở của Lăng Dung, thật độc đáo.”
Ta gật đầu: “Nghe nói là do chính nàng ta tự dựng, nhìn cũng giống hệt một quả hạnh.”
Chân Hoàn đứng phía sau thở dài: “Nàng ta vẫn chưa buông bỏ được.”
Xét cho cùng, sau khi đến cõi âm, hầu hết các linh hồn sẽ dần mất đi ký ức, cho đến khi uống một chén canh Mạnh Bà, những ký ức về quá khứ sẽ tan thành hư không.
Chuyện lớn bằng trời, khi không còn mạng cũng chỉ như gió thoảng mây bay.
Nhưng An Thị lại khác. Nàng thường mặc chiếc áo khoác màu cam ấm áp, là chiếc nàng đã mượn khi còn ở Chân phủ trước khi vào cung.
Nàng lấy bông hoa do Chân Hoàn tặng làm trâm cài đầu, là bông hoa giúp nàng được chọn vào cung.
Ngay cả cửa điện cũng là quả hạnh nhân khiến nàng mất mạng. Nàng giống như một con quái vật bị mất kẹt trong quá khứ.
Quái vật lúc này đang gào thét trong sân viện, ta nghe thấy một tiếng hét chói tai, giống như là Thanh Anh.
“Ngươi là Thứ Thái phi, ta là Đích Hoàng hậu, sao ngươi dám bất kính với ta?”
9.
Ta bước qua cánh cửa, thấy An Thị đang nổi giận.
“Ngày thường không ai dám nhắc đến hai từ ‘Hoàng hậu’ trước mặt Lăng Dung Nương Nương, cái này, cái này…”
Những tiểu quỷ run rẩy, mặt mày hoảng sợ.
Nói cũng lạ, ngày xưa khi ta đến Cầu Nại Hà, An Thị cũng từng chạy đến thăm ta.
Khi nhìn thấy ta, nàng cũng không tức giận, tựa tiếu phi tiếu, khàn giọng lẩm bẩm một câu: “Cuối cùng vẫn là nàng ấy thắng rồi”, rồi quay lưng đi.
Chấp niệm ở nhân gian của Nghi Tu là tiên đế, chấp niệm của Lăng Dung là Chân Hoàn.
Có lẽ vì chấp niệm của mỗi người khác nhau, An Lăng Dung thần trí mơ hồ cũng không làm khó ta.
Tuy nhiên, nàng lại phản ứng mạnh mẽ với hai chữ “Hoàng hậu”.
Có vẻ như, điều từng khiến nàng đau đớn không phải là bản thân ta, mà là gánh nặng của danh xưng Hoàng hậu trên vai nàng.
Nhìn thấy những răng nanh đang mọc ra trong miệng An Lăng Dung, hai mắt đỏ ngầu.
“Ngươi là người phương nào?!”
Ta vừa đưa tay muốn ngăn lại, nhưng vẫn không kịp bằng Thanh Anh nhanh mồm: “Bản cung là Hoàng hậu Ô Lạp Na Lạp Thị, thê tử của Hoằng Lịch!”
Tổ tông ơi, ngươi chọc giận nàng ta làm gì?!
An Lăng Dung nghiêng nghiêng đầu, như đang suy tư, muốn lục lọi trong trí nhớ xem Ô Lạp Na Lạp Thị là ai, Hoằng Lịch là ai.
“Tứ a ca…..Ngươi là kẻ khiến Tam a ca khinh thường, sau đó được ban cho Tứ a ca à?”
Thanh Anh không phục: “Bản cung xuất thân cao quý…”
Lời nói chưa xong, An Lăng Dung đã cắt ngang: “Cao quý, cao quý… Các ngươi đều là người cao quý, nên ta phải chịu nhục… Dựa vào cái gì lại hạ nhục ta, dựa vào cái gì?!”
Nói xong, nàng ta bỗng nổi giận, khí thế trên người cao đến vài mét, nghiến răng: “Ngay cả hậu nhân cũng dám khinh thường ta!”
Móng vuốt sắc bén lao thẳng về phía Thanh Anh!
“Không ổn rồi!” Ta kinh hoàng hét lên, An thị đang nổi điên, ngay cả ta cũng không thể ngăn nổi: “Lùi lại ngay!”
Nhưng Thanh Anh dường như không vững bước, được Dung Bội đỡ chậm rãi xoay người lại, An Thị giơ móng vuốt tới tấn công!
“A!”
Bụi bay tứ tung, ta kéo Chân Hoàn và một đám tiểu quỷ nhanh chóng lùi lại vài chục bước, kéo áo che kín mặt.
Khi xung quanh yên tĩnh trở lại, ta đứng lên nhìn—Thanh Anh ngây người đứng yên tại chỗ, chiếc trâm cài tóc khẽ lay động.
Cô cô chưởng sự trung thành bảo vệ chủ nhân, Dung Bội, đã biến mất cùng với An thị.
“Sao ngươi không tránh đi?!” Ta lớn tiếng quát.
Thanh Anh uất ức nói: “Thần thiếp đã tránh rồi…”
“Cũng không thiếu tay thiếu chân, sao lại tránh chậm như thế? Ngay cả lão già cũng còn nhanh hơn ngươi!”
Ta liếc nhìn Chân Hoàn đầy ác ý, chạy còn nhanh hơn cả thỏ. Dù ta không ưa Chân Hoàn và Thanh Anh, nhưng nếu có chuyện gì xảy ra dưới sự cai quản của ta, cuối cùng ta cũng sẽ bị liên lụy.
Thanh Anh bĩu môi, bực bội nói: “Thần thiếp sao có thể ôm đầu mà chạy, như vậy thật mất thể diện.”
Cựu Hoàng hậu Nghi Tu và cựu Thái hậu Chân Hoàn vừa mới ôm đầu mà chạy: “……”