Tiếc Nuối Một Lần Yêu - Chương 4: Ngoại Truyện - Thẩm Tu Nhiên
01.
Năm 18 tuổi, sau khi kỳ thi đại học kết thúc, lần đầu tiên tôi gặp Lâm Chí, người hơn tôi năm tuổi tại một buổi tụ tập.
Cô ấy đến để đón người, nhưng đối phương nũng nịu bảo cô ấy đợi thêm chút nữa. Lâm Chí kiên nhẫn ngồi lại một bên, ánh mắt dịu dàng nhìn theo đối phương.
Bỗng dưng, tôi cảm thấy một chút ghen tị, đồng thời cũng nảy ra một suy nghĩ.
Từ nhỏ đến lớn, tôi chưa từng nhận được tình yêu thật sự từ gia đình, cũng chẳng biết cảm giác được người khác quan tâm là như thế nào.
Nếu ánh mắt dịu dàng, chăm chú đó có thể dừng lại ở mình, chắc hẳn sẽ rất tuyệt.
Thế là tôi tìm đủ mọi cách để làm quen với cô ấy, tạo những cuộc gặp gỡ tình cờ, theo đuổi cô ấy.
Càng không đạt được, tôi lại càng khao khát có được.
Phải mất hai năm trời, tôi mới chờ được đến khi thái độ của cô ấy dịu lại.
Tôi tin vào việc tận hưởng hiện tại, sao phải nghĩ đến tương lai xa xôi?
Tôi từng chứng kiến cảnh cha mẹ mình từ yêu nhau say đắm, đến khi cãi nhau đến tê tâm liệt phế, cuối cùng mỗi người sống cuộc sống riêng dưới cùng một mái nhà. Thật lòng, tôi chẳng mong chờ gì ở hôn nhân cả.
Có thể nói, cưới xin chưa bao giờ nằm trong kế hoạch cuộc đời tôi.
Nhưng tôi thực sự muốn ở bên cạnh cô ấy, đó là điều thật lòng.
Vì vậy, tôi đã trái lương tâm để đưa ra một câu trả lời, từ đó bước vào trái tim Lâm Chí.
02.
Những ngày bên nhau thật sự rất hạnh phúc, tôi vừa có người mình thích, vừa có sự tự do mà mình muốn.
Bất giác, thời gian trôi qua năm này qua năm khác, và tình cảm của tôi dành cho Lâm Chí vẫn mãi bền lâu một cách bất ngờ.
Có lẽ vì cô ấy luôn thấu hiểu, cho tôi đủ không gian tự do, khiến tôi chẳng thể nào thấy chán ngán.
Tôi hưởng thụ những ngày tháng như vậy, cho đến sinh nhật hai mươi lăm tuổi của mình, khi cô ấy lấy ra một chiếc hộp quà nhỏ.
Khoảnh khắc đó, tôi thật sự bối rối, tưởng rằng cô ấy sẽ tặng nhẫn.
May mắn thay, đó chỉ là một đôi khuy măng-sét, khiến tôi nhẹ nhõm thở phào.
Rồi chậm rãi nhận ra, Lâm Chí đã ba mươi tuổi, còn tôi thì hoàn toàn không muốn kết hôn, không muốn từ bỏ cuộc sống tự do hiện tại.
Tôi bắt đầu cảm thấy bất an, mỗi ngày đều sợ rằng Lâm Chí sẽ đột nhiên đề cập đến chuyện hôn nhân.
Nhưng cô ấy mãi chẳng nhắc đến, dần dà tôi cũng yên tâm.
Thậm chí tôi còn nghĩ, có lẽ cô ấy cũng giống như tôi, không để tâm đến hôn nhân, mà tận hưởng cuộc sống hiện tại.
Cho đến một ngày nọ, sau khi cha cô ấy gặp chuyện không may, ngay trước cửa nhà, cô ấy đột nhiên nhắc đến chuyện cưới xin, khiến tôi trở tay không kịp.
Lần đó, câu trả lời của tôi thực sự tệ hại.
Tôi thực sự không hiểu, tại sao nhất định phải cố chấp bước vào mối quan hệ ràng buộc của hôn nhân, trong khi chúng tôi đang sống vui vẻ bên nhau như vậy.
Tôi nhìn thấy sự thất vọng trong mắt cô ấy, nhưng trong lòng vẫn nghĩ.
Chúng tôi đã bên nhau năm năm rồi.
Cô ấy đã đầu tư vào tôi rất nhiều, Lâm Chí yêu tôi đến như vậy, chắc chắn sẽ không rời bỏ tôi.
Tôi thật sự yêu cô ấy, nên chắc chắn sẽ luôn đối tốt với cô ấy, cô ấy sẽ hiểu điều đó.
03.
Lần này, Lâm Chí thật sự không dễ dỗ dành như vậy.
Trong nửa tháng cô ấy đi công tác, tôi chờ đợi đến rất dày vò, chợt nghĩ đến những lần trước cô ấy chờ đợi, có lẽ cô ấy cũng đã từng cảm nhận cảm giác giống như tôi bây giờ.
Tôi có chút hối hận, nhưng vẫn không thể thuyết phục bản thân bước vào hôn nhân, cũng chẳng muốn từ bỏ cuộc sống hiện tại.
Tôi thừa nhận, tôi rất thích bầu không khí gia đình của Lâm Chí, cũng yêu quý người thân của cô ấy, cảm nhận được rằng cô ấy đã lớn lên trong tình yêu thương, vì vậy tính cách của cô ấy cũng bao dung như thế.
Nhưng tôi luôn cảm thấy cái xác suất may mắn ấy quá thấp, hôn nhân sẽ khiến con người ta thay đổi không còn nhận ra nữa.
Khi Đình Đình tìm đến tôi, tôi thậm chí còn tự hỏi liệu có phải nên buông bỏ mối quan hệ này, để cả hai được tự do, tìm kiếm hạnh phúc khác.
Tìm một cô bạn gái khác, người sẽ chạy theo tôi, có lẽ sẽ không còn những rắc rối như thế này nữa chăng?
Nhưng sự xuất hiện của Lâm Chí khiến tôi ngay lập tức dập tắt ý nghĩ đó. Nỗi sợ mất cô ấy đã chiếm trọn tâm trí tôi, đồng thời tôi cũng khinh bỉ bản thân vì sao lại có ý nghĩ như thế.
Chỉ là ánh mắt của Lâm Chí nhìn tôi dường như có sức mạnh đọc thấu lòng người, khiến tôi có cảm giác hổ thẹn, không thể che giấu.
Rốt cuộc, cô ấy vẫn đề nghị chia tay, tôi bàng hoàng không biết phải làm gì.
Ngày hôm sau, khi tôi về nhà sau giờ làm, tất cả mọi thứ liên quan đến cô ấy đều biến mất.
Đứng trong căn phòng khách trống trải, tôi chỉ còn biết sờ chiếc chìa khóa duy nhất cô ấy để lại, cười khổ.
Cô ấy thật sự ra đi rất dứt khoát.
Tôi bồn chồn mấy ngày liền, không chịu nổi sự lạnh lùng của cô ấy, liền nhắn tin cho cô ấy, đồng ý đi đăng ký kết hôn.
Lúc đó tôi nghĩ rằng, chắc chắn chúng tôi sẽ quay lại như cũ.
Nhưng sau phút bốc đồng, tôi vẫn uống hết chai bia này đến chai bia khác để thuyết phục bản thân.
Cuối cùng, không cẩn thận uống quá chén, say khướt đến chiều hôm sau.
Lúc nhìn thấy đồng hồ trên điện thoại, phản ứng đầu tiên của tôi là hoảng hốt, nhưng ngay sau đó lại âm thầm thở phào vì có thêm một chút thời gian.
Tôi không cố ý thất hẹn.
Thật sự là vô tình thôi.
Vì vậy tôi gọi điện giải thích, nhưng lại nghe Lâm Chí nói, “Thẩm Tu Nhiên, cục dân chính đã đóng cửa rồi.”
Không biết vì sao, tôi có một ảo giác, dường như cô ấy đang nói với tôi, “Thẩm Tu Nhiên, chúng ta kết thúc rồi.”
Nhưng chẳng phải tôi đã đồng ý với cô ấy là sẽ đi đăng ký kết hôn sao? Cô ấy không có lý do để không tha thứ cho tôi.
Trước những lời giải thích không ngừng của tôi sau đó, cô ấy chỉ đáp lại một câu: “Nếu anh thật lòng muốn kết hôn với tôi, sẽ không cần uống say trước khi đi đăng ký đâu.”
Số của tôi lại bị chặn lần nữa.
Lần này, cô ấy thật sự từ bỏ tôi rồi, ngay cả những hành động gây khiêu khích mà tôi làm cũng trở thành trẻ con trong mắt cô ấy.
Vì yêu cô ấy, tôi đã dành ra sự chân thành lớn nhất của mình để níu kéo.
Nhưng tôi có lòng kiêu hãnh của mình, không thể cứ hết lần này đến lần khác cúi đầu để giữ lại một người đã quyết tâm ra đi.
Thế nên sau đó, tôi không còn xuất hiện nữa, thu dọn hành lý, hẹn vài người bạn rồi không chút do dự lên đường rời đi.
04.
Ban đầu, thực ra tôi chẳng cảm thấy cuộc sống sau khi chia tay khác gì so với trước đây.
Tôi vẫn tiếp tục lang thang đến những nơi khác nhau, trải nghiệm cuộc sống mới.
Cho đến khi mọi thứ dường như lặp lại theo một vòng tuần hoàn, tôi mới từ từ nhận ra điều gì đó không ổn.
Trước đây, khi đi đây đi đó, tôi chưa bao giờ cảm thấy trống trải đến thế, như thể có ai đó đã móc rỗng trái tim mình.
Một cảm giác khó chịu không sao diễn tả được.
Khi tâm sự với bạn bè, được họ nhắc nhở, tôi mới sững sờ nhận ra, hóa ra sau khi chia tay, cảm xúc của tôi lại phản ứng chậm trễ như vậy sao?
Có lẽ, tôi thực sự mất đi Lâm Chí, nên không còn cảm giác an yên nữa.
Và tôi cũng đã mất đi chốn về.
Sau này, qua bao đêm ngày, tôi vẫn nghĩ, liệu tôi và Lâm Chí, với tính cách quá khác biệt, có thể chỉ dựa vào tình yêu mà duy trì bên nhau nhiều năm như vậy không?
Nghĩ đi nghĩ lại, tôi đành phải thừa nhận, đó là nhờ sự bao dung của Lâm Chí.
Cô ấy bao dung những lần thay đổi bất chợt của tôi, những lần tôi rời đi bất chợt, để tôi sống theo cách mình muốn.
Tôi đã lợi dụng tình yêu của cô ấy, tin chắc rằng cô ấy sẽ không thể nào rời bỏ, sẽ luôn chờ đợi tôi.
Vì thế, không một chút lo lắng, tôi đã đặt cô ấy ở vị trí sau cùng.
Cuối cùng, cô ấy dùng hành động để cho tôi biết, chẳng có ai là không thể rời xa ai cả.
Tôi bỗng nhiên rất muốn gặp cô ấy, trên chuyến bay trở về, tôi không kiềm được mà bật khóc như một tên ngốc.
Nhưng Lâm Chí dường như đã bước tiếp, chỉ mới vài tháng ngắn ngủi.
05.
Đi bên cạnh Lâm Chí là một người đàn ông điển trai, ăn mặc giản dị nhưng lịch thiệp, có vẻ như điều kiện của anh ta cũng không tệ.
Không rõ hai người đang tranh luận về điều gì, đột nhiên người đàn ông ngồi xuống buộc dây giày cho Lâm Chí, sau đó cô ấy mỉm cười dịu dàng, ánh mắt cong cong.
Thực ra, bản thân Lâm Chí đã có điều kiện rất tốt, cô ấy xinh đẹp, tốt nghiệp từ trường danh tiếng, năng lực làm việc giỏi, con đường sự nghiệp cũng thênh thang.
Xung quanh cô ấy có những người đàn ông ưu tú theo đuổi cũng là điều bình thường.
Trước đây, cô ấy chỉ cố chấp ở bên cạnh tôi.
Tim tôi đột nhiên như bị ném vào trong nước biển lạnh lẽo, rồi cứ thế chìm xuống không ngừng.
Đêm đó, tôi đến quán bar để chuốc say, không kiềm được mà gọi dãy số quen thuộc ấy.
Giọng nói đứt quãng hỏi cô ấy, “A Chí, em đến đón anh về nhà được không?”
Những năm bên nhau, tình cảnh như thế này thường xuyên xảy ra, say hay không say, tôi đều thích gọi cho Lâm Chí đến đón mình.
Và cô ấy luôn xuất hiện không lâu sau đó, dịu dàng bảo tôi, “Chúng ta về nhà thôi.”
Nhưng giờ đây, A Chí của tôi đã không còn.
Cô ấy sẽ không bao giờ kiên nhẫn dỗ dành tôi nữa.
Chúng tôi cũng chẳng còn chung một mái nhà.
Tôi gục xuống quầy bar, không sao ngăn được nước mắt.
06.
Câu chuyện giữa tôi và Lâm Chí, cứ thế mà kết thúc.
Ngày cô ấy kết hôn, tôi đã đến, mặc trang phục chỉnh tề trong ngày trọng đại này.
Nhìn cô ấy trong bộ váy cưới, không còn là của riêng tôi nữa.
Nếu lần đó ở cục dân chính, tôi không thất hẹn, liệu mọi chuyện có khác đi không?
Tôi nói lời xin lỗi muộn màng, hiểu rằng bản thân đã chẳng còn tác động gì đến cuộc sống của cô ấy nữa.
Có người hỏi tôi, “Anh là người nhà của bên nào, chú rể hay cô dâu?”
Tôi đáp, “Bên cô dâu.”
Bọn họ lại hỏi, “Anh là bạn học hay đồng nghiệp của cô ấy?”
Tôi không trả lời, chỉ nhìn Lâm Chí đang làm lễ, mắt dần đỏ lên.
Tôi từng suýt trở thành người nhà của cô ấy, nhưng giờ đây chỉ còn là người xa lạ.
-HẾT-