Tích Dư Hoan - Chương 5
8.
Phụ thân ta từng nói cho ta biết rằng Thiên Hoa Điện dùng để bày tiệc trong cung có một mật đạo.
Nhưng Tần Độ thì không biết. Lúc ta giả chết trốn ra cung dưỡng thương, Trường Sinh ra sức chín trâu hai hổ kéo y đang cắn răng nghiến lợi về tiểu viện của ta.
Vốn nghĩ rằng Tần Độ sẽ cảm động bởi ta đã buông bỏ xích mích với tân đế, tiếp tục làm mệnh quan triều đình, nhưng ai biết đã hơn nửa tháng, y cũng chẳng thèm mở miệng nói với ta lấy một câu.
Ta rất khó chịu, chỉ có thể ngày ngày làm nũng với y: “Tần Độ, chàng không nói chuyện với ta nửa tháng rồi, ta sẽ chết ngạt mất.”
“Tần Độ, vết thương của ta đau quá, chàng thôi giúp ta thổi một chút nhé.”
Tần Độ chỉ chú tâm chăm sóc ta, ta nói đau thì y thổi, nhưng tuyệt nhiên không nói với ta lời nào.
Cho đến ta thành thật nhận sai: “Tần Độ, ta nhận sai còn không được sao?”
Bỗng Tần Độ quay lại, cứng cổ hỏi ta: “Nàng sai ở đâu?”
Ta gãi đầu một chút: “Ta sai bởi làm quá kế hoạch đã bàn bạc với chàng và tiên đế. Vừa giết người vừa Thiên Hoa Điện mà không nói trước với chàng.”
Tần Độ cắn răng: “Sai vậy thôi ư?”
Ta nuốt nước miếng: “Ta, ta sai vì không nói cho chàng biết Thiên Hoa Điện có mật đạo?”
“Ta giận nàng, vì nàng không xem mạng mình ra gì cả!” Hốc mắt Tần Độ ửng đỏ:
“Chẳng lẽ nàng còn muốn ta lập thêm cho nàng ngôi mộ nữa ư?”
“Khương Vọng, nàng phải sống lâu trăm tuổi.”
Thế là ta nhanh trí vuốt đuôi: “Tần Độ, hai ta phải cùng nhau sống lâu trăm tuổi.”
Phiên ngoại — Tần Độ
Phụ thân ta là Tuần Phủ Tây Nam, là huynh đệ kết nghĩa của Duệ Vương.
Cho nên từ thuở ấu thơ, ta đã định thân với Sở Vọng rồi.
Chuyện Tiểu Sở Vọng thích làm lẽo đẽo sau lưng ta, gọi ta là ca ca. Nàng không thích lão đầu dạy học cho nàng, nhưng mỗi lần nghe ta đọc sách, nàng chỉ nghe một lần đã nhớ.
Thế là ta ngày ngày cầm sách đi Duệ Vương phủ đọc cho Sở Vọng nghe. Để báo đáp lại, Sở Vọng cũng sẽ đọc thoại bản nàng thích cho ta nghe.
Ta không thích thoại bản, nhưng ta thích Sở Vọng, cho nên ta nguyện ý đọc sách cho Sở Vọng cả đời, cũng nguyện ý nghe Sở Vọng đọc thoại bản cả đời.
Nhưng ba năm sau khi phụ thân ta thuyên chuyển về kinh thành, ta không nhận được thư của Sở Vọng nữa. Phụ thân ta nói tân đế đã giết tất cả thân vương để đoạt vị.
Phụ thân ta nói cả nhà Duệ Vương đã gặp nạn, ta không tin, ta phóng ngựa như bay suốt đêm, ngày đêm không nghỉ chạy về phía Tây Nam, tới phủ Duệ Vương.
Nhưng Duệ Vương phủ đã trở thành biển máu. Trong đó có mấy cỗ thi thể không đầu, ta tìm được một nữ thi ăn mặc như Sở Vọng, bên hông nữ thi đó còn có ngọc bội của nàng.
Thân vệ của phụ thân nói để cho tân đế an tâm, binh lính đã chặt đầu người nhà Duệ Vương đem về kinh thành.
Ta tự tay mai táng mấy cỗ thi thể không đầu đó. Ta phải trả thù cho Sở Vọng.
Ta giới thiệu đạo sĩ luyện đa cho tân đế, còn tặng cho cung phi thái giám chưa tịnh thân.
Thôi gia thì sao, Lâm gia thì sao, bọn họ trông cậy vào hoàng tự, nhưng không có ai là huyết mạch của hoàng đế.
Ta không muốn làm quan, chỉ bí mật rải thám tử trong các phủ, khuấy động phong vân.
Nhưng lúc đi Thôi phủ chúc thọ cho Thôi Liêm Chính, trong lúc mơ hồ, ta ngỡ mình đã gặp lại Sở Vọng.
Có người gọi nàng là “Tiểu Khương đại nhân”, vẫn là Thôi Liêm Chính đổi tên cho nàng, Khương Vọng.
Ta mất chút công sức điều tra nàng, có thể chỉ tra được nàng là học trò của Thôi Liêm.
Vào triều làm quan cần phải nghiệm người, cho nên ta không nghĩ tới nàng chính là Sở Vọng, vì khuấy quyền làm thế, ta chọn đến Lan đài.
Thế nhân đều nói ta ngay thẳng, cũng không ai biết có lúc bút mực trong tay cũng là thanh đao sắc bén để giết người.
Thôi Liêm Chính từng tìm tới ta. Lão nói Khương Vọng là thanh đao tốt, nhưng có lúc thanh đao này lại làm bị thương chủ của nó.
Cho nên lão càng thích loại người dùng bút giết người như ta hơn. Chỉ cần ta có thể kéo Khương Vọng xuống đài, vị trí Tả tướng là của ta.
Nhưng Khương Vọng lại nói nàng và Thôi Liêm Chính là một phe, hơn nữa Thôi Liêm Chính còn sai nàng không chừa thủ đoạn dụ dỗ, lôi kéo ta về dưới trướng.
Ta đang không hiểu tại sao Thôi Liêm Chính lại cho rằng Khương Vọng có thể thu ta về dưới trướng thì Khương Vọng lại trúng tên, còn cởi áo ngay trước mặt, lộ ra buộc ngực.
Ngay đêm đó, ta phái người đi Tây Nam đào mộ Sở Vọng lên, dọc đường đi lại càng thêm dò xét Khương Vọng hơn, nhìn Khương Vọng chọn bánh trong đĩa, ta đã có tám phần xác định Khương Vọng chính là Sở Vọng.
Nhưng ta không ngờ rằng Khương Vọng lại bỏ thuốc trong trà của ta, cầm chứng từ có chỉ tay của Lâm Dục đưa cho Thôi Liêm Chính.
Trước những câu chất vấn của Khương Vọng, ta chắc chắn nàng chính là Sở Vọng, chỉ có Sở Vọng mới hy vọng ta vĩnh viễn đi chính lộ.
Thân về từ Tây Nam chạy về nói với ta rằng hài cốt ta chôn năm đó dư ra một đoạn xương ngón tay, còn lại không có điều gì khác thường.
Ta nhớ năm xưa Sở Vọng có một thị nữ có sáu ngón tay. Suốt đêm đó, ta phóng ngựa chạy tới chùa Bạch Mã, quỳ tạ Phật tổ che chở.
Trên đường về phủ, ta lại đổi đường đi Miêu phố chọn hoa. ==Đọc chính chủ tại web metruyen.net.vn==
Hôm nay Tần phủ quá đơn sơ, A Vọng thích nhất là ngắm hoa nở rộ.
Lúc ta đang cân nhắc kế hoạch khiến hoàng đế diệt trừ Thôi gia, Khương Vọng đổi ý bày ra trò cũ, bỏ thuốc vào rượu khiến ta hôn mê.
Tới khi ta tỉnh lại thì Khương Vọng đã giết lão hoàng đế và Thôi Liêm Chính, còn một đuốc thiêu rụi Thiên Hoa Điện.
Ta chỉ biết không thể để Khương Vọng một người trong biển lửa, nhưng ta vừa muốn chạy vào đã bị Trường Sinh một tay đập cho hôn mê.
Tỉnh lại lần nữa, Trường Sinh đang kéo ta tới một viện tử ở ngoại thành.
Ta không lên tiếng, mặc cho Trường Sinh kéo, chỉ có cơn đau trên lưng truyền tới nói cho ta biết rằng, ta còn sống.
Nhưng lúc Trường Sinh ném ta ném vào viện tử ấy, ta nhìn thấy một Khương Vọng còn sống sờ sờ đang băng bó chỗ bỏng do lửa gây ra.
Ta giận đến thất khiếu bốc khói, lại không nỡ để nha đầu Trường Sinh tay chân vụng về đổi thuốc cho Khương Vọng, chỉ có thể vừa xụ mặt xừa chăm sóc nàng.
Xương ta mềm. Đang giận muốn điên người lại bị Khương Vọng dỗ vài câu, cục tức đã tan thành mây khói.
Qua mấy đợt long đong, lại có người sống thoát ra khỏi biển lửa ấy, thế là định lại tội danh mưu nghịch của Thôi Liêm Chính, rửa sạch thanh danh cho Khương Vọng.
Khương Vọng còn oán trách ta mỗi ngày chạy đôn chạy đáo ở ngoài. Ta giận đến thọt lét nàng một trận: “Đây không phải là cục diện rối rắm nàng để lại cho ta ư?”
Khương Vọng trợn to hai mắt: “Tần cẩu, chàng thật không biết Lữ Động Tân mà!”
“Hôm nay khắp kinh thành, có ai là không nào Tần tướng chàng làm người đức hạnh, chính trực.”
“Ta không làm Tả tướng quyền thế ngập trời nữa, vội vội vàng vàng chạy đi làm thê tử của chàng. Tâm can chàng đã bị heo ăn rồi ư?”
Ta nghiến răng, móc một bọc quần áo từ dưới giường ra: “Người không có lương tâm là nàng mới đúng chứ? Nàng nói xem, nàng muốn chạy đi đâu đây?”
Khương Vọng vội mở bọc ra, bên trong là quần áo của hai người bọn ta.
“Trời đất chứng giám, ta chuẩn bị quần áo cho cả hai đứa nhé. Chờ lúc nào chàng muốn lấy ta, ta chạy về Tây Nam báo tin cho phụ mẫu biết.”
Thế là ta vội đứng dậy, kéo Khương Vọng lên: “Vậy thì hôm nay lên đường đi, A Vọng, chúng ta trễ nãi quá lâu rồi.”
Sớm chiều ở chung, một đời một kiếp.
(toàn văn hoàn)