Tích Dư Hoan - Chương 4
Tần Độ lấy vài đĩa thức ăn khỏi thực hạp, bày lên bàn: “Hôm nay Khương tướng nổi bật vô song, thần cũng không có gì để tặng, thôi thì xin đưa cho Tả tướng vài gã sai vặt biết chút võ vẽ vậy.”
Đầu óc ta nhảy số thật nhanh: “Đây là ý của bệ hạ? Muốn bọn họ muốn giám thị ta ư?”
Tần Độ cười như không cười, quét mắt nhìn ta một cái: “Sao đầu óc ngài lúc dùng tốt, lúc lại không vậy?”
Tần Độ rót rượu ra ly, móc ra một cái hộp ném vào trong ngực ta: “Tả tướng nên đi nghỉ sớm, mấy hôm nay ngài gầy đi không ít.”
Ta vuốt ve hộp gỗ, lại bảo Trường Sinh cầm bầu rượu giúp ta, uống thêm vài chén cho gan to ra mới dám mở chiếc hộp này.
Một cây trâm làm bằng bạch ngọc trong suốt ở trong đó.
Không biết qua bao lâu, Trường Sinh mang theo áo khoác chạy tới, kinh ngạc nói: “Gia, sao ngài lại khóc?”
Ta vuốt mặt một cái, bàn tay ướt đẫm: “Ô hô! Trường Sinh ơi, y nhận ra ta rồi!”
“Đến giờ thằng chó này mới nhận ra ta!”
Ta kéo lấy Trường Sinh: “Chuẩn bị ngựa cho gia, đi Tần phủ.”
“Gia, cổng thành đóng rồi.” Trường Sinh vội vàng đè ta lên giường, “Ngài uống chút canh giải rượu đi, ngày mai còn phải lâm triều đó!”
Ta vùng dậy: “Đi, đóng rồi thì sao, gia biết mật đạo xuất cung mà.”
Tầm nửa nén nhang sau, Trường Sinh nhìn lỗ chó nơi góc tường, không thể tin nổi mà hỏi ta rằng: “Gia, mật đạo ngài nói đây ư?”
Ta gật đầu một cái, tay chân nhanh nhẹn chui qua lỗ chó: “Cả cung này chỉ có duy nhất một cái lỗ chó, còn không đủ mật ư?”
“Nhưng làm sao chúng ta vào được Tần phủ hả gia?” Trường Sinh cũng chui chuồng chó theo, “Chẳng lẽ Tần phủ cũng có lỗ chó ư?”
Ta vỗ vai Trường Sinh một cái: “Trường Sinh ơi, ngươi thông minh hơn rồi đó!”
Trường Sinh xụ mặt nhìn ta lại một lần nữa rúc lỗ chó Tần phủ. Hắn ngồi trên đầu tương không chịu chui nữa, chỉ nói là ngồi đây hóng mát giúp ta.
Ta ngựa quen đường cũ chạy vào Tần phủ, té ngửa vào ghế xích đu đặt trong đình viện, nhẹ giọng kêu: “Tần Độ! Tần Độ!”
“Tần Độ, chàng biết ta là ai, đúng không?”
“Còn chưa chắc chắn hoàn toàn, nhưng hôm nay thấy nàng rúc lỗ chó thành thạo như vậy thì ta xác định rồi.”
Tần Độ choàng áo khoác cho ta: “Ban đầu nàng câu dẫn ta, ta cảm thấy ngài rất quen.”
Tần Độ dừng lại, móc một khối ngọc bội ra khỏi ngực: “Nhưng năm đó, khi phủ Duệ Vương máu chảy thành sông, lúc ta chạy đến nhìn thấy một xác bé gái không đầu, bên hông đeo khối ngọc bội nàng luôn mang.”
“Ta cho là nàng chết rồi, thế là đi an táng cỗ thi thể ấy. Mãi đến khi nàng vào Hộ bộ, ta mới lờ mờ cảm thấy có gì đó không đúng.”
Tần Độ đưa tay véo mặt ta một cái: “Lúc từ Giang Bắc về đây, mật thư phía Tây Nam truyền về cũng tới, cỗ thi thể ấy dư ra một đốt ngón tay, ta lại sai người điều tra tiếp.”
“Cho đến khi nàng lá mặt lá trái với bệ hạ, ta mới xác nhận nàng chính là Sở Vọng.”
Ta từ trong tay áo móc ra ngọc bội Tần Độ cho ta để tự do ra vào Tần phủ, hỏi y: “Tần Độ, sao ngọc bội tín vật nhà chàng lại giống với ngọc bội của ta thế?”
“Giống ư?” Tần Độ cong lên khóe miệng, “Nhưng lúc ta vẽ nó lại cảm thấy không giống với ngọc bội của nàng.”
“Tần Độ, tại sao chàng lại đưa cho ta cây trâm đó?”
“A Vọng, ta muốn độ nàng. Nàng cứ làm như vậy thật quá nguy hiểm.”
Tần Độ cúi người xóa sạch nước mắt nơi khóe mắt ta: “Bệ hạ giờ đây ham mê đan dược, ta giúp nàng giết lão, được không?”
“Thôi Liêm Chính ngụy tạo chứng cớ, hãm hại cha nàng, ta cũng có cách giết hắn.”
“Nhưng Thái tử vô tội, còn là người nhân hậu, lương thiện.”
Nói được một nửa, ta đã biết ý của Tần Độ: “Tần Độ, ta đã từng nói với chàng, chàng phải đi trên chính đạo, phải đường đường chính chính mà đi về phía trước.”
“Ta từ nhỏ đã thông minh, chàng không tính hơn ta, cho nên chàng đừng có suy nghĩ phải độ ta nữa.”
Ta lảo đảo đứng dậy: “Tần Độ, tối nay ta rất vui.”
Sau khi ngửa bài với Tần Độ, tần suất ta đến Tần phủ cũng nhiều hơn.
Ta quen thuộc băng qua cửa đá, đi vào khoảng sân rộng rãi sáng ngời, đưa chân đá Tần Độ đang tưới hoa một cái.
“Chàng không nuôi đá mà chuyển sang chơi hoa rồi ư?”
Tần Độ trở tay nắm lấy chân ta, kéo ta nhảy lò cò một vòng quanh sân: “A Vọng, nàng còn dám dùng chiêu này nữa không?”
Ta bị chọc tức la ầm lên: “Tần cẩu, chàng còn không thả tay ra, ta bảo Trường Sinh chém đứt tay chàng!”
“A Vọng, Trường Sinh ki có biết nàng là nữ nhân không?” Tần Độ buông chân ta ra, khoanh tay nhìn chằm chằm ta, “Tần gia có mấy nữ tử sĩ, nàng đổi với Trường Sinh đi.”
Ta không nhịn được cong lên khóe miệng: “Không đổi, Trường Sinh trong lòng ta là độc nhất vô nhị.”
Đầu ngón tay Tần Độ chấm lấy nước đen trong hồ, bắn đầy mặt ta: “Trước đây nàng còn nói ta là ca ca tốt có một không hai trên đời này đấy. Thế Trường Sinh đó có anh tuấn bằng ta không?”
Ta cười té ngửa trên xích đu trong đình viện: “Nhưng Trường Sinh của ta cũng là nữ nhân mà!”
Mặt Tần Độ đen kịt, luống cuống tay chân quay lại tưới hoa: “Sao hoa cúc vàng này của ta lại không phải màu đỏ nhỉ? Phải bảo Trương thúc tưới ít nước lại thôi.”
7.
Hôm nay Tần Độ bận rộn thuyết phục dòng thứ thế gia, còn ta thì bận phải trái với lão hoàng đế, thể hiện vua tôi một lòng, giương đông kích tây.
Trong lúc rảnh rỗi, ta còn nhảy ra chút lão quán tử mang Tần Độ đánh một chút nha tế.
Bởi vì Tần Độ mang nữ vệ tới mà gần đây, cảm giác nguy cơ của Trường Sinh trở nên cao chót vót, khiến nàng nhìn Tần Độ cũng thấy không vừa mắt hơn xưa.
Ngay cả trà nàng cũng không rót Tần Độ, chỉ đáng thương cho họ Tần kia mệt mỏi khô miệng khô lưỡi còn phải tự mình rót trà.
“A Vọng, nàng ở trong Trích Tinh Các phải cẩn thận hơn, nửa số dòng thứ thế gia đồng ý phân gia. Chỉ cần họ phân gia, chắc chắn quyền thế của thế gia sẽ yếu đi không ít.”
Tần Độ bảo chủ quán đổi sang trà hồ gừng: “Thân thể bệ hạ càng ngày càng kém, phỏng chừng qua hai ngày nữa sẽ mở tiệc chiêu đãi thế gia, chuẩn bị một lưới bắt hết.”
Ta nhấp một hớp trà gừng, hỏi: “Thôi gia nói sao?”
“Bệ hạ không cho ta đi tìm dòng thứ Thôi gia, sợ đánh rắn động cỏ.” Tần Độ dừng một chút, “Bệ hạ muốn tìm một chứng cớ, một tội danh để đè lên người Thôi gia, trực tiếp vĩnh tuyệt hậu hoạn.”
“Lại là chiêu cũ, không có ý nghĩa gì.”
Ta ngồi bên cửa sổ, nghiêng người nhìn dòng người đi tới đi lui dưới đường: “Các người không cần bận tâm tìm tội chứng của Thôi Liêm Chính, ta đi theo lão nhiều năm như vậy, tùy tiện móc ra chút bằng chứng gì đó gắn cho lão, Thánh thượng muốn xử tru di tam tộc cũng chẳng thành vấn đề.”
“Cũng được, vậy cũng coi như nàng tự tay xử lý kẻ thù.”
Đúng như Tần Độ nói, không mấy ngày nữa lão hoàng đế sẽ mở tiệc chiêu đãi tộc trưởng của thế gia đại tộc trong triều.
“Hôm nay trẫm khai yến mời các vị ái khanh cùng tộc trưởng đến, bởi trẫm muốn nói với cảm chúng ái khanh một lời cảm ơn. Cảm ơn các khanh đã ủng hộ trẫm suốt những năm nay.”
Lão hoàng đế giơ ly rượu lên: “Nay trẫm già rồi, cũng đã định xong Thái tử, ngày sau các khanh còn phải giúp đỡ Thái tử nhiều.”
“Chúng thần sợ hãi.” Quần thần cả điện quỳ sụp xuống đất, “Bệ hạ vạn thọ vô cương.”
Hết một tuần rượu thì dược liệu trong rượu cũng có tác dụng, tộc trưởng thế gia ngã đầy ra đất, chỉ có Thôi Liêm Chính ung dung không vội, bình tĩnh uống rượu.
Ta nâng ly, hướng về Thôi Liêm Chính, nói: “Xem ra lão sư đã có chuẩn bị từ sớm.”
Lão hoàng đế thở dài: “Liêm Chính à, chúng ta già rồi, đã tới lúc nên nhường chỗ cho những người tuổi trẻ này thôi.”
“Đứa học trò này của khanh là người có tài hoa.”
“Vậy ư?” Thôi Liêm Chính đặt ly rượu xuống:
“Hôm nay ngay cả gà rừng cũng dám làm phượng hoàng rồi ư?”
Ta nhếch khóe miệng: “Quả nhiên lão sư đã biết.”
Lão hoàng đế liếc ta, không hiểu hỏi Thôi Liêm Chính: “Hữu tướng có ý gì?”
“Không phải bệ hạ không biết, thật ra vị Tả tướng tên là Khương Vọng chứ?” Sắc mặt Thôi Liêm Chính đầy bình thản, “Vị này chính là cháu gái của người, là con gái của Duệ Vương Sở Vực – Sở Vọng đấy!”
“Chẳng lẽ bệ hạ cho rằng, hôm nay, kẻ chết trong điện này chỉ có thế gia chúng thần thôi hay sao?” Thôi Liêm Chính giơ ly về phía lão hoàng đế: “Còn có bệ hạ nữa!”
Lão hoàng đế không tin nổi, cẩn thận nhìn kĩ mặt ta: “Không thể nào, tuyệt đối không thể nào, năm đó chính mắt trẫm nhìn thấy cả Sở gia không một người còn sống!”
“Bao nhiêu năm bệ hạ không tỉnh ngộ, người tra không rõ cũng dám dùng, hôm nay cũng coi như là mang đá đập lên chân mình thôi.” Thôi Liêm Chính cười cười, “Con bé này sống vật vờ cho tới bây giờ, cũng giết hơn nửa số tâm phúc của ta, cũng xem như là kiên trì rất lâu!”
Ta gật đầu một cái: “Lão sư đã dạy học trò rằng, có rất nhiều chuyện không phải ta nhìn thấy trước mới kiên trì thực hiện, mà là kiên trì rồi mới thấy được hy vọng!’
“Nói nhảm làm gì nữa?” Thôi Liêm Chính rút một thanh nhuyễn kiếm từ trong tay áo ra, chỉ vào ngực ta: “Nếu các ngươi ép ta phản, vậy ta sẽ phản cho các ngươi xem.”
“Toàn bộ hoàng thành đã bị người của ta bao vây, qua tối hôm nay Tả tướng sẽ ám sát bệ hạ cùng Thái tử, sau đó bị ta tru diệt tại chỗ. Ta vâng mệnh lúc nguy, dìu dắt con của Thôi Quý phi kế vị, trở thành đế sư.”
Ta cũng mò ra một thanh kiếm dưới bàn: “Chẳng lẽ lão sư không phát hiện Thái tử rời chỗ đã lâu, nay vẫn chưa trở lại hay sao?”
“Hơn nữa, bệ hạ thật sự cho rằng người đã giết sạch người của Duệ Vương phủ rồi chăng?”
Ta còn chưa dứt lời, nội thị bên cạnh hoàng đế đã rút kiếm kề cổ lão vua, giơ tay chém xuống, khiến lão chết không nhắm mắt.
“Thật là thủ đoạn!” Thôi Liêm Chính cao giọng cười lớn, “Khương Vọng, ngươi cho là ngươi đánh ngã Tần Độ, y có thể giữ mình rồi ư?”
Ta cười còn vui sướng hơn Thôi Liêm Chính: “Thế lão sư nghĩ rằng, Trường Sinh bên cạnh con đã đi đâu rồi?”
“Lão sư đừng nghĩ có thể bo bo giữ mình nữa, con đã đưa bằng chứng người ham mê tiền tài, tàn sát thí sinh, xem mạng người như cỏ rác, tham ô nhận hối lộ tới tay Tần Độ rồi. Còn chỉ tay chứng từ của Lâm Dục, học trò cũng đã chuẩn bị sẵn.”
“Khương Vọng, ngươi dám hãm hại ta?”
“Hãm hại chỗ nào? Mỗi chuyện to chuyện nhỏ này chẳng phải đều là do lão sư tự làm tự chịu ư?” Ta vuốt ve đầu ngón tay, nhỏ giọng: “Chỉ là ngụy tạo chút chứng cứ thôi. Tóm lại, chỉ cần có kết quả là được.”
“Lão sư, nghiệt người gây ra, cuối cùng người phải trả.”
“Năm đó lão sư bày kế cho bệ hạ, tàn sát tất cả con cháu của tổ tiên để đoạt lấy đế vị.”
“Phụ thân con xa ở Tây Nam, chỉ một lòng một dạ hoàn thành bổn phận, không hề có ý tranh đoạt. Nhưng các người đâu chịu buông tha cho ông ấy? Cứ thế ấn lên đầu phụ thân ta một tội danh, rồi trực tiếp giết hết cả tộc.”
Vừa dứt lời, kiếm trong tay Thôi Liêm Chính đã phóng tới: “Thái tử thì sao? Có bằng chứng thì sao? Qua tối nay, ta chính là đế sư, thiên hạ này sẽ trở thành vật trong túi của Thôi gia.”
“Lão sư từng dạy con, làm việc mười phần, chỉ nên nói ra ba.”
Ta vén ra một kiếm hoa, làm bị thương tay cầm kiếm của Thôi Liêm Chính: “Cho nên học trò có một chuyện giấu lão sư: Võ công của Trường Sinh là do chính tay học trò dạy giỗ.”
“Hơn nữa, lão sư cho rằng Binh bộ Thượng thư Tề Án nguyện cùng người cùng hưởng vinh hoa phú quý, nhưng lão sư lại không biết, thật ra Tề Án là huynh đệ ruột thịt của Lâm Dục, chỉ là năm đó hắn kế thừa Tề gia.”
“Người giết Lâm Dục, người nghĩ rằng Tề Án sẽ còn trung thành với người ư?”
“Khương Vọng, ngươi vì trả thù cho cha mà giết bệ hạ, còn muốn giết ta, đoạt được quyền hành.” Đột nhiên Thôi Liêm Chính cao giọng: “Nhưng ngươi có thể lật trời được ư?”
Ta xoay người, phát hiện Thái tử đang đứng ngoài cửa. Sau lưng hắn là rất nhiều Hắc Giáp Binh.
Ta cười khổ một tiếng, một kiếm đâm vào ngực Thôi Liêm Chính: “Đúng là lão sư mà. Có chết cũng phải kéo người chịu tội thay.”
Ánh trăng lạnh lẽo, còn lạnh hơn khuôn mặt Tần Độ lúc bị ta lừa uống thuốc mê hai phần: “Khương Vọng, nàng điên rồi, ngay cả mạng mình nàng cũng không cần nữa ư?”
Ta thở dài, xoay người quét ngã giá cắm nến.
Nhìn Tần Độ một thân trường bào chạy tới, ta càng cảm thấy y gầy hơn. Tay áo rộng lớn vậy mà như có gió, y gọi tên ta: “A Vọng, đừng!”
Lửa bùng lên, ta cười với Tần Độ một tiếng: “Tần Độ, chàng độ không được ta.”
Lúc Tần Độ sắp chạy vào trong điện thì Trường Sinh đang đứng cạnh y bỗng vung tay một cái, đánh cho y bất tỉnh.
Thái tử lẳng lặng nhìn ta không nói. Ta hành lễ với Thái tử, xoay người bước vào trong biển lửa.
Sau lưng truyền tới giọng nói của Thái tử: “Nghịch thần Khương Vọng mưu hại Hữu tướng cùng tộc trưởng thế gia, vốn nên tru di cửu tộc, nhưng niệm rằng cửu tộc chỉ có một người. Lệnh người đập hết kim thân và công đức bia mà bách tính đã dựng cho ả!”