Tích Dư Hoan - Chương 2
3.
Hoàng đế làm hoàng đế nhiều năm, già rồi, tự nhiên rất quan tâm tới danh tiếng.
Thành tích của thí sinh Giang Bắc bị người nào đó thay đổi, khiến hắn oan ức đập đầu mà chết. Tập thể thí sinh còn lại muốn Thánh thượng cho một lời giải thích, thế là họ ký tên vào một lá thư quyết làm cho rõ chuyện này, quậy ầm quậy ĩ cứ phải gọi là nóng sôi sùng sục.
Lão hoàng đế trực tiếp để ta cùng Tần Độ mang Hắc Giáp Quân chạy thẳng tới Giang Bắc, thề phải cho thí sinh trong thiên hạ một cái công đạo.
Nhưng ta và Tần Độ vừa chạy tới Giang Bắc thì Ninh Viễn Hầu Lâm Dục đã kéo tất cả thí sinh ký tên lên thư đến pháp trường.
Tần Độ nhìn đầu lâu đầy đất, cả giận nói: “Bệ hạ muốn điều tra kỹ án này, ai dám động thủ?”
Lâm Dục hừ lạnh một tiếng: “Không cần làm phiền Tần đại nhân, chỉ là vài tên thí sinh vi pháp loạn kỷ, bổn hầu xử lý xong sẽ ngay lập tức vào kinh bẩm báo với bệ hạ án này.”
“Nếu Ninh Viễn Hầu muốn kháng chỉ, vậy cứ đè Ninh Viễn Hầu ra thẩm vấn trước đi!”
Ta vén rèm xe lên, phất phất tay với Hắc Giáp Quân: “Tiện tay hỏi Hầu gia nói bọn họ vi pháp loạn kỷ, vậy họ vi pháp gì? Loạn kỷ gì?
Lâm Dục trợn to hai mắt: “Khương Vọng, không phải ngài đang bồi Thái tử đi đại Ngụy đàm hòa sao?”
Ta trầm giọng: “Bệ hạ cũng không nghĩ tới ngài thọt ra cái giỏ lớn như vậy. Thần chỉ là một cục gạch trong tay bệ hạ thôi, tất nhiên là Thánh thượng muốn thần ở đâu thì thần sẽ ở đó.”
Tần Độ đang dẫn người nhặt xác cho những thí sinh kinh, quay đầu liếc Lâm Dục một cái: “Hữu tướng phái thần tới, Hầu gia có biết đây là ý gì chăng?”
“Các người tay trái đánh tay phải, đừng hòng kéo Lâm gia ta xuống nước.” Lâm Dục làm lơ thủ hạ can ngăn, tự giác đi vào đại lao, “Thôi gia muốn lấy Lâm gia ta ra lập uy, cũng phải xem Thôi Liêm Chính lão có bản lãnh này hay không đã.”
Tần Độ hiểu ý cầm ra bút mực bắt đầu viết tấu sớ: “Hầu gia có gì muốn nói, hạ quan nhất định sẽ thưa trình đầy đủ với bệ hạ.”
Trường Sinh tri kỷ dời ghế ra ngoài cửa thay ta, thấp giọng hỏi: “Gia, Lâm hầu sẽ kéo Thôi tướng xuống nước ư?”
Ta nghe mấy chuyện rắc rối Lâm hầu gây ra cũng nhiều năm lắm rồi, thế là lắc đầu một cái: “Không đâu, Lâm Dục chỉ biết nói chút chuyện uy hiếp Thôi Liêm Chính thôi, sẽ không thương gân động cốt gì đâu.”
“Hắn còn muốn sống mà!”
“Vậy gia còn để cho Tần đại nhân thẩm ư?” Trường Sinh đi vào trong dò xét một cái, “Đây không phải là làm không công sao?”
“Tiểu Tần đại nhân chính trực lắm, tuy mấy chuyện Lâm hầu nói đều là chuyện nhỏ, nhưng không ngăn được gốc rễ. Y cần mẫn siêng năng thì cứ để y thẩm đi.”
Ta gõ gõ thanh quạt: “Y đây đúng thật là một thanh đao dễ xài.”
Nửa chun trà sau, Tần Độ đưa chứng từ của Lâm Dục cho ta xem: “Ba câu thật năm câu giả, nói hồi lâu cũng không nói đến chính sự.”
Đầu ngón tay Tần Độ hơi dừng trên một cái tên, bình tĩnh nhìn ta: “Danh tự này sợ là có chút mờ ám.”
Ta nhìn xuống tên mà Tần Độ đang chỉ, tỉnh bơ thì thầm: “Tây Nam Duệ Vương – Sở Vực.”
“Ta chuẩn bị thăm dò từ thủ hạ của người này, chờ tra được chân tướng rõ ràng sẽ báo cho Thôi tướng, sau đó lại trình lên bệ hạ.”
Tần Độ thu hồi hai tấm chứng từ: “Còn lại sẽ sai khoái mã mau chóng đưa về kinh thành, nhìn xem Thôi tướng có tới cứu Lâm Dục hay không.”
Chợt, Tần Độ dừng bước, cúi đầu nhìn ta chăm chú: “Tả tướng sẽ không trộm báo tin cho Hữu tướng chứ?”
Ta cười vui vẻ: “Ngay cả chứng từ Lâm hầu ký nhận bản tướng cũng không thấy được, ta có thể báo tin cho Hữu tướng thế nào đây?”
Nhưng rõ ràng là Tần Độ chẳng tin ta. Y giao mật thư cho Hắc Giáp Quân sau thì không rời ta nửa bước.
Ta đi đông y đi đông, ta đi tây y đi tây, ngay cả ngủ cũng xách gối ngủ trên giường nhỏ cạnh ta. Cứ vậy nhìn ta chằm chằm.
Ta giận nổi đến nỗi muốn ẩu đả y một trận, Tần Độ lại còn ghê gớm hơn, rầm một cái đẩy ngã ta lên giường.
Đương lúc ta vừa muốn đẩy Tần Độ ra thì lại bị y đè chặt hơn: “Đừng động, có thích khách!”
Bên tai là tiếng mũi tên xé gió, ta xoay mình đè lên người Tần Độ: “Gia không phía dưới!”
Trường Sinh xử lý thích khách liền tông cửa xông vào kiểm tra chúng ta có an toàn hay không. Hắn nhìn thấy màn này, thế là lẳng lặng xoay ra, còn tri kỷ đóng cửa lại giúp ta và Tần Độ.
Chủ yếu là ta đang nằm trên ngực Tần Độ, bầu không khí quả thật có mấy phần cờ bay phất phới.
Nếu như ta không bị thương thì có lẽ không khí sẽ tốt hơn một chút. Tần Độ nhìn mũi tên ghim trên vai ta, vội vàng đứng dậy: “Ngài trúng tên ư?”
“Ta đi gọi đại phu.”
“Không thể gọi đại phu.” Ta ngăn Tần Độ lại, “Nếu ta bảo trò này là do Thôi tướng bày ra thì ngài có tin không?”
“Ta tin.”
Tần Độ vuốt vuốt ngón tay: “Thôi tướng muốn đem chuyện này đổ lên đầu Lâm Dục, hoàn toàn chứng thực tội danh của Lâm Dục, diệt trừ Lâm gia.”
“Đó là một chuyện, hai là nếu là có thể mượn cơ giết ta, đỡ ngài lên chức cũng coi như là một mũi tên trúng hai con nhạn.”
Ta chỉ vào góc khuất cạnh cửa: “Tên trúng không sâu, trong rương có thuốc trị thương, tên để tự ta rút xuống.”
Tần Độ đỡ ta: “Mũi tên ghim vào bả vai, để ta giúp ngài!”
“Ngài chắc chưa?” ==Đọc chính chủ tại web metruyen.net.vn==
Tần Độ mới vừa gật đầu, ta đã cởi y phục ra được một nửa.
“Ngài, ngài…” Tần Độ nhìn ta bó ngực, tay y cũng run rẩy, “Ngài là nữ tử!”
Ta lại nhìn Tần Độ: “Không phải ngài đã nghi ngờ từ sớm rồi ư?”
“Lẽ nào ngài nghĩ rằng ta đoạn tụ thật?”
“Ngài ráng chịu một chút, ta rút tên ra trước.” Tần Độ nhẹ tay, dùng chủy thủ khẽ rạch vết thương ra:
“Không phải ngài mới vừa làm quan đã làm đến chức Hộ bộ thị lang rồi ư? Sao lại có nhiều vết thương như vậy?”
Ta cắn chặt răng, nằm trên đầu gối Tần Độ: “Hồi trước hại người, nên bị người hại.”
Tần Độ thở dài một tiếng: “Cái miệng này của ngài có thể nói một câu thật lòng nào không?”
4.
Tần Độ nói với Lâm Dục rằng Thôi tướng muốn mượn tay Lâm gia mưu hại Tả tướng.
Lâm Dục giận mắng Thôi Liêm Chính tơi bời, sau đó trực tiếp khai luôn chuyện Thôi Liêm Chính từng cùng hoàng đế lợi dụng Duệ Vương Sở Vực, mưu hại tiên đế, lúc này mới có Thôi gia quyền thế ngập trời như ngày hôm nay.
Ngay cả chuyện một bộ phận thí sinh bị đổi thành tích lần này cũng là do Lâm Dục và Thôi Liêm Chính cấu kết với nhau, ngoài dặm thu tiền, kết đảng trục lợi.
Tần Độ bắt Lâm Dục ấn chỉ tay vào bốn phần chứng từ, chuẩn bị chia thành bốn đường đưa về kinh thành.
Ta ngồi trước án, vừa ăn bánh ngọt vưa nhìn Tần Độ làm việc: “Thân thể ta không tốt, không động não nổi, phải ăn nhiều hơn để bồi bổ.”
“Lửa Thôi gia đốt cháy bùng lên hơi quá rồi.”
Tần Độ lấy khối bánh ngọt ra khỏi tay ta: “Ngài đang không khỏe, không nên ăn nhiều. Ngài và Thôi tướng có khúc mắc gì trong lòng vậy? Tại sao lại một lòng muốn đưa lão vào chỗ chết như thế?”
“Không phải ta có khúc mắc gì với Thôi tướng. Rõ ràng là Thôi tướng bắt đầu kiêng kỵ quyền thế của ta, lão muốn phải diệt trừ ta trước.”
Ta mệt mỏi nằm vật ra: “Nếu phải nói khúc mắc, ta giúp Tần đại nhân cản kiếm, nhưng một khối bánh Tần đại nhân cũng chẳng chịu cho ta ăn, như vậy làm tim ta đau đớn quá.”
Tần Độ liếc ta một cái, nói: “Tả tướng bị thương, không nên uống canh cá.”
“Ngài đi đầu quân, trở thành môn hạ của Thôi tướng đi thôi.” Ta trợn mắt nói nhỏ: “Thôi tướng thèm muốn ngài lâu rồi.”
“Đó không phải là thèm muốn!”
Tần Độ lại trừng ta một cái, “Đó gọi là mến tài!”
Hôm hồi kinh, Tần Độ an bài người giả làm Lâm Dục trong xe tù, lại để cho Lâm Dục cải trang thành Hắc Giáp binh.
Vì để kiếm được mấy phần yên ổn, ta nhét thuốc vào miệng Lâm Dục, chỉ cần hắn dám chạy, ta cũng dám để hắn lăn đùng ra chết.
Ta tọa trấn trên xe ngựa, cứ vậy nhìn chằm chằm Lâm Dục, Tần Độ đang ngồi một bên đọc sách, vừa hay được dịp rảnh rỗi bóc vỏ đào.
Việc theo dõi không thể bị chậm trễ, việc bồi bổ thân thể ta cũng vậy.
Dọc theo đường đi, chúng ta bị ám sát không ngừng, làm cho cả người Trường Sinh cũng gầy đi một vòng.
Trường Sinh thấy ta càng ngày càng đầy đặn, giận đến nghiến răng nghiến lợi: “Nếu gia còn mập hơn nữa, e rằng dù có người đỡ cũng sẽ leo sập tường nhà của Tần đại nhân mất thôi!”
Tần Độ cũng không ngẩng đầu lên, y móc một khối ngọc bội ra khỏi ngực: “Sau này tới Tần phủ không cần phải leo tường, bằng ngọc bội này, ngài có thể tự do ra vào Tần gia, cũng có thể điều động bất kì người nào của Tần gia.”
Ta nhìn miếng ngọc bội cực kì quen mắt trong tay Tần Độ, nghiêng đầu hỏi y:
“Ngài có nguyện vì ta mà thêm dầu vào lửa chăng?”
“Thần là vì Đại Yến.”
Tần Độ đem ngọc bội ném vào trong ngực ta, “Thiết luật quốc có thể diệt, tộc không thể vong cũng nên thay đổi một chút.”
Tần Độ vừa dứt lời, cả người đột nhiên mềm nhũn, ngã xuống: “Ngài… ngài…”
Ta cúi người, rút lấy phần chứng từ thật sự do chính Lâm Dục ký tay điểm chỉ từ trong ngực Tần Độ ra, còn tiện tay nhặt lên ngọc bội của y.
“Tiểu Tần đại nhân, hôm nay bản tướng cho ngày một bài học, ngày sau không nên tin bất kỳ người nào nữa!”