Tích Dư Hoan - Chương 1
1.
Ta là Tả tướng của Đại Yến, cũng là đệ nhất gian thần. Công việc thường ngày của ta là lấy tiền của người này, đoạt mạng của người kia.
Cũng không ai biết thật ra ta là bù nhìn do một tay Hữu tướng Thôi Liêm Chính dựng lên.
Trên triều đình, hai kẻ chúng ta một tên hát mặt trắng, một người hát mặt đỏ, ta là ác quỷ bị người người căm ghét, còn Thôi Liêm Chính thì làm trung thần hiên ngang khí phách, công chính liêm minh.
Ngay lúc ta đang tịch biên nhà của Hộ bộ Thượng thư, vào chính khoảnh khắc ta đang chọn đồ trong nhà kho thì Ngự sử Lan đài là Tần Độ xách bút đi tới bên cạnh ta, nói rằng: “Bái kiến Tả tướng, Hữu tướng lệnh cho thần giúp ngài đốc thúc chuyện Lâm gia, sớm ngày tịch thu hết toàn bộ gia sản”
Bút của Tần Độ, đao của sát nhân.
Mỗi một món được dọn ra Tần Độ đều nhớ kĩ, ngay cả hai đôi đũa ngà voi cũng không buông tha, thành thật ghi chép tất cả vào sổ sách.
Ta thở dài, như vậy thì ta còn mò cái rắm gì nữa!
Ta mặt mũi hiền lành nhìn Tần Độ một cái: “Tiểu Tần đại nhân ơi, có phải ngài ghi hận vụ hôm qua bản tướng trêu ngài trước mặt mọi người, cho nên hôm nay đến điều tra bản tướng, đúng không?”
“Thần không dám.” Tần Độ mắt nhìn thẳng, đoan đoan chính chính mà nói:
“Làm phiền Tả tướng tránh đường một chút, băng ghế làm từ gỗ tử đàn này cũng phải dọn về quốc khố mới được.”
Ta nhíu mày: “Nếu tiểu Tần đại nhân bằng lòng trở thành nhập mạc chi tân* của bản tướng, bản tướng sẽ cất nhắc ngài vào nội các, ngài thấy sao?”
* Nhập mạc chi tân – 入幕之宾: Nghĩa gốc là những người có quan hệ thân cận/những người tham gia cơ mật, trong truyện chỉ người “vô cùng thân cận”, người thân mật.
Tần Độ mang một bộ khiêm khiêm quân tử, cứ vậy xoay người bỏ đi, chỉ để lại một câu: “Đồ lưu manh!”
Trường Sinh nhìn bóng lưng Tần Độ rời đi, thấp giọng hỏi: “Gia, đồ Thôi tướng muốn, chúng ta còn chưa tìm được đâu!”
“Không tìm được thì không tìm nữa.” Ta thờ ơ leo lên xe ngựa, “Chúng ta cứ nói thật với Hữu tướng đại nhân là được.”
Lúc ta chạy tới Chính Sự đường, Tần Độ đã trình giản sách lên cho Thôi Liêm Chính xem.
Ta hành lễ, thưa rằng: “Nếu Tần đại nhân đã đem giản sách vụ tịch biên gia sản này trình cho Hữu tướng, vậy thần cũng không còn gì để nói nữa.”
Nhưng Thôi Liêm Chính lại gọi ta lại: “Tả tướng xin chờ một chút, lão phu có mấy câu muốn nói với ngài.”
Ta ngồi trên ghế, nháy mắt với Tần Độ vài cái, Tần Độ không thèm để ý, cứ vậy hành lễ rời đi.
Thôi Liêm Chính nhìn bóng lưng Tần Độ rời đi, cười cười lắc đầu: “Ngài thấy con người Tần Độ này như thế nào?”
“Quá ngay thẳng, quá cứng nhắc.” Ta nhận lấy giản sách trong tay Thôi Liêm Chính, đọc nhanh như gió:
“Khối ngọc bội mà Lâm Dục cất giấu hẳn phải nằm trong những khối ngọc bội khác, nhưng học trò không biết nó được giấu ở đâu.”
Thôi Liêm Chính ánh mắt như đuốc: “Lão phu muốn ngài lôi kéo Tần Độ.”
“Lão sư chớ nói đùa.” Ta cười:
“Danh tiếng của học trò thật chẳng ra sao, tệ đến đòi mạng, một ánh mắt Tần Độ cũng không muốn cho học trò đây này.”
Thôi Liêm Chính cười ném cây bút vào ngực ta: “Dùng thử cách khác đi, đừng có ngày ngày trêu người ta như vậy!”
“Chuyện thí sinh Giang Bắc trình đơn thỉnh nguyện chung *, ta giao cho ngài và Tần Độ đi xử lý nhé.”
* đơn thỉnh nguyện chung: 联名上书 – liên danh thượng thư: có nghĩa là nhiều người cùng ký tên để gửi ý kiến bằng văn bản lên cho vua.
Ta không giữ lại chút hình tượng gì, giả vờ té ngửa nằm lăn ra trên ghế: “Học trò dùng khuôn mặt này cũng không bắt được tim Tần Độ, huống chi là xử lý những chuyện rắc rối ấy.”
Thôi Liêm Chính cười ha ha: “Đồ khỉ, đi nhanh đi.”
Lúc ta đi ra Chính Sự đường thì bên ngoài trời đã đổ tuyết nhẹ.
Trường Sinh chống lên dù đứng sau lưng ta: “Gia, Hữu tướng nói gì vậy ạ?”
“Lão không tin ta.” Ta thở ra một đoàn sương mù: “Lão muốn nâng đỡ Tần Độ để thay thế ta.”
“Nhưng tiểu Tần đại nhân há chẳng phải càng khó bắt chẹt hơn ư?” Trường Sinh dừng chân một chút, “Gia, vậy chúng ta phải làm thế nào cho phải đây ạ?”
Ta lau một cái mặt, thở dài nói: “Đành phải tiếp tục dùng khuôn mặt tuấn tú này của gia đi quyến rũ Tần Độ vậy.”
Trường Sinh nghẹn lời, lẩm bẩm: “Gia, mấy thứ như da mặt thì đôi lúc ta cũng phải cần một chút!”
2.
Đình viện Tần phủ còn cứng nhắc hơn Tần Độ. Một cái sân lớn như vậy chỉ có vài ba viên đá núi tô điểm.
Tần Độ bước ra nghênh đón, thanh âm còn lạnh lẽo hơn mặt mày: “Không biết Tả tướng tới Tần phủ ta có chuyện gì?”
“Hữu tướng muốn ta và ngài đi Giang Bắc xử lý chuyện thí sinh Giang Bắc thí sinh dâng thư.”
“Nếu chỉ vì chuyện này, ngày mai bãi triều Tả tướng nói với thần là được.” Tần Độ lạnh ngắt như một khối băng, “Cho nên Tả tướng tới đây là vì chuyện đó ư?”
“Hữu tướng bảo ta lấy sắc dụ ngài, khiến ngài đầu quân cho phe ta.”
Ngụm trà Tần Độ vừa uống hân hạnh phun hết lên người ta: “Ngài, ngài và Hữu tướng không phải chính địch ư…”
Ta bình tĩnh nhấp một hớp trà: “Quyền hành của ta có to tới đâu nữa thì cũng phải nghe lệnh Hữu tướng mà làm việc thôi.”
“Vậy triều đình này há chẳng phải là của họ Thôi rồi ư?”
Sống lưng Tần Độ thẳng tắp, lẩm bẩm nói: “Ninh Viễn hầu ở Giang Bắc cũng không phải là môn sinh của Hữu tướng. Lẽ nào Hữu tướng muốn chúng ta bảo vệ hắn ư?”
Tần Độ lấy lại tinh thần mới phát hiện vạt áo trước ngực ta đã ướt một mảng lớn, vội nói: “Là thần đường đột, nếu Tả tướng không chê có thể xiêm áo của thần.”
Lâu chừng nửa nén nhang, ta mặc y phục của Tần Độ, đứng trong đình viện chỉ tay lên bầu trời đầy sao: “Tần đại nhân, nhìn sao rơi!”
Tần Độ nhìn chằm chằm, đột nhiên phi thân phóng tới đem ta đè ở dưới người: “Sao đâu mà sao, là ám tiễn!”
Ta chọt chọt vào ngực Tần Độ, để y đừng ép chặt như vậy: “Đừng sợ, Trường Sinh võ nghệ cao cường, tí mưa tên này không thành vấn đề với hắn đâu.”
Tần Độ liếc ta một cái, sau đó mới chống tay ngồi dậy bên người ta, cùng thưởng thức cảnh Trường Sinh uy phong lẫm liệt vung đao đỡ tên.
Bầu không khí có chút căng thẳng, ta lại chọt chọt bả vai Tần Độ: “Ngài đoán xem, màn này là hướng về ta hay hướng về ngài?”
“Có thể là chuyện thí sinh Giang Bắc dâng thư làm đệ đệ Ninh Viễn Hầu của Lâm quý phi cũng khó tránh khỏi dính líu.”
Tần Độ nhặt lên một mũi tên nhìn hồi lâu, “Tả tướng khéo đưa đẩy, màn này chỉ sợ là muốn gõ hạ quan.”
“Ta đoán là Thôi Liêm Chính, lão biết tính tình của ngài, càng ngăn thì ngài càng muốn điều tra chân tướng.”
Ta nhận lấy mũi tên trong tay Tần Độ, “Lão muốn mượn đao giết người, Thôi gia không muốn người của Lâm gia làm Thái tử, muốn mượn chuyện này vặn ngã Lâm gia.”
Tần Độ khó hiểu nhìn ta một cái: “Tại sao Thôi tướng lại cho rằng ta đồng ý hợp tác với ngài?”
Ta sờ sờ mặt, rơi vào trầm tư: “Có lẽ là do khuôn mặt của bản tướng không người địch lại đấy.”
“Quả thật da mặt này của Tả tướng không ai địch nổi.”