Tích Công Đức - Chương 5
20
Cuối cùng, sếp vẫn đưa tôi về nhà.
Không phải vì anh ấy rộng lượng, mà đơn giản là vì nhà tôi có dao.
Dù sao thì tôi cũng đang gặp nguy hiểm, vậy sao không kéo anh ấy cùng đi.
Tôi cười một cách âm u: “Sếp yên tâm, khi xuống dưới, em sẽ làm việc tiếp cho sếp.”
Sếp kéo hành lý của tôi.
Anh ấy dặn dò tôi ở nhà không được lộn xộn, không được nhìn ngó lung tung, phải ngoan ngoãn làm cây phát tài, ờ không, làm bùa may mắn.
Tôi gật đầu đồng ý.
Biệt thự của sếp có năm tầng.
Xe dừng ở tầng hầm hai, sếp giới thiệu sơ qua về cấu trúc của ngôi nhà.
Tầng hầm một là phòng xem phim, phòng tập gym và bể bơi.
Tầng một là phòng khách, tầng hai là phòng khách, tầng ba là phòng ngủ chính của anh ấy.
“Tầng ba không được vào, nghe rõ chưa, Thẩm Lý! Tầng ba! KHÔNG! ĐƯỢC! VÀO!”
Mặt tôi chợt tái mét, kêu lên đau đớn.
Sếp bị dọa sợ, thang máy vừa đến tầng hai, anh ấy nắm lấy cánh tay tôi: “Thẩm Lý, em sao vậy?”
Tôi chỉ cảm thấy có người đang nói, nhưng âm thanh rất mơ hồ.
Nội đan ở đan điền đang thu nhỏ lại với tốc độ mắt thường có thể nhìn thấy.
Ánh sáng công đức bị nén lại thành từng sợi nhỏ, bay ra ngoài.
Tôi cắn nát môi, cố gắng giữ tỉnh táo, dùng máu vẽ một ký hiệu lên trán: “Sếp… thả tôi vào bể bơi.”
Rất may tôi đã đến nhà của sếp, nếu không, trong căn phòng nhỏ của tôi, chỉ việc làm đầy bồn tắm cũng đã mất rất nhiều thời gian.
Khi cơ thể tiếp xúc với mặt nước, tôi cuối cùng cũng sống lại.
Sếp quỳ bên bể bơi, giọng lo lắng: “Thẩm Lý, em cảm thấy thế nào, có chuyện gì xảy ra?”
Nội đan lại chỉ còn lại rất ít màu vàng.
Tôi chưa kịp trả lời, điện thoại của sếp reo lên.
Anh ấy có vẻ rất bực bội: “Ngã thì ngã đi! Bây giờ, tôi không có thời gian!”
“Để cổ đông xử lý, nuôi họ để làm gì!”
Khi cuộc gọi kết thúc, sếp lại cúi xuống: “Thẩm Lý, em có nghe tôi nói không?”
Nhìn vào mắt anh ấy, tôi mới thấy sắc mặt anh ấy còn trắng bệch hơn cả tôi.
Sếp trông có vẻ đau đớn hơn cả tôi.
Tôi yếu ớt chỉ vào điện thoại của anh ấy: “Như sếp thấy đấy.”
Tôi không còn công đức.
Sếp thì mất tiền.
21
Sếp im lặng hồi lâu rồi đột nhiên thốt ra một câu chửi bới.
Anh ấy lau mồ hôi: “Dám đụng đến người của lão tử thì chỉ có chết.”
Sếp không biết đi đâu rồi.
Tôi ngồi dậy và dần dần lấy lại sức lực.
Công đức, giống như may mắn, đều có thể cướp.
Trong số những người tôi từng gặp, người duy nhất có thể cướp được vận may chỉ có Triệu Cường.
Ánh mắt gã ngày hôm đó rõ ràng là đang nhớ đến tôi.
Tôi nghi ngờ gã cũng đã làm điều này hôm nay.
Nhưng tôi và Triệu Cường chưa bao giờ tiếp xúc trực tiếp. Dù muốn tấn công tôi cũng cần có người trung gian.
Tôi vẫn đang tìm hiểu phương thức là gì.
Sếp bước xuống với chiếc máy tính trên tay và chiếc áo choàng tắm sạch sẽ.
“Định vị vệ tinh, đã tìm thấy rồi.”
Anh ấy quay màn hình máy tính về phía tôi và nói: “Màn hình hiển thị ở khu này.”
“Tôi đã truy tìm địa chỉ chi tiết và tìm được thông tin của chủ sở hữu dựa trên số nhà.”
Giọng sếp trầm trầm: “Là Triệu Cường.”
Máu trên trán tôi đã khô, giọng tôi khàn khàn: “Tạm thời không thể hành động hấp tấp được. Em sẽ đưa ra quyết định sau khi lấy lại sức lực.”
Sếp vặn chai nước đưa cho tôi: “Tôi chạy tới nhà gã và chặt xác gã ngay bây giờ.”
“Chỉ biết dùng thủ đoạn sau lưng người khác, rác rưởi!”
Trông sếp không hề giả tạo khi tức giận.
“Sếp, sếp rất quan tâm đến em.”
Sếp đột nhiên bị nghẹn, quay người nhìn đi chỗ khác: “Đương nhiên rồi, em là túi tiền của tôi mà!”
Anh ấy quay lại nhìn tôi: “Cho nên đừng lo lắng, lần trước tôi đã nói là tôi không thể bảo vệ được em.”
“Đó chỉ là dỗ em thôi, xem tôi chơi chết gã thế nào!”
Tôi đứng dậy khỏi hồ bơi và để lại hàng loạt dấu chân trên mặt đất.
“Đó không phải là vấn đề luật pháp, đó là pháp thuật.”
“Chắc chắn có người đứng sau chỉ dẫn gã, cố gắng cướp đi vận may của người khác để làm giàu cho bản thân.”
“Nếu không xử lý cẩn thận, có thể sẽ rơi vào bẫy của gã.”
“Sếp, sếp có thể giúp em một việc được không?”
22
Trên TV, chương trình Sống Sót Trên Đảo Hoang đang phát lại.
Điện thoại đột nhiên rung vài lần, là một tin nhắn thoại từ Tô Nguyên.
Khi tôi mở tin nhắn, Tô Nguyên có vẻ rất tức giận: “Quả nhiên là tên già đó âm thầm quậy phá.”
“Tôi đã nói rồi, sao từ nhỏ đến lớn đều may mắn lại gặp xui xẻo khi vào giới giải trí!”
“Thẩm Lý, cô muốn tôi phối hợp thế nào, cứ nói.”
Tôi mỉm cười, gửi cho Tô Nguyên một vị trí.
Cùng lúc đó, sếp mở cửa, chúng tôi trao nhau một cái nhìn hiểu ý.
Đêm đến.
Bầu trời đen kịt, chỉ có một vầng trăng nhỏ lơ lửng.
Dưới ánh đèn đường của khu dân cư, muỗi bay khắp nơi.
Tô Nguyên gõ cửa nhà Triệu Cường. Triệu Cường, người đã cướp công đức của tôi, hiện giờ trông rất tươi tắn.
Gã mở cửa và mời Tô Nguyên vào.
Tôi và sếp ngồi trong xe, đeo tai nghe, màn hình hiển thị Triệu Cường rót nước cho Tô Nguyên.
“Sếp Triệu, tôi vẫn muốn làm diễn viên, chương trình giải trí không hút fan, xem có kịch bản nào phù hợp không.”
Tô Nguyên đặt một xấp tiền lên bàn.
Số tiền này không khiến Triệu Cường quá hứng thú. Ánh mắt gã nhìn Tô Nguyên đầy tham lam.
Gã liếm môi cười: “Tất nhiên rồi, Tô Nguyên, không cần phải khách sáo.”
“Công ty chúng tôi vừa nhận một số kịch bản. Thế này đi, tối nay cậu ngủ lại đi.”
“Ngày mai, tôi sẽ cho trợ lý mang kịch bản đến, tùy ý cậu chọn.”
Tô Nguyên có vẻ hơi ngượng ngùng, gãi đầu: “Vậy cảm ơn sếp Triệu.”
Khi anh ta cử động, màn hình hiện lên vài sợi tóc rụng trên ghế sofa.
Triệu Cường đặt cốc nước xuống: “Tô Nguyên, đi tắm trước đi, tôi sẽ dẫn cậu đến phòng khách.”
23
Tô Nguyên ngồi xổm trong phòng tắm, trầm giọng nói: “Cô Thẩm, tôi đã ném bộ lông chó đen cô đưa lên ghế sofa rồi.”
“Tôi nên làm gì tiếp theo?”
Tôi nhìn Triệu Cường lặng lẽ bỏ lông chó đen vào một chiếc túi kín.
“Anh Tô, một giờ bốn mươi lăm phút sáng, châm thuốc, gây hỗn loạn. Đến lúc đó chúng tôi sẽ đến.”
Tô Nguyên ừ một tiếng.
Sếp dựa lưng vào ghế: “Một giờ bốn mươi lăm phút sáng, có ý nghĩa gì?”
Tôi chỉ mặt trăng ngoài cửa sổ xe: “Hôm nay là ngày đầu tháng, âm khí nặng nề.”
“Em không chú ý đến thời gian, em chỉ nghĩ lúc đó Triệu Cường đã ngủ say.”
Sếp: “… Ồ.”
Tô Nguyên thực sự có được công đức viên mãn.
Chỉ cần anh ta muốn đạt mục tiêu thì ngay cả ông trời cũng sẽ giúp anh ta.
Khói bốc lên kích hoạt báo động.
Nửa đêm nghe thấy biệt thự hỗn loạn.
Tôi và sếp lợi dụng lúc hỗn loạn tiến vào biệt thự của Triệu Cường, Tô Nguyên ăn mặc chỉnh đề đón chúng tôi: “Cô Thẩm.”
Tôi ném máu chó đen trong tay cho sếp và Tô Nguyên: “Từ lầu một đến lầu ba.”
“Rải hết.”
Riêng tôi thì từ tầng hầm một đến tầng hầm hai.
Tầng hầm tối tăm.
Toàn thân Triệu Cường ngâm mình trong máu loãng nồng nặc, những bức tường đầy dây đỏ bao quanh.
Gã dường như không nghe thấy chuyện đang xảy ra bên ngoài.
Máu đang khò khè khò khè sủi bọt. Ngay phía trên đầu Triệu Cường có vài vòng tròn màu vàng giống như mặt trời.
Bên trong đều có bóng người hiện ra mơ hồ.
Phần cuối cùng, có khí đen chảy dưới lớp áo vàng, và con chó đen đang lờ mờ xuất hiện.
Tôi lấy hết vòng tròn như mặt tròn bỏ vào túi vải.
Không có công đức chiếu xuống, máu nhanh chóng dâng lên, Triệu Cường chật vật tỉnh lại.
Tôi vỗ mấy tấm bùa lên đầu và vai gã.
Triệu Cường nhanh chóng chìm xuống đáy mà không có bất kỳ cử động nào.
Giọng nói của sếp vang lên trong tai nghe: “Thẩm Lý, có người từ lầu ba chạy ra.”
“Lập tức đi lầu hai.”