Tích Công Đức - Chương 1
1
Tôi đang theo dõi một chương trình giả trí tên là “Sống Sót Trên Đảo Hoang”.
Khách mời đều là những người tốt, có công đức viên mãn.
Nhưng không nổi tiếng trong giới giải trí.
Để tìm hiểu lý do, tôi đặc biệt trả phí thành viên hàng năm, bật chế độ HD.
Khi xem, tôi có thể nhìn thấy ánh sáng vàng trên người khách mời bị bao phủ bởi một lớp sương đen.
Sương đen ẩn nấp.
Có người đang trộm công đức!
2
Tôi không nổi tiếng trong giới huyền học.
Trong quá trình xây dựng đất nước, không cho phép yêu quái công khai, nên tôi cũng không có việc gì để làm.
May mắn là bát tự của tôi rất tốt.
Ai có tôi thì người ấy phát tài.
Sếp trồng cây phát tài còn phải tước nước, tôi đây có thể tự chăm sóc mình.
Vậy nên, sếp đã nuôi tôi.
Nhưng để duy trì bát tự của mình, mỗi ngày tôi phải làm việc thiện để tích đức.
Như là giúp bà cụ qua đường, bảo vệ môi trường, và đóng góp cho các tổ chức từ thiện.
Hai việc đầu tôi làm thường xuyên, nhưng việc thứ ba tôi làm rất ít.
Chủ yếu là vì sếp của tôi thật sự rất keo kiệt.
Những việc nhỏ thì tích đức khá chậm.
Vì vậy, tôi hàng ngày chăm chỉ, tích lũy từ từ.
Toàn thân tôi chỉ có một ngón tay là phát ra ánh sáng vàng.
Xét theo góc độ này, nếu có ai dám trộm công đức của tôi thì tôi sẽ vặn đầu họ.
3
Trên đảo hoang, không có gió thì cũng có mưa.
Các khách mời sống trong điều kiện cực kỳ khó khăn.
Tôi xem mà cảm thấy vừa lo lắng vừa sợ hãi.
Khu vực bình luận thì hỗn loạn.
Mọi người đều nói nhân phẩm của khách mời quá kém nên trời đất không chấp nhận, cứ gây mưa to gió lớn.
Chương trình giải trí này là nhằm mục đích giúp công chúng hướng tới điều tích cực, sống vươn lên.
Người có công đức viên mãn thì thường hay làm việc thiện tích đức.
Nhưng họ lại bị đám người xem chỉ trích chê bai, không còn chút điểm tốt nào.
Tôi không thể chịu nổi, đã tìm một bình luận xấu mồm xấu miệng nhất.
Người bình luận có tên là “Pha Trà Hơi Lạnh”.
[Miệng độc như vậy sẽ làm tổn hại đến vận may.]
Vì tôi đã trả lời ẩn danh, người đó không thể thấy địa chỉ IP của tôi.
Nhưng điều đó không ngăn được người đó mắng tôi: [Ôi, đám người đó còn có thủy quân à? Mỗi bình luận bao nhiêu tiền vậy? Tôi trả gấp đôi.]
Mặc dù tôi chỉ hành động vì bất bình.
Nhưng khi người ta đã nói vậy, tôi lập tức gõ chữ: [Năm vạn một bình luận, bạn thực sự muốn trả gấp đôi à?]
Pha Trà Hơi Lạnh không phản hồi.
Khoảng một phút sau, tôi lại nhắn: [Có ở đó không? Năm vạn một bình luận, có thực sự muốn trả gấp đôi không?]
Lần này, Pha Trà Hơi Lạnh không làm ngơ nữa: [Tôi sẽ trả, nếu có bản lĩnh thì đến lấy đi.]
4
Tôi nhấn vào màn hình.
Được rồi, có tiền mà không kiếm thì đúng là đồ ngu.
Khi tôi gõ chữ, một tia sáng vàng từ màn hình xuyên vào lòng bàn tay tôi.
Đó là…
Công đức.
Tôi dụi mắt, trong nội đan vốn chỉ như cát mịn, bỗng nhiên có thêm vài hạt cát.
Ngược lại, các khách mời trên màn hình, khí đen trên người họ giảm đi một chút.
Vì là phát trực tiếp, sự thay đổi nhỏ này đã đủ để ảnh hưởng đến thời tiết.
Trên đảo hiếm hoi có nắng.
Họ vui mừng mang quần áo ra phơi.
Nhưng đó chỉ như hạt muối bỏ biển, chưa đầy nửa giờ, trời lại mưa.
Quần áo của các khách mời chưa kịp lấy vào, đã bị ướt sũng.
Khi tôi nhận ra điều này, lại tìm một bình luận để phản hồi: [Mắng người sẽ tổn hại âm đức, ngày mai cẩn thận xe cộ.]
Đối phương gắn bình luận lên đầu trang.
[Ngày mai, tôi không ra ngoài, xem xe gì có thể đụng tôi.]
[Nếu ngày mai tôi không sao, thì đám người trên đảo sẽ thêm xui xẻo.]
Hắn nghĩ tôi là fan của các khách mời. Nên mắng khách mời thì tôi sẽ đau đớn hơn.
Dù tôi đang nói thay cho các khách mời, nhưng tôi tự nhận mình quan trọng hơn.
[Yên tâm đi, họ sẽ không có việc gì.]
Ngay khi bình luận vừa được gửi đi, một ánh sáng vàng lại xuyên vào lòng bàn tay tôi.
5
Tốt rồi.
Bây giờ, tôi nhận ra, các khách mời quan trọng hơn tôi.
Ai dám chỉ trích họ, chính là đang tặng công đức cho tôi!
Tôi xắn tay áo lên, một mình chống lại cả trăm tấn công.
[Mắng người là không tốt, ngày mai ra ngoài sẽ gặp phải phân chó!]
[Anh sẽ đi làm muộn, sếp tức giận đến phát điên!]
[Ngày thì không có nước, tối thì không có điện, tiền lương chỉ đủ mua mì ăn liền!]
…
Tôi mắng thành văn.
Khu vực bình luận bỗng nhiên không ai dám nói gì nữa.
Trời tối, các khách mời cần nghỉ ngơi, đám người chỉ trích mới tìm lý do: [Kẻ mắng người, chắc chắn là học sinh tiểu học.]
[Cùng một loại không có nhân phẩm như đám người kia. Giải tán hết đi. Ngày mai, tôi còn phải mua mì ăn liền.]
Trong một ngày, công đức tôi kiếm được ở khu vực bình luận còn nhiều hơn cả tháng cộng lại.
Tôi lập tức gọi điện cho sếp: “Sếp, em đã tìm ra cách để giúp sếp phát tài!”
Giọng nói từ đầu bên kia là một tiếng mắng mỏ: “Thẩm Lý, biết bây giờ là mấy giờ không?”
Tôi không quan tâm.
Tôi hài lòng nằm xuống ngủ.
Nằm mơ đều là công đức viên mãn, được người tôn kính.
6
Tôi bị đánh thức bởi điện thoại của sếp.
Anh ấy im lặng một lát: “Thẩm Lý, hôm qua có phải em nói có cách nào để tôi phát tài không?”
Tôi mệt mỏi đến mức không mở nổi mắt, ậm ừ một câu.
Sếp lại im lặng một lát: “Công ty vừa nhận được một đơn hàng lớn, lợi nhuận ròng, trước thuế là hai trăm triệu.”
Tôi ngay lập tức bật dậy khỏi giường.
“Thật không! Sếp, chúng ta phát tài rồi!”
Giọng sếp qua điện thoại rất vui vẻ: “Ừ, vậy tôi hỏi em, đó là cách gì?”
Nhớ lại những câu bình luận nhảm nhí của tôi vào hôm qua, tôi ho nhẹ: “Sếp, anh đừng quan tâm, chỉ cần biết nó có hiệu quả là được.”
Sếp vui vẻ: “Có hiệu quả, tôi vừa chuyển cho em năm triệu qua Alipay.”
“Thích gì thì cứ mua đi.”
Tôi reo lên một tiếng: “Sếp vạn tuế!”
7
Tôi tích lũy công đức đồng nghĩa với việc sếp phát tài.
Sếp phát tài đồng nghĩa với việc tôi phát tài.
Tôi ngay lập tức mở chương trình giải trí, định tìm thêm vài bình luận chỉ trích để đáp trả.
Điện thoại thông báo rằng các bình luận của tôi hôm qua đã bị xóa.
Khi tôi nhấn vào thông báo, phát hiện rằng những bình luận tôi gửi hôm qua đã hoàn toàn biến mất.
Cùng lúc đó…
Các cư dân mạng cũng phát hiện ra: [Sao thế này, mấy đại ca sao lại xóa bình luận hết rồi?]
[Có chuyện gì không, không thể thế được?]
[Mấy đại ca đâu cả rồi?]
Cư dân mạng nhấn vào Pha Trà Hơi Lạnh, thấy ảnh đại diện không trực tuyến.
Chỉ còn lại người đã bình luận về việc mua mì ăn liền.
[Người anh em, hôm nay nhận lương chưa?]
[Các bạn có tin không, tôi từ lương năm con số giảm xuống chỉ còn hai nghìn.]
[Đã vậy còn cãi nhau với sếp, mới nghỉ việc.]
[Chắc chắn sẽ không xem được chương trình giải trí này nữa.]
Hai nghìn, vừa đủ để mua mì ăn liền một tháng.
Trên màn hình phát sóng, trời nắng đẹp.
…
Khí đen trên mặt các khách mời đã được lau sạch sẽ.
Họ tranh thủ thời tiết đẹp, chuẩn bị ra biển đánh cá để cải thiện bữa ăn.
Dù là những người rất đơn giản và vui vẻ, nhưng vì không nổi bật nên bị chửi mắng trong bình luận suốt thời gian qua.
Khu vực bình luận vẫn có người không tin: [Đây là trùng hợp, chắc chắn là trùng hợp.]
[Chắc chắn là một nhóm lừa đảo, hãy để Pha Trà Hơi Lạnh ra nói chuyện.]
[Hoặc Một Tia Nắng ơi, mau lên tiếng.】
Một Tia Nắng là nickname của người cần cẩn thận xe cộ.
Khi đó, màn hình hiện lên một tin tức.
Tôi tiện tay nhấn vào.
[Một người đàn ông sống ở tầng trệt, do du khách không quen đường đã lái xe đâm vào nhà của người đàn ông, khiến anh ta bị gãy chân và đang được đưa đến bệnh viện, phóng viên sẽ tiếp tục theo dõi…]
Trong phòng trực tiếp của chương trình có người bình luận: [Thấy ai đó đang tìm Một Tia Nắng, anh ấy là bạn tôi. Tối qua bị một chiếc xe của khách du lịch đâm gãy chân, đã lên tin tức rồi.]
[Trước khi vào bệnh viện, anh ấy nhờ tôi xóa bình luận, mong mọi người hãy nhẹ tay.]
Người này nói xong liền offline.
Cư dân mạng dò tìm địa chỉ của Một Tia Nắng và so sánh với địa chỉ trong tin tức.
Trong khu vực bình luận rộng lớn này.
Cuối cùng cũng có một câu: [Làm thế nào đây, bây giờ tôi hơi tin rồi!]