Thuyền Trôi Vạn Dặm - Chương 5
Nếu Bình Nam Hầu thành công, địa vị của nàng ắt sẽ đổi khác. Nàng chẳng lẽ không hy vọng hắn thành công?”
Xuân sơn, xuân thủy trải dài hàng vạn dặm.
Ánh mặt trời rọi lên mái tóc ta, ta nghiêm túc lắc đầu, trả lời:
“Ta không muốn vô cớ khơi mào chiến sự.”
Thôi Cảnh trầm mặc một lát, lại hỏi: “Nàng nói cho trẫm những điều này, là muốn trẫm tha mạng cho Cố Diễn Triều sau khi hắn thất bại sao?”
“Kẻ mưu phản, đáng tru diệt. Tha mạng gì chứ?”
Hệ thống gào lên đầy căm phẫn: “Ký chủ, ngươi điên rồi! Ngươi điên thật rồi! Ngươi biết mình đang làm gì không?”
Ta biết.
Cố Diễn Triều xem nhẹ mạng người, chiếm đoạt số tiền ta định quyên cho thiện đường, cho rằng mạng sống người khác là do trời định, còn việc họ đổ máu, đổ mồ hôi chỉ là chuyện thường.
Người như vậy, nếu trở thành hoàng đế, ắt là tai họa lớn của thiên hạ.
“Ta có lòng, cũng có pháp độ và đại nghĩa. Ta không muốn để hề vẽ mặt, để cầm thú trèo lên cao.”
Hơi nước mờ mịt bốc lên, vẻ mặt tươi cười của Thôi Cảnh cũng dần thu lại, đôi mắt chăm chú đánh giá ta thật lâu.
Một lúc sau, y khẽ thở dài, chắp tay cúi người thi lễ.
“Khí tiết của nàng, khiến trẫm khâm phục.”
Bên bờ suối nước nóng, Thôi Cảnh bắt đầu cùng ta trò chuyện.
Hắn nói bản thân đã mơ hồ nhận ra tâm tư bất chính của Cố Diễn Triều từ lâu, và ta không giấu giếm, đem hết những gì đã dò la được trong thời gian qua ở phủ Hầu nói ra.
“Cố Diễn Triều chưa chuẩn bị sẵn sàng, nhưng đã tích trữ không ít binh khí giáp trụ. Thống lĩnh Cấm quân lại có giao tình với hắn, hắn tính toán phái người thâm nhập vùng ngoại ô kinh thành, chờ đến ngày sinh nhật của Hoàng thượng sẽ động thủ. Nếu thành công, sẽ đổi triều lập đại; còn nếu thất bại, hắn sẽ chạy về Tây Bắc, tụ binh khởi sự lần nữa.”
Sau khi nghe ta nói, Thôi Cảnh bảo ta hãy xuống núi trước.
Thời tiết trên núi thay đổi thất thường, rõ ràng vừa rồi còn ánh nắng rực rỡ, giờ đây đã tuyết rơi trắng xóa.
Thôi Cảnh đưa một chiếc áo choàng lông hồ ly đến trước mặt ta:
“Tần cô nương, khoác lấy đi, kẻo bị lạnh mà sinh bệnh.”
Trên đường xuống núi, hệ thống liên tục gào thét trong đầu ta:
“Ngươi không những không hoàn thành nhiệm vụ, còn định hại chết Cố Diễn Triều! Ngươi sao lại độc ác đến thế?”
“Ngươi tin không, ta sẽ lập tức hủy diệt ngươi!”
Ta bước chân đều đặn trên những bậc đá phủ đầy tuyết, giọng điệu vẫn thản nhiên:
“Nếu ngươi có thể hủy diệt ta, thì ngay khi ta tố cáo Cố Diễn Triều mưu phản, ngươi đã làm rồi. Việc để ta sống đến giờ phút này, chẳng phải là vì năng lực của ngươi sao?”
Hệ thống tức giận đến nghẹn lời, lời lẽ ngày càng cay độc, thậm chí bắt đầu buông lời xúc phạm ta.
Thấy ta không hề dao động, nó lại dùng chiêu cũ, lấy thứ ta quan tâm nhất ra để đe dọa:
“Cha mẹ ngươi ở hiện đại lo đến phát điên rồi, sao ngươi không nghĩ đến họ? Ngươi đúng là kẻ bất hiếu, đời này chắc chắn sẽ bị kẹt lại cổ đại!”
Ta bật cười, giọng đầy châm biếm:
“Ngươi cũng biết cha mẹ ta sẽ lo lắng, vậy tại sao còn đưa ta đến đây? Nhiệm vụ hoàn thành sẽ cho ta về, chẳng phải chỉ là một cái bẫy do ngươi giăng ra thôi sao? Câm miệng đi, đồ lừa đảo!”
Có lẽ nhận ra ta đã biết sự thật, hệ thống im lặng, lủi mất dạng.
Quay về phủ, Liễu Nhứ bận rộn vô cùng, bận cùng lão phu nhân nghĩ cách hành hạ ta.
Người tự nhận mình chẳng còn sống được bao lâu, giờ đây sắc mặt hồng hào, thân thể ngày càng khỏe mạnh, nhưng lại không ngừng nghĩ ra đủ cách trêu ngươi ta.
Nàng ta cứ tưởng rằng ta tranh sủng với nàng, nhưng ai mà đi tranh sự sủng ái của một kẻ sắp chết cơ chứ?
Cố Diễn Triều cũng bận, bận chuẩn bị cho việc mưu phản.
Ngày mùng ba tháng ba, thống lĩnh Cấm quân chết đột ngột tại nhà vì say rượu.
Cùng ngày, Thôi Cảnh triệu Bình Nam Hầu vào cung bàn chuyện chính sự, Cố Diễn Triều cả đêm không về.
Liễu Nhứ tưởng rằng hắn ở lại chỗ ta, liền chạy đến tìm người, còn nổi giận mắng ta một trận.
Nhưng đến ngày hôm sau, phủ Hầu bị bao vây, trong ngăn tối ở thư phòng tìm ra không ít thư từ, nội dung đều chỉ rõ Cố Diễn Triều mưu phản.
Cùng lúc đó, chủ soái Tây Bắc bị thay thế, biểu huynh của Thôi Cảnh tiếp quản binh quyền nơi ấy.
Cố Diễn Triều một mực không thừa nhận mưu phản, nói rằng có kẻ hãm hại.
Hệ thống lại dụ dỗ ta:
“Ngươi lần này bảo toàn tính mạng cho Cố Diễn Triều, ta sẽ đưa ngươi về.”
“Được thôi.” Ta lập tức đồng ý.
Ta nói rồi đứng ra làm nhân chứng cho vụ án mưu phản của Cố Diễn Triều.
Hệ thống mắng chửi càng thậm tệ.
Vì tội mưu phản, Cố Diễn Triều bị hạ ngục, ngay cả Liễu Nhứ và lão phu nhân cũng bị tống giam vào ngục chiếu theo luật.
Dĩ nhiên, không bao gồm ta.
Thôi Cảnh ban chiếu chỉ, từ nay ta không còn là thiếp của Cố Diễn Triều, giữa ta và hắn cũng không còn liên hệ gì nữa.
Ta tiếp nhận thánh chỉ, sau đó vào cung diện kiến Thôi Cảnh.
Vì đột nhiên ta nhớ ra, quả thực có một việc cần nhờ y giúp đỡ.
Hầu phủ bị khám xét, toàn bộ số bạc trong phủ đều bị sung công.
Ta nói với Thánh thượng:
“Trong đó có ba trăm sáu mươi tư lượng bạc, là tiền thần bán đi ruộng đất và cửa tiệm. Thần vốn định quyên góp số tiền này cho từ Từ An đường chăm sóc phụ nữ và trẻ em, nhưng lại bị Cố Diễn Triều tịch thu.”
Thánh thượng thấu hiểu ý ta, trên đôi mày khóe mắt thoáng lộ ý cười nhẹ:
“Trẫm sẽ sai người đem số bạc này quyên tặng Từ An Đường. Tần cô nương cứ yên tâm.”
Y bỗng chuyển chủ đề, khẽ hỏi:
“Nàng lập đại công, lẽ ra trẫm nên thưởng. Nàng có nguyện vọng gì chăng?”
“Về nhà.” Ta buột miệng đáp.
Thánh thượng ngẩn ra, nhìn ta bằng ánh mắt đầy kinh ngạc, dường như không hiểu vì sao ta lại thốt lên điều ấy.
Chỉ là, người vốn không thể giúp ta trở về, nên ta không nói thêm gì, chỉ lắc đầu:
“Thần không có nguyện vọng gì khác.”
Thánh thượng trầm ngâm, như đang suy nghĩ điều gì, rồi chậm rãi nói:
“Hôm nay, Cố Diễn Triều tỉnh dậy, bỗng nhiên kích động, nói muốn gặp nàng. Miệng hắn còn lẩm bẩm hệ thống gì đó.”
“Nàng có muốn đi gặp hắn không?”
Nghe đến câu này, trong lòng ta chợt động, lập tức gật đầu đồng ý:
“Được.”
Trong ngục, Cố Diễn Triều râu tóc rối bời, dáng vẻ tiều tụy, thân hình gầy gò đến mức giống hệt thiếu niên năm xưa ta nhặt được ngoài phố.
“Tần Châu, nàng căn bản chưa bao giờ thực lòng đối tốt với ta!” Thấy ta, hắn bỗng đứng bật dậy, nắm chặt song sắt, nghiến răng nghiến lợi nói:
“Ta đã mơ một giấc mơ, biết được toàn bộ sự thật. Nàng nhặt ta về chẳng qua vì muốn trở về nhà. Mọi điều tốt đẹp nàng dành cho ta từ đầu tới cuối đều có mưu đồ!”
“Nàng chưa từng thật tâm với ta! Nàng là kẻ lừa đảo, lừa gạt tình cảm của ta!” Hắn gào thét.
Làm sao lại không thật lòng chứ?
Năm ấy nhặt hắn về, ta mới mười tám tuổi, một lòng nhiệt thành.
Ta từng đối tốt với hắn bằng cả trái tim, từ việc xem hắn như đệ đệ, đến lúc xem hắn như người trong lòng. Ta đã yêu hắn bằng toàn bộ sức lực của mình.
Chỉ là, hắn đã bào mòn cảm tình của ta, giẫm đạp lên tấm chân tình ấy.
Nhưng những điều này, ta không còn muốn nói với hắn nữa.
“Tần Châu, ta mơ thấy sau khi ta chết, nàng sẽ trở về nhà.”
Câu nói dửng dưng của hắn làm trái tim ta đập liên hồi.
Quả nhiên, chỉ cần hắn chết, ta có thể trở về sao?
Nhưng ngay sau đó, giọng điệu hắn chuyển lạnh, nụ cười trên môi đầy điên cuồng:
“Nhưng nàng nghĩ mình thực sự có thể trở về sao? Không, nàng không thể, bởi vì ta không chết được.”
“Ý ngươi là gì?”
Cố Diễn Triều cười đến phát cuồng:
“Hôm nay Thánh thượng đến gặp ta, đột nhiên hỏi về sở thích của nàng. Nam nhân hiểu nam nhân, chỉ cần nhìn ánh mắt hắn, ta biết ngay hắn đã có tình ý với nàng.”
“Tần Châu, nàng đã cấu kết với hắn từ khi nào? Hợp tác với người ngoài hãm hại phu quân của mình, quả là lòng dạ đàn bà độc ác nhất.”
“Ta hỏi ngươi, tại sao ngươi nói mình không thể chết?” Ta níu lấy áo hắn, gấp gáp truy vấn.
“Ta đã kể với Thánh thượng về chuyện hệ thống. Ta nói, nếu ta chết, Tần Châu nàng sẽ lập tức biến mất, trở về thời không ban đầu.”
“Dù sao thì hắn cũng đã bắt hết đồng đảng của ta, ta không còn sức phản kháng. Hắn hoàn toàn có thể không giết ta, chỉ cần giam cầm ta là được, như vậy hắn còn được tiếng nhân từ.”
“Nhưng làm vậy, nàng sẽ mãi mãi không thể trở về.”
Cố Diễn Triều nhìn ta chằm chằm, khóe môi cong lên lạnh lẽo, giọng nói băng giá:
“Tần Châu, ngoan ngoãn ở lại thời không này với ta đi. Chúng ta đều không thắng, đời này không chết không thôi.”
Nghe vậy, ta gọi hệ thống đã lâu không xuất hiện:
“Là ngươi đã khiến Cố Diễn Triều biết những điều này đúng không?”
“Đúng, ta phải bảo vệ tính mạng hắn.”
“Vô liêm sỉ.”
“Ngươi cũng vô liêm sỉ.” Ta nhìn Cố Diễn Triều, tát mạnh vào mặt hắn:
“Ngươi và cái hệ thống kia, đều ghê tởm như nhau.”
Rời khỏi ngục giam, bước chân ta trở nên nặng nề.
Trong lòng ta rối bời, không biết Thánh thượng sẽ xử trí thế nào, liệu người có giết Cố Diễn Triều hay không.
Nếu người muốn giết hắn, thì khi nào sẽ ra tay?
Mang tâm trạng rối ren bước ra khỏi đại lao, đột nhiên có thái giám chạy đến tuyên chỉ.
Hắn nói, Cố Diễn Triều đại nghịch bất đạo, hoàng thượng hạ lệnh, ba ngày sau xử trảm tại Ngọ Môn.
Ta sững sờ ngoảnh lại, chỉ thấy trên bậc đá phía xa, Thánh thượng đang nhìn ta mỉm cười.
Nụ cười ôn hòa, lặng lẽ nói hai chữ:
“Về nhà.”
13
Ngày trước khi xử trảm Cố Diễn Triều, ta lại tiến cung.
Thôi Cảnh đế chuẩn bị cho ta hai gói lớn.
Mở ra xem, một túi là các loại bánh ngọt, đồ ăn vặt; túi còn lại toàn lA Châu báu trang sức.
“Hoàng thượng làm vậy là ý gì?”
“Không phải nàng muốn trở về nhà sao? Tuy trẫm không biết nàng rốt cuộc sẽ về thế nào, nhưng chuẩn bị chút đồ ăn và lộ phí cũng không thừa.” Thôi Cảnh ôn tồn đáp.
Nhìn đống trâm cài bằng ngà voi đủ kiểu trong bọc, ta nhất thời không biết nói gì.
Hệ thống từng nói với ta, bất cứ thứ gì ở đây cũng không thể mang về.
Nhưng tấm lòng của Thôi Cảnh, ta không nỡ chối từ.
Hơn nữa, ta cũng muốn thử, lỡ như thật sự mang được về, chẳng phải ta phát tài rồi sao?
Thôi Cảnh khẽ ho hai tiếng, kéo chặt tay áo: “Tần cô nương, nàng là một cô nương rất tốt. Lúc mới nghe chuyện của nàng và Cố Diễn Triều, trẫm đã nghĩ, nếu trẫm cũng có thể gặp được người đối xử chân thành như vậy, thì thật tốt biết bao.”
“Quen biết nàng rồi, trẫm mới hiểu, nàng còn sống động hơn cả nhân vật trong câu chuyện kia, không chỉ yêu ghét phân minh mà còn ôm trong lòng đại nghĩa.”
“Trẫm rất ngưỡng mộ một người như nàng.”
Nụ cười của y vẫn ôn hòa như ngày đầu gặp mặt: “Sau khi nàng trở về, chúng ta chắc không thể gặp lại. Dù sao đi nữa, trẫm mong nàng ở nơi chân trời bên kia, mãi mãi an lành.”
“Tần Chu, mọi sự suôn sẻ, bình an về nhà.”
Ta cũng mỉm cười đáp lại: “Cũng mong hoàng thượng tuổi tuổi vô ưu, năm năm bình an.”
—
14
Ngày gia đình Cố Diễn Triều bị hành hình, ta ngồi trong một nhã gian của khách điếm không xa.
Ta nghe thấy tiếng đao phủ phun rượu, tiếng dân chúng chửi mắng, và cả tiếng đao vung đầu rơi.
Người mà ta từng dùng cả tính mạng để bảo vệ, chính tay ta lại đưa hắn lên đoạn đầu đài.
“Ngươi thắng rồi.” Giọng nói yếu ớt của hệ thống vang lên, rồi âm thanh cúp máy vang lên như tiếng tút dài.
Ngay sau đó, ta cảm nhận được một sự nhẹ nhõm, giống như nó đã hoàn toàn tách rời khỏi cơ thể ta.
Tâm nguyện cả đời của Cố Diễn Triều là vô tận. Chỉ khi hắn chết, không còn gì vướng bận, ta mới thật sự bước lên con đường trở về.
Nhìn lại mười năm ở cổ đại, tựa như cưỡi ngựa xem hoa.
Đường sống chỉ có thể dựa vào bản thân mà tranh lấy, không thể dễ dàng tin tưởng người khác, càng không thể tin hệ thống.
Dẫu sao, nó chính là kẻ đã lừa ta đến thời cổ đại. Lời của kẻ buôn người, mãi mãi không đáng tin.
—
15
Ta mang theo hai bọc lớn mà Thôi Cảnh chuẩn bị, trở về hiện đại.
Cha mẹ như trong tưởng tượng của ta, ôm lấy ta khóc không ngừng.
Sau khi bình tĩnh lại, ta lấy ra những thứ mang về từ cổ đại để khoe với cha mẹ.
Mẹ ta nhìn mà mắt sáng rỡ: “Nhiều như vậy, làm tinh xảo thế này, chắc đáng giá lắm nhỉ?”
Cha ta tinh mắt, phát hiện một chiếc lược gỗ không mấy tinh xảo, nghi hoặc hỏi: “Sao lại có món đồ tạm bợ thế này?”
Theo ánh mắt cha nhìn tới, ta thấy một chiếc lược đào răng nhỏ.
So với những món trang sức kia, nó quả thực có phần thô mộc.
Không giống thứ do thợ thủ công làm ra, ngược lại giống đồ của người mới học làm hơn.
Phía dưới chiếc lược có khắc một chữ “Châu” rất nhỏ.
Ta nhớ lại người ánh mắt luôn mang theo ý cười ấy.
Chiếc lược này, chắc hẳn là kỷ vật y để lại cho ta.
“Tiểu chu tòng thử thế, giang hải ký dư sinh*”
(Tạm dịch: Thuyền nhỏ từ đây trôi xa, gửi gắm đời này nơi sóng nước mênh mông)
-HẾT-