Thủy Triều - Chương 4
“Về nhà đi.”
“Áo cưới đã làm xong đưa tới rồi, trở về thử xem, có chỗ nào không thích hợp anh bảo họ sửa.”
Từ khi khôi phục thân phận thiếu gia Chu gia, không cần ở trước mặt tôi sắm vai học sinh nghèo kia.
Hắn gần như trở thành một người hoàn toàn xa lạ với tôi.
Bình tĩnh, kiêu ngạo, cao cao tại thượng.
Thậm chí không hiểu hắn đã nguyện ý cưới tôi, đã nguyện ý để cho một người nghèo như tôi phải dựa vào khiêu vũ biểu diễn kiếm tiền sinh hoạt phí trải qua cuộc sống của một phu nhân giàu có, rốt cuộc tôi còn có cái gì không hài lòng?
Lúc trở về thử áo cưới, bởi vì tôi lại gầy đi một chút, mà bộ áo cưới kia là dựa theo dáng người hai tháng trước của tôi mà làm.
Bây giờ mặc trên người thật rộng.
Kim cương khảm trên chiếc váy lung linh rực rỡ, tôi nhìn thấy mà giật mình.
Chu Hoài Xuyên đứng bên cạnh tôi, nhìn hình ảnh hai chúng tôi sóng vai phản chiếu trong gương.
Dùng giọng điệu không thể nghi ngờ nói: “Nhảy không được, sau này đừng nhảy nữa.”
“Chờ sau khi kết hôn, anh sẽ sắp xếp cho em một chức vị trong công ty.”
“Lâm Tinh, Chu gia nuôi nổi em.”
……
Tôi lấy lại tinh thần nhìn Chu Hoài Xuyên trước mặt.
Tức giận cùng khó hiểu ở trong cặp mắt kia kéo lên, đan xen, cuối cùng chậm rãi hóa thành một mảnh tuyệt vọng.
“Em không thể như vậy.”
Hắn khàn giọng nói: “A Tinh, anh thật lòng thích em.”
“Ngay từ đầu, anh đã muốn cưới em…”
“Chu Hoài Xuyên anh là cái thá gì? Từ thích của anh rất đáng giá sao?”
Thẩm Hành Chu cười lạnh một tiếng:
“Sau khi kết hôn chưa được hai năm, Lâm Tinh đã chọn tôi, chứng tỏ con người anh một chút lực hấp dẫn cũng không có, thay vì chất vấn cô ấy, không bằng suy nghĩ lại bản thân một chút, có phải rất vô dụng hay không, làm sao khắp nơi đều không sánh bằng tôi?”
Nói xong câu đó, hắn lại ôm lấy bả vai tôi, mang theo tôi xoay người rời đi.
Lúc này đây, Chu Hoài Xuyên cũng không có tới ngăn cản chúng tôi.
Hắn chỉ ở phía sau, hướng về phía chúng tôi nói:
“Thẩm Hành Chu, cậu câu dẫn Lâm Tinh, không phải là vì trong chuyện này cũng muốn thắng được tôi sao? Lúc trước là ai nói chúc mừng tôi cưới người què — A Tinh, em hận anh, nhưng chẳng lẽ Thẩm Hành Chu chính là thứ tốt đẹp sao?”
Khi mấy chữ cuối cùng ra khỏi miệng, giọng nói của hắn mang theo tiếng khóc khàn khàn.
Tay Thẩm Hành Chu đỡ trên vai tôi siết chặt.
Nhưng tôi không có dừng bước mà tiếp tục đi về phía trước.
12
Vừa trở về phòng, Thẩm Hành Chu liền buông tay nắm vai tôi ra.
Dưới ánh đèn vàng ấm áp của hành lang, hắn hơi cúi đầu, đối diện với tôi.
Một lát sau, tôi cong khóe môi: “Hài lòng chưa?”
“Hài lòng cái gì?”
“Hôm nay tôi mặc lễ phục, không có gì có thể che chắn, anh để lại dấu vết này, không phải là vì để cho Chu Hoài Xuyên phát hiện sao?”
Tôi nghiêng nghiêng đầu, vén tóc lên, lộ ra vết máu khô bên cổ.
“Ngày mai là buổi thầu hội, đêm nay làm rõ chuyện này đã kích động hắn, hắn tính tình bất ổn, đại khái sẽ xảy ra sự cố, thật là –”
Tôi còn chưa nói xong, đã bị Thẩm Hành Chu cắt ngang.
“Em nghĩ như vậy sao?”
“Nếu không thì sao?”
Tôi giơ tay ấn ấn miệng vết thương, cho dù đã sớm chuẩn bị tâm lý, vẫn đau đến run nhẹ một cái.
Buông tay xuống, tôi đi vào phòng ngủ trong phòng.
“Hộp thuốc để ở đâu, tôi xử lý vết thương trước — A!”
Cơ thể chợt nhẹ đi, ngay cả âm cuối cũng bỗng nhiên được nâng lên.
Bởi vì Thẩm Hành Chu đột nhiên ôm lấy cả người tôi, sải bước đi vào phòng ngủ.
Hắn đặt tôi ở trên giường, xoay người tìm hộp thuốc, giúp tôi bôi thuốc lên vết thương trên cổ, rồi lại nhẹ nhàng dùng đầu ngón tay vuốt ve làn da bên cạnh.
“Đau lắm sao?”
Thẩm Hành Chu nhìn chằm chằm vào mắt tôi, trầm giọng nói:
“Lâm Tinh, em có thể làm cho anh đau như em đi.”
Tôi bật cười: “Tôi cũng không phải chó con, không có sở thích cắn người như anh.”
“Cho nên em coi anh là chó nhỏ của em sao?”
Hắn không chịu buông tha, tiến đến gần hơn một chút, hơi thở nóng bỏng liền thổ lộ ở bên môi tôi.
“Em sẽ luôn thích con chó của mình chứ?”
“Tối nay anh uống nhiều quá à?”
Tôi theo bản năng trốn về phía sau, mất đi trọng tâm, ngửa mặt nằm trên giường.
Thân thể Thẩm Hành Chu liền đè lên.
Tình huống này so với bất cứ lần nào trước đây đều vội vàng xao động, như là sao Hỏa rơi xuống củi khô lại gặp gió nổi lên.
Trong nháy mắt ngọn lửa lan tràn, mãnh liệt như thủy triều lên.
Nhưng lại bởi vì nhiều lần như vậy, đối với thân thể của nhau đều quá mức quen thuộc, chút đau đớn khó chịu kia rất nhanh liền biến thành tình dục mãnh liệt hơn.
Ngoài cửa sổ mây từng tầng trôi đi, ánh trăng toả sáng cũng như dấu hiệu của tình yêu bắt đầu.
Cơ thể của tôi giống như bám vào đá ngầm bên bờ biển, rất nhanh đã bị từng đợt sóng biển kịch liệt đập thành từng mảnh nhỏ, ngay cả âm thanh phun ra cũng trở nên nỉ non.
Khoảnh khắc kia, Thẩm Hành Chu đè mạnh hôn tôi, như là muốn cùng tôi hòa thành một.
Tôi thấy được một chút oán giận hiện ra từ trong mắt hắn.
“Em rõ ràng hơn ai hết biết anh muốn nói cái gì.”
“Nhưng…… Không sao.”
“Em không thể để chị mãi mãi giả ngu đâu, chị gái.”
13
Lúc tôi ngủ mồ hôi đầm đìa, ngay cả ngón tay cũng bủn rủn đến không có một chút sức lực.
Có lẽ là do buổi tối uống chút rượu trong bữa tiệc.
Trong mơ thời gian đảo ngược về phía trước, tôi lại nhớ lại hai năm trước.
Lần đầu tiên nhìn thấy Thẩm Hành Chu.
Trong bữa tiệc tối kia, bởi vì trước kia Thẩm Hành Chu không đối phó với Chu Hoài Xuyên.
Thấy Chu Hoài Xuyên kéo tay tôi vào cửa, liền nhướng mày, cười mở miệng:
“Chu Hoài Xuyên, mọi người đều nói anh chạy đến khu ổ chuột trải nghiệm cuộc sống, trải nghiệm đến cuối cùng cưới một người què về nhà.”
“Quả nhiên là thật.”
Ánh mắt của hắn dừng lại trên vết sẹo dữ tợn trải rộng trên bắp chân tôi, lại một đường dời lên trên, cuối cùng chống lại nụ cười ôn hòa trong ánh mắt tôi.
Hơi có chút ngây người.
“Chuyện của tôi không cần phiền cậu hao tâm tổn trí.”
Chu Hoài Xuyên lạnh lùng đáp: “Nghe nói cậu mới vào Thẩm thị, vẫn nên quan tâm chính mình nhiều hơn đi, cẩn thận xảy ra sai lầm, người anh trai là con riêng của cậu không khéo lại được đón về để thay thế vị trí của cậu đấy.”
Nhưng bởi vì khoảng thời gian đó, Chu gia và Thẩm gia có hợp tác với nhau.
Hai người này vốn không ưa nhau, còn phải ngồi xuống ăn cơm cùng bàn.
Thẩm Hành Chu vẫn thờ ơ nói chuyện với bạn bè bên cạnh.
Cho đến dưới bàn, mắt cá chân của tôi cọ lên bắp chân của hắn.
Hắn quay đầu lại và nhìn tôi một cách khó tin.
Thiếu niên mười chín tuổi chóp tai đều có chút đỏ lên.
Nhưng cũng không nói gì cả.
Đêm khuya hôm đó, trong xe ở bên ngoài biệt thự riêng của Thẩm Hành Chu.
Trên ghế sau xe, thân ảnh chồng lên nhau, hơi nước nóng bốc lên.
“Lâm tiểu thư, Chu Hoài Xuyên có biết cô là người như vậy không?”
“Không biết thì thế nào, chẳng lẽ vừa rồi không phải anh mắng tôi hành vi lố lăng đó sao?”
Tôi ngoảnh mặt làm ngơ, tự mình chuẩn bị, tìm đúng chỗ ngồi.
Sau đó cười cúi người xuống, cọ vào lồng ngực nóng bỏng của hắn.
“Nếu muốn đối phó với Chu Hoài Xuyên, như vậy anh nên hợp tác với tôi không phải sao?”
Thẩm Hành Chu bị tôi ép phải hít một hơi khí lạnh, một giây sau liền cứng đờ tại chỗ.
Tôi như có điều suy nghĩ cúi đầu: “À… trước đây anh chưa từng có.”
“Câm miệng!”
Hắn thẹn quá hóa giận mà đứng thẳng lên nửa người trên, rồi lại không cam chịu yếu ớt nhìn chằm chằm vào mắt tôi.
“Lúc trước cô cũng đối với Chu Hoài Xuyên như vậy sao?”
“Anh là muốn nói tôi câu dẫn anh ta sao?”
Tôi nở nụ cười: “Đúng vậy, tiểu thiếu gia, anh là người thứ hai, cho nên tôi càng có kinh nghiệm –”
Lời còn chưa nói xong, đã bị nụ hôn dồn dập của Thẩm Hành Chu chặn lại.
Mối quan hệ bí mật này tiến hành đến tháng thứ ba.
Một đêm nọ, sau khi gió ngừng sóng nghỉ.
Tôi tựa vào đầu giường, nhìn Thẩm Hành Chu quỳ gối giữa đùi tôi vẫn chưa thỏa mãn.
Đột nhiên nói: “Anh rất ghét Chu Hoài Xuyên phải không?”
Động tác của hắn lập tức dừng lại, ngẩng đầu lên, có chút nghiến răng nghiến lợi nhìn tôi: “Cần phải nhắc tới hắn vào lúc này sao?”
“Chúng ta có thể bắt đầu, không phải là bởi vì hắn sao?”
Tôi bật cười, xoa xoa mái tóc hắn cho có lệ, sau đó tiếp tục nói:
“Tiểu thiếu gia, tôi tặng anh một phần đại lễ, được không?”
Tôi biết, dục vọng và dã tâm của Thẩm Hành Chu không chỉ đơn giản là nắm trong tay một tập đoàn Thẩm thị.
“Chu thị hiện tại là Chu Hoài Xuyên khống chế, chỉ cần anh phối hợp với tôi, có thể sẽ mất chút thời gian….. Nhưng, nhiều nhất ba năm, tôi có thể biến nó thành của anh.”
Thẩm Hành Chu không trả lời, chỉ nhìn tôi.
Dần dần, trong mắt Thẩm Hành Chu tràn đầy tình dục, quấn quít như con chó nhỏ của tôi đã biến mất.
Thay vào đó là Thẩm tổng dã tâm bừng bừng, thủ đoạn vô biên trong lời đồn.
Thẩm Hành Chu đứng thẳng dậy, chống đầu gối tôi, giễu cợt nói:
“Cho nên ngay từ đầu cô tìm tôi, chính là vì chuyện này?”
“Ừm.”
“Vì sao? Cô hận Chu Hoài Xuyên?”
Tôi nở nụ cười: “Ngày đầu tiên ngủ cùng nhau, không phải anh đã cho người điều tra tôi sao, hiện tại biết rõ rồi còn cần gì phải hỏi nữa chứ?”
……
Bỗng nhiên tôi mở mắt.
Phía chân trời ánh sáng nhạt xuyên qua.
Đại khái là tối hôm qua long trời lở đất vài trận, quá mệt mỏi, Thẩm Hành Chu còn đang ngủ say bên cạnh tôi.
Hắn sinh ra có một khuôn mặt đẹp phi thường, mi dài, môi mỏng, sống mũi cao thẳng.
Nhưng mà khi nhắm mắt lại như vậy, những sự sắc bén kia toàn bộ biến mất không thấy.
Tôi quay đầu đi, nhìn chằm chằm khuôn mặt điềm tĩnh ngủ say của hắn.
Một lát sau, đột nhiên cười khẽ một tiếng.
14
Dự đoán của tôi không sai.
Chu Hoài Xuyên hẳn là tinh thần không yên cả đêm.
Cộng thêm phạm vi báo giá và kế hoạch lần này của Chu thị đã sớm bị Thẩm Hành Chu hiểu rõ ràng.
Cuối cùng hạng mục có thể độc chiếm thị phần gần ba năm tới này bị Thẩm thị giành được.
Kết quả này khiến Chu thị lâm vào bế tắc, như không còn hy vọng nữa.
Một phần cổ phần bọn họ thế chấp lúc trước, lúc này có thể phát huy công dụng.
Tôi và Thẩm Hành Chu nói chuyện, sóng vai đi ra thang máy.
Trước mặt liền đụng phải Chu Hoài Xuyên.
Thần sắc hắn tiều tụy, trong ánh mắt trải rộng tơ máu.
Vừa nhìn thấy tôi liền khẩn cấp nghênh đón:
“A Tinh!”
Hắn cắn răng nói: “Tin tức là em tiết lộ ra ngoài, những nhân viên phản bội kia, cũng là người của em, có phải không?”
“Lời của anh tôi nghe không hiểu.”
Tôi biết hắn căn bản không có chứng cứ thiết thực, vì thế dăm ba câu liền muốn dụ tôi nói ra, còn nói.
“Đơn ly hôn tôi bảo luật sư gửi cho anh, tất cả đồ đạc của Chu gia tôi không cần một xu. Nếu anh không đồng ý, vậy chúng ta đành phải ra tòa vậy.”
“Nhưng tôi khuyên anh, vẫn là nên ký đi. Kế tiếp anh còn phải bận rộn, phân tâm ở loại chuyện nhỏ không quan trọng này, không đáng.”