Thủy Triều - Chương 3
Thẩm Hành Chu đột nhiên cười ác liệt với tôi, sau đó cái đầu xù kia cúi xuống, chậm rãi, từng tấc từng tấc dời xuống.
Ngày xuân cỏ dại mọc um tùm, lá cỏ với sương sớm, một con rắn nhỏ bò sát giữa cỏ.
“…… Ưm!”
Tôi khó nhịn thở hổn hển hai hơi, dùng bàn tay trống không đẩy Thẩm Hành Chu, lại bị hắn cầm một tay đặt ở bên hông.
“Không, không cần…… Ưm…… Bác sĩ nói em rất nhanh có thể xuất viện.”
“Buổi chiều em sẽ đến công ty đúng giờ. Bác sĩ bảo em cần kiểm tra lại, em cúp máy trước.”
Cúp điện thoại, di động từ trong tay tôi trượt xuống, rơi vào trong đống quần áo lộn xộn đầy đất.
“Thẩm Hành Chu!”
Hắn rốt cuộc chịu ngẩng đầu lên, khóe môi khẽ nhếch, vệt nước bị ánh sáng ngoài cửa sổ chiếu vào: “Chị tức giận rồi sao?”
Hiếm khi tôi bị hắn xưng hô kiểu này, mắt hắn tràn đầy sự chiếm hữu.
Trong lòng tôi không rõ là cảm giác gì nữa..
“Anh đang làm gì vậy?”
Hắn ngoắc ngoắc đầu ngón tay, chậm rãi cười rộ lên: “Lúc chị gọi điện thoại không phải đã nói rồi sao?”
“Em đang giúp chị ‘kiểm tra’ đó.”
……
Lăn qua lăn lại một lúc, đợi đến khi hết thảy lắng xuống, thời gian đã qua giữa trưa.
Tôi vội vàng ăn vài miếng cơm trưa do Thẩm Hành Chu làm, đứng dậy muốn rời đi.
Tay lại bị hắn túm lấy.
“……Thật hy vọng hôm nay, sau này có thể lặp lại mỗi ngày như vậy.”
Tôi đeo túi xong, nghiêng đầu nhìn hắn: “Tiệc tối tháng sau, còn có buổi đấu thầu đều sẽ gặp mặt.”
“Vậy trước đó thì sao?”
Tôi có chút bất đắc dĩ: “Từ hôm qua đến hôm nay, tôi cảm thấy anh và tôi hẳn là đã ở đây đủ rồi.”
“Đó chỉ là em cho rằng, anh còn thấy chưa đủ.”
Hắn một bước cũng không nhường, ánh mắt cơ hồ muốn dính trên người tôi.
“Cho nên một tháng này cũng không gặp mặt sao?”
Tôi dừng một chút, đành phải trấn an: “Tôi sẽ nghĩ cách, bớt chút thời gian tới tìm anh.”
9
Có lẽ là vì bồi thường cho tôi, cho dù giá cổ phiếu công ty đang giảm, vốn lưu động gặp vấn đề.
Chu Hoài Xuyên vẫn bỏ ra hơn mười triệu, mua một sợi dây chuyền kim cương đắt tiền hơn, tự tay đeo lên cổ tôi.
Đến bữa tiệc tối, tôi khoác cánh tay Chu Hoài Xuyên, trang phục lộng lẫy tham dự bữa tiệc.
Liếc mắt một cái liền thấy được ở chính giữa phòng tiệc, Thẩm Hành Chu đang cười nói vui vẻ với mấy người.
Hắn là đứa con xuất chúng nhất Thẩm gia.
Tuổi còn trẻ đã tung hoành trong giới, khứu giác nhạy bén, thủ đoạn vô biên.
Vào Thẩm thị không quá hai năm, đã mở rộng công ty gấp đôi.
Bất kể đi đến đâu, đều là tiêu điểm chú ý của đám đông.
“Thẩm Hành Chu.”
Chu Hoài Xuyên lạnh lùng kêu một tiếng, đẩy đám người đi tới.
Hắn kéo tay tôi hơi dùng sức, tôi liền ném sợi dây chuyền kim cương xanh trong tay về phía Thẩm Hành Chu.
Thẩm Hành Chu giơ tay lên, chính xác nắm lấy sợi dây chuyền trong tay.
Dây chuyền lắc lư trên không trung, đem ý cười chợt lóe của hắn cũng biến mất.
“Thẩm tổng, quà kỷ niệm ngày cưới của tôi và chồng tôi, không cần anh tặng.”
Tôi nói với giọng lạnh lùng.
“Vậy sao?”
Thẩm Hành Chu nhíu mày, “Hôm đó ở buổi đấu giá, Chu tổng vẫn đấu giá với tôi, tôi còn tưởng Lâm tiểu thư sẽ thích chứ.”
“Tôi không thích dây chuyền, là quà chồng tôi tặng, cái gì cũng được.”
Tôi nhìn hắn: “Đây là chuyện vợ chồng chúng tôi, Thẩm tiên sinh đại khái không cảm nhận được, cũng không phiền anh phí tâm.”
Không gian nhất thời có chút ngưng lại.
Người bên cạnh có vẻ như nhận ra sự tình không đúng, vội vàng hòa giải:
“Thẩm tổng và Chu tổng đều là người cùng lĩnh vực, sao còn đối chọi gay gắt như vậy?”
Lập tức có người nói tiếp: “Đúng với câu nói kia, anh vợ và em rể là kẻ thù trời sinh.”
Tôi giật mình: “Em rể?”
“Đúng vậy, không phải Thẩm tổng sắp đính hôn với em gái Chu tổng sao? Sau này đều là người một nhà, cần gì phải…”
Phần sau tôi không nghe hết.
Chu Hoài Xuyên cười lạnh một tiếng, kéo tôi xoay người đi sang bên kia.
Rượu qua ba lần, hắn bắt chuyện với người khác, tôi cầm túi xách đi ra ngoài trang điểm lại.
Đi ngang qua một cánh cửa nào đó ở cuối hành lang, lại bị một bàn tay kéo mạnh vào.
Bên trong là một mảnh tối tăm, chỉ có một chút ánh trăng lọt vào từ ngoài cửa sổ.
“Chị không sợ sao?”
Thẩm Hành Chu mượn chút ánh sáng này, tìm được chính xác vị trí môi tôi, trằn trọc gặm cắn,
“Không lo lắng em là người xấu?”
Cổ tôi ngửa ra sau, cả người tựa vào cánh cửa lạnh lẽo.
Nhiệt độ cơ thể dán trước người lại càng ngày càng nóng.
“Ngoại trừ anh, còn có ai to gan như vậy?”
Thẩm Hành Chu cười khẽ một tiếng, môi lưỡi hạ xuống một đường: “Chị không to gan sao? Lúc trước ăn cơm chung một bàn, cũng dám ở trước mặt chồng của chị cọ chân em.”
“Hôm nay ngược lại còn nói đây là chuyện giữa vợ chồng hai người.”
“Chồng tặng cái gì cũng thích… Vậy chồng chị có biết chị và em như vậy không?”
Tôi nhận ra cảm xúc của Thẩm Hành Chu tựa hồ không thích hợp lắm.
Vì thế đưa tay dán vào một bên má hắn, cố gắng trấn an: “Anh đang tức giận sao?”
Hắn vén mái tóc của tôi lên, cắn một miếng bên cổ tôi.
Đau đớn truyền đến, một giây sau, hắn buông tôi ra, ấn xuống công tắc một bên.
Trong chốc lát, ánh đèn trong phòng trang điểm sáng ngời.
Thẩm Hành Chu lạnh lùng nhìn tôi: “Xem ra, em thật sự không có gì muốn hỏi anh.”
Nói xong câu đó, hắn kéo cửa ra, cũng không quay đầu lại rời đi.
Cánh cửa đóng “rầm” một tiếng, tôi đứng một mình trong phòng, chậm rãi thở ra một hơi.
Sau đó lấy son môi ra, trang điểm lại.
Bình tĩnh tự nhiên xoay người ra cửa.
Mãi cho đến đêm khuya, bữa tiệc kết thúc.
Tôi mới cùng Chu Hoài Xuyên trở lại khách sạn.
Bước vào thang máy và nhấn tầng.
Trong gương thang máy, hắn lơ đãng nghiêng đầu, ánh mắt dừng ở bên cổ tôi, đột nhiên dừng lại.
“Lâm Tinh!”
Chu Hoài Xuyên đột nhiên xoay người, cầm lấy cổ tay trái của tôi, lạnh lùng nói:
“Trên cổ em đây là cái gì?”
Tôi nghĩ đến Thẩm Hành Chu cắn một cái, đột nhiên phản ứng lại.
“Em…..”
Chu Hoài Xuyên gắt gao trừng mắt nhìn tôi, giận dữ không thể tin nổi làm cho biểu tình của hắn đều hơi vặn vẹo, có chút khủng bố.
Tôi theo bản năng trốn về phía sau một chút, sau đó đã bị hắn dùng lực gần như kìm nát xương cốt nắm cằm tôi dùng sức nâng lên.
Tay kia thì dùng ngón tay ấn dấu răng kia, dùng sức xoa nắn nhiều lần, cho đến khi máu tươi chảy ra.
Cơn đau dữ dội khiến tôi bị ù tai nhẹ.
“Em gả vào Chu gia ba năm, anh cho em bao nhiêu thứ, em dám sau ở lưng anh làm ra loại chuyện này?”
“Nói, là ai?!”
“Em không nói cũng không sao, đêm nay anh sẽ tìm ra hắn.”
Đầu óc tôi nhanh chóng suy nghĩ, há hốc miệng, đang muốn nói chuyện, thang máy lại dừng lại.
Cửa mở ra Thẩm Hành Chu đứng ở bên ngoài.
Có lẽ là không muốn mất mặt trước mặt hắn, Chu Hoài Xuyên rốt cục buông lỏng bàn tay đang nắm cằm tôi ra.
Tay kia vẫn dùng sức giữ chặt cổ tay tôi, kéo tôi về phòng.
“Chúng ta trở về rồi nói.”
Trong nháy mắt lướt qua, tôi rũ mắt xuống, tránh được cảm xúc trong mắt Thẩm Hành Chu.
Một giây sau, hắn bỗng nhiên vươn tay, ngăn cản Chu Hoài Xuyên.
“Tại sao phải trở về mới nói?”
Hắn lười biếng quét mắt nhìn Chu Hoài Xuyên một cái, bắt lấy cổ tay bên kia của tôi.
“Không phải vừa rồi anh còn đang tìm tôi, muốn băm tôi thành từng mảnh sao?”
10
Chu Hoài Xuyên sững sờ tại chỗ.
Lực đạo trên tay vốn rất lớn liền buông lỏng.
Thừa dịp này, tôi rút cổ tay từ trong tay hắn ra.
Hắn không kịp phản ứng, không dám tin nhìn tôi từng bước một đi tới bên người Thẩm Hành Chu.
“Lâm Tinh, em đang làm gì vậy?”
“Không phải anh đang chất vấn tôi ngoại tình với ai sao?”
Tôi bình tĩnh nhìn hắn: “Nói thật, tôi vốn định giấu thêm một thời gian, nhưng thật sự có chút phiền.”
“Nếu đã gặp phải thì cứ như vậy nói rõ đi.”
“Như vậy…… Là ý gì?”
“Chính là như anh nhìn thấy đấy.”
Thẩm Hành Chu một bên có chút không kiên nhẫn mở miệng, một bên vươn tay, ôm tôi đến bên cạnh hắn.
“Chu Hoài Xuyên, trước kia ở trước mặt tôi anh cũng không bao giờ có phần thắng. Chỉ là một sợi dây chuyền tôi tiện tay đưa cho A Tinh mà thôi. Anh bắt trả lại thì thế nào, anh tưởng rằng có thể chọc tức được tôi sao? Cùng lắm thì lần sau, tôi tặng cái đắt hơn.”
“Không phải muốn tìm ra tôi rồi băm thành trăm mảnh sao? Bây giờ thật sự đụng phải, sao lại nói không ra lời rồi.”
“Chúng tôi còn phải trở về nghỉ ngơi.”
Câu nói cuối cùng đầy sự khinh miệt, tràn đầy vẻ khiêu khích.
“Thẩm Hành Chu!”
Chu Hoài Xuyên bị kích thích đến hốc mắt đều đỏ lên, đột nhiên quát to một tiếng, nắm tay nện vào mặt Thẩm Hành Chu.
Thẩm Hành Chu nghiêng đầu né tránh, đẩy tôi sang bên cạnh, đánh nhau với hắn.
Trận chiến này kéo dài không quá nửa phút, đã bị bảo vệ khách sạn mạnh mẽ tách ra.
Thẩm gia và Chu gia bọn họ mỗi một người cũng không thể đắc tội, vì thế chỉ âm thầm khuyên bảo hai câu, liền vội vàng rời đi.
Thấy không có người khác, Thẩm Hành Chu lập tức cọ tới, dán vào thân thể của tôi, cho tôi thấy một chút vết thương trên má hắn:
“Chị, đau quá, em xấu rồi chị còn muốn em không?”
Bộ dáng Chu tổng một lời không hợp liền đánh người, vừa nhìn đã có khuynh hướng bạo lực.
Chu Hoài Xuyên không để ý tới hắn, chỉ gắt gao nhìn chằm chằm tôi.
Mắt hắn đỏ như sắp chảy máu: “Tại sao?”
Tại sao?
Trong nháy mắt này tôi lại đột nhiên muốn cười ra tiếng.
Những lời này, hai chữ này.
Ba năm trước khi tỉnh lại trên giường bệnh, tôi cũng từng chảy nước mắt hỏi hắn.
Lúc đó.
Hắn trả lời như thế nào đây?
“Anh chỉ muốn kiểm tra một chút, có phải dưới tình huống nào em cũng có thể yêu anh hay không.”
Tôi vén lại mái tóc tán loạn, che đi vết hôn bên cổ.
“Thật đáng tiếc, anh không vượt qua bài kiểm tra của tôi.”
11
Cảm xúc giữa tôi và Chu Hoài Xuyên luôn đối lập nhau.
Một bên càng náo loạn, bên kia càng bình tĩnh.
Lúc trước tôi biết mình không thể khiêu vũ nữa, rất lâu vẫn không thể tin được.
Sau khi xuất viện mới có thể từ trên xe lăn đứng lên đi lại, liền đến phòng khiêu vũ thử khiêu vũ.
Cố gắng hết lần này đến lần khác và ngã xuống đất hết lần này đến lần khác.
Đến cuối cùng, chân tay tôi đều bầm tím, nằm trên mặt đất khóc lớn, Chu Hoài Xuyên đẩy cửa đi vào.
Hắn đứng trước mặt tôi, từ trên cao nhìn xuống, nghe tôi chất vấn, một chữ cũng không đáp.
Chỉ khi tôi khóc mệt mỏi, cổ họng đã khàn đến không phát ra âm thanh, hắn thản nhiên mở miệng: