Thủy Triều - Chương 2
Xác định lúc Thẩm Hành Chu rời đi đã dọn dẹp sạch sẽ, không để lại manh mối gì, lúc này mới xoay người đi tắm.
Từ phòng tắm đi ra, Chu Hoài Xuyên đã trở về phòng ngủ.
Quay lưng về phía tôi, đứng trước bàn trang điểm.
Nghe thấy động tĩnh, hắn quay đầu lại.
Tôi nhìn thấy trong tay hắn cầm một sợi dây chuyền kim cương xanh vô cùng quen mắt.
Là quà Thẩm Hành Chu tặng cho tôi trước khi rời đi.
Khi đó, hắn tựa vào bàn trang điểm, dùng đầu ngón tay nghịch nghịch nút thắt:
“Lúc nhìn thấy ở hội đấu giá, đã cảm thấy rất thích hợp với em, cho nên đấu giá được.”
“Tặng cho em làm quà kỷ niệm hai năm yêu đương của chúng ta.”
Tôi không nhịn được cười ra tiếng: “Chuyện yêu đương vụng trộm này, còn muốn làm kỷ niệm sao?”
“Cái gì mà yêu đương vụng trộm, nói khó nghe như vậy. Cái này gọi là quay đầu là bờ, dũng cảm theo đuổi tình yêu.”
Thẩm Hành Chu giống như con chó nhỏ đắc ý vẫy đuôi:
“Hơn nữa, món quà đại diện cho lời chúc tốt đẹp, chúc chúng ta – – sớm ngày đạt được mục tiêu.”
Nói xong câu đó, hắn đi tới, cúi đầu hôn lên trán tôi một cái.
Cũng không quay đầu lại mà rời đi.
……
Những mảnh ký ức này nhanh chóng quay trở lại trong đầu tôi, chỉ kéo dài một giây ngắn ngủi.
Tôi lau tóc, đối diện với ánh mắt u ám của Chu Hoài Xuyên.
“Đây hình như là sợi dây chuyền Thẩm Hành Chu bán đấu giá ở Hồng Kông tháng trước.”
Hắn giơ dây chuyền lên, mặt dây chuyền kim cương xanh lắc lư giữa không trung, ánh sáng khúc xạ rực rỡ.
“A Tinh, tại sao nó lại ở chỗ em?”
5
Vô số ý nghĩ lướt qua trong đầu tôi, lại trong thời gian cực ngắn đẩy ra một lý do thích hợp nhất.
“Vì sao ư?”
Tôi nhìn hắn với khuôn mặt không chút thay đổi.
“Em nghĩ rằng anh biết rất rõ nguyên nhân đấy chứ.”
Lửa giận lóe lên trong mắt Chu Hoài Xuyên, hắn bước tới trước mặt tôi, giọng trầm xuống:
“Anh biết nguyên nhân gì chứ?”
“Trước khi rời đi, anh đã hứa với em sẽ rất nhanh trở về, nhưng em vẫn không đợi được anh.”
Tôi nhìn thẳng vào hắn.
“Chờ em tiễn hết khách đi, trước cửa gặp phải Thẩm Hành Chu, anh vẫn chưa trở về.”
“Anh ta ném sợi dây chuyền này cho em, nói là tháng trước ở buổi đấu giá vốn là anh định đấu giá để tặng cho em, đáng tiếc là anh đã đấu thua.”
“Anh ta nói, thật đáng tiếc, Lâm tiểu thư trong lòng chồng của cô hình như cô không đáng giá đâu – – lúc này, anh vẫn chưa trở về.”
Nói xong mấy chữ cuối cùng, giọng nói của tôi hơi phát run, ngay cả hốc mắt cũng đỏ lên.
Nhưng vẫn nhìn thẳng vào mắt Chu Hoài Xuyên.
Đến cuối cùng, ngược lại là hắn dời ánh mắt đi trước.
Một lát sau, hắn khôi phục trạng thái lạnh lùng: “Cho nên, em đã nhận?”
Tôi cười nhạo một tiếng, hỏi ngược lại: “Đắt như vậy, tại sao em lại không nhận?”
“Lâm Tinh, Chu gia chúng ta còn chưa keo kiệt với em đến nước này!”
Chu Hoài Xuyên nắm cằm tôi, nghiến răng nghiến lợi nhìn tôi chằm chằm:
“Hiện tại đã không phải ba năm trước, em là vợ của Chu Hoài Xuyên, không phải sinh viên nghèo nhờ việc khiêu vũ kiếm vài đồng bạc lẻ, em đừng làm anh mất mặt như thế nữa.”
“Tháng sau có một bữa tiệc, em đi cùng anh, Thẩm Hành Chu cũng sẽ đi.”
“Đến lúc đó, em quăng sợi dây chuyền này đến trên mặt hắn, nói cho hắn biết — Chu Hoài Xuyên không cần người khác cho vợ mình quà kỷ niệm!”
Nói xong mấy chữ cuối cùng, ngữ khí của hắn tăng thêm, bàn tay nắm cằm tôi vung mạnh sang bên cạnh.
Cùng sợi dây chuyền kia cả người tôi lảo đảo ngã xuống giường, mắt cá chân đập vào chân giường, xước một mảng da lớn.
Nỗi đau thấu tim khiến đầu óc tôi trong nháy mắt trống rỗng.
“Anh……”
Ánh mắt Chu Hoài Xuyên dời xuống, rơi vào mắt cá chân chảy máu của tôi, há miệng.
Có vẻ như hắn muốn nói cái gì đó, nhưng chỉ phun ra một chữ liền ngừng lại, cơn giận còn chưa tiêu đập cửa mà đi.
Tôi nhìn ánh đèn chói mắt trên trần nhà, tầm mắt mơ hồ.
Trong thoáng chốc, giống như thấy được năm năm trước.
Thiếu niên mặc áo khoác cao bồi đã giặt đến trắng bệch, ôm sách chuyên ngành, rất khẩn trương đến thổ lộ với tôi.
Khi trời mưa, hắn sẽ mang ô đi hơn nửa thành phố để đón tôi, ngồi dưới sân khấu nghiêm túc xem tôi biểu diễn.
Sẽ mua váy múa giá trị bốn chữ số tặng cho tôi, khi tôi luống cuống muốn lôi kéo hắn đi trả lại, hắn ôm lấy tôi nói:
“Không nên trả lại, em mặc lên rất đẹp mắt.”
“A Tinh, em xứng đáng với tất cả những gì tốt đẹp nhất.”
Nhưng cái đó thậm chí còn không bằng tiền tip hắn tiện tay trả cho bồi bàn trong bữa tối.
Tất cả đều là giả ngay từ đầu.
Tất cả là dối trá.
6
Chờ cơn đau kia dịu đi, tôi chậm rãi từ trên giường ngồi dậy, thay quần áo xuống lầu.
Trong phòng khách trống rỗng, Chu Hoài Xuyên và Chu Thái Vi đều không thấy bóng dáng.
Tôi mặt không chút thay đổi đi qua sân, đón xe đi bệnh viện.
Bác sĩ giúp tôi xử lý vết thương:
“Chỗ này trước đó đã có một lần trọng thương, sao còn không cẩn thận như vậy?”
“Nứt xương rồi, mấy ngày kế tiếp đi đường phải cẩn thận, nếu không vết thương sẽ càng thêm nghiêm trọng.”
Tôi nhẹ nhàng đáp một tiếng.
Xử lý xong vết thương, tôi đứng dậy rời đi, mở cửa phòng khám, thế nhưng đụng phải một người.
Theo bản năng lảo đảo một bước.
Một giây sau, eo đã bị người ta ôm lấy.
“…… Lâm Tinh?”
Ánh mắt Thẩm Hành Chu đảo qua, nhìn thấy vết thương ở mắt cá chân tôi, ánh mắt trong nháy mắt trở nên lành lạnh:
“Là Chu Hoài Xuyên làm?”
“Ừm.”
Tôi đứng vững, thoát khỏi vòng tay hắn.
“Thẩm tổng tới bệnh viện có việc gì sao? Vậy tôi không quấy rầy, tôi về nhà trước.”
Giọng điệu cực kỳ xa lạ khách sáo.
Tôi đẩy cửa rời đi, Thẩm Hành Chu im lặng đi theo sau tôi, xuyên qua hành lang dài của bệnh viện, đi vào thang máy.
Ở bãi đỗ xe tầng một, tôi mới ngồi vào trong xe, tay đã bị Thẩm Hành Chu bắt được.
“Xảy ra chuyện gì?”
Tôi kéo sợi tóc tán loạn ra sau tai, nở nụ cười: “Không có gì, chỉ là sợi dây chuyền anh tặng bị anh ta phát hiện.”
“Anh ta chất vấn tôi, tôi tùy tiện bịa ra cái cớ rằng vì anh ngứa mắt anh ta, anh ta liền tức giận – – nhưng tôi cũng không nói sai, vốn anh không ưa anh ta.”
Thẩm Hành Chu nhìn tôi, mím môi, trong mắt hiện ra một chút áy náy.
Đoạn quan hệ bí mật do một tay tôi bày ra này đi tới được hôm nay, hắn ở trước mặt tôi dường như sẽ không che giấu cảm xúc của mình.
“…… Là lỗi của anh.”
Hắn nói: “Lúc ấy anh không nên xúc động và nói những lời khiêu khích anh ta, khiến hôm nay anh ta trút giận lên em.”
Tôi hơi cụp mắt xuống, dùng ngữ khí rất bình tĩnh mở miệng:
“Tháng sau Chu thị sẽ đấu thầu dự án, còn có danh sách nhân viên có thể ra tay, tôi đã cho anh rồi.”
“Thẩm Hành Chu, tôi không muốn đợi nữa.”
Nói xong mấy chữ cuối cùng, giọng nói của tôi vừa vặn mang theo một chút run rẩy.
Trầm mặc vài giây, tôi lại nói thêm một câu.
“Còn nữa đêm nay tôi cũng không muốn về nhà.”
7
Lời còn chưa dứt, tôi đã nhìn thấy thần sắc trong mắt hắn chợt tối sầm lại.
Thẩm Hành Chu đưa tay ôm tôi qua, đặt lên đùi hắn ngồi xuống.
Đèn xe lờ mờ, đôi mắt xinh đẹp của hắn gần trong gang tấc, nhìn tôi.
Nhiệt độ cơ thể tăng dần, quần áo phát ra tiếng sột soạt, làm cho bầu không khí càng thêm mập mờ.
Tôi nheo mắt lại, nhưng rơi xuống không phải nụ hôn của hắn.
Mà là hắn nhẹ nhàng cầm mắt cá chân tôi, còn tránh chỗ vết thương.
“Có phải rất đau không?”
Thẩm Hành Chu thấp giọng hỏi tôi.
Tôi có chút không hiểu loại thời khắc này hắn đột ngột quan tâm tôi làm gì:
“Cũng không sao, vết thương đau hơn cũng không phải chưa từng bị…”
“Anh xin lỗi.”
Hắn đột nhiên nói.
Tôi nghiêng đầu: “Sao đột nhiên lại xin lỗi?”
Thẩm Hành Chu không trả lời ngay, chỉ nhích về phía trước, đặt cằm lên vai tôi.
Hơi nghiêng đầu, hơi thở nóng bỏng ở bên tai tôi, mang đến xúc cảm vừa tê vừa ngứa.
Tư thế này mập mờ vô cùng, thậm chí cơ thể chúng tôi kề sát, đều rõ ràng cảm giác được sự động tình của nhau.
Hắn lại có vẻ không nhận ra, chỉ nói:
“Anh xin lỗi, hai năm trước lúc gặp mặt anh không nên nói những lời kia, không nên chế nhạo Chu Hoài Xuyên, nói anh ta cưới cái……!”
Lời chưa kịp nói bị một tiếng thở dốc khó nhịn đột ngột cắt ngang.
Tôi nắm lấy hắn, một bên chậm rãi đánh hắn, một bên nhẹ giọng nói:
“Hiện tại nói những chuyện này cũng không có ý nghĩa gì.”
“Giải quyết sớm một chút, về sớm một chút đi.”
“…… Lâm Tinh……”
Thẩm Hành Chu không chịu yếu thế, tay hắn chế trụ bả vai tôi, lại một đường trượt xuống, dùng sức khiến tôi chìm vào dục vọng.
Lực đạo kia mang đến chút cảm giác đau đớn, làm cho tôi đành phải theo hắn cùng nhau phập phồng.
Mây tan chảy, từng giọt rơi xuống, tưới nước cho mọi thứ trên đất khô.
Trong khoảnh khắc nhị hoa khép kín tràn ra.
Tôi nghiêng người về phía trước, khàn giọng nói:
“Hơn nữa, người ta nói không sai, tôi vốn là một người què.”
Thẩm Hành Chu mở to mắt.
Trong đôi mắt vốn nên sắc bén kia, có sự hối hận, còn có tình dục chưa rút đi… Còn có càng nhiều cảm xúc lẫn lộn.
“Ngay cả những lúc như vậy, tôi cũng…”
Hắn nhắm mắt lại, lại gần tôi, có chút hung tợn hôn tôi.
“Yên tâm, anh sẽ tăng nhanh tiến độ.”
8
Ngày hôm sau khi tỉnh lại, trời đã sáng.
Tôi bị tiếng chuông điện thoại đánh thức.
Điện thoại vừa nhận, bên kia liền truyền đến giọng Chu Hoài Xuyên: “A Tinh, em giận dỗi cũng phải có giới hạn.”
“Anh không cẩn thận làm em bị thương, thì em cả đêm không về ngủ là cố ý để cho anh lo lắng sao?”
Cơn buồn ngủ nhập nhèm lập tức bị tan đi.
Tôi lấy lại bình tĩnh, bình tĩnh nói:
“Em đi bệnh viện xử lý vết thương, bác sĩ nói bị nứt xương, vết thương cũ tái phát, cho nên ở lại bệnh viện một đêm.”
Đầu dây bên kia đột nhiên khàn tiếng.
Tôi xoa xoa mái tóc rối loạn, đang muốn ngồi dậy, cánh tay Thẩm Hành Chu bên cạnh liền khoác lên.
Một giây sau, hắn xoay người, cả người ngồi trên lưng tôi, sau đó từng chút cúi người xuống.
Khoảng cách gần trong gang tấc, hắn cứ như vậy nhìn chằm chằm vào mắt tôi.
Tôi và hắn dường như đều rất thích thẳng thắn đối diện như vậy.
Chỉ cần như vậy, mối quan hệ mập mờ này cũng không phải như là mỗi người đều đang lợi dụng lẫn nhau.
“…… Là lỗi của anh, A Tinh, em đang ở bệnh viện nào, bây giờ anh tới thăm em.”
Yên tĩnh một lát, bên kia điện thoại Chu Hoài Xuyên lại mở miệng.