Thượng Xuân Thu - Chương 5
10
Vương gia có lẽ cũng hiểu rằng bản thân đã đi quá giới hạn.
Tỷ tỷ đang ở cữ.
Vừa hạ triều, hắn đã vội đến viện của tỷ tỷ, ân cần thăm hỏi, quà cáp gửi tới gần như chất đầy
kho nhỏ.
Tỷ tỷ đối với vương gia lại chẳng nóng chẳng lạnh, chỉ là khi vương gia muốn gần gũi, tỷ tỷ liền
viện cớ thân thể yếu đuối, khuyên vương gia đến tìm Lục nhi.
Vương gia không dám thật sự tìm Lục nhi.
Người ngu ngốc cũng nhìn ra thái độ của tỷ tỷ không đúng.
Hắn cùng gia đình chúng ta là liên hôn chính trị.
Hắn muốn giành ngôi thái tử, cần phải có sự ủng hộ của văn thần thanh lưu.
Triệu thị không kìm được mở miệng nói: “Vương gia, nô tỳ cùng Lục nhi không thù không oán,
nhưng chỉ nói một câu công đạo, vương gia đây là muốn sủng thiếp diệt thê sao!”
Ta liền vội dẫn mọi người trong phòng quỳ xuống: “Xin vương gia suy nghĩ cẩn trọng.”
Lần này, ta không thể chịu đựng nổi Lục nhi nữa.
Bình thường nàng ta làm cách nào để quyến luyến vương gia, khóc lóc tình cảm dạt dào đều có thể bỏ qua.
Nhưng vào ngày tỷ tỷ sinh con, nàng ta lại không biết giữ chừng mực như thế.
Để tỷ tỷ giữa cơn đau tột cùng lại còn phải đau lòng như vậy, thật đã chạm vào giới hạn của ta.
Nhưng tỷ tỷ lại cuống quýt, đứng dậy, quát bảo ta: “Muội muội, muội đang làm gì vậy?! Bình thường tỷ đã dạy muội tam tòng tứ đức, sao muội có thể cùng mọi người ép buộc vương gia như thế?!”
Ta khó hiểu ngẩng đầu lên, chỉ thấy tỷ tỷ nháy mắt ra hiệu bảo ta đứng dậy.
Vương gia cảm kích tấm lòng thông cảm của tỷ tỷ, càng đối đãi ân cần hơn với tỷ tỷ.
Còn quý phi nương nương trong cung nghe được chuyện này cũng nổi giận đùng đùng, triệu
vương gia vào cung trách mắng một trận, còn muốn ép vương gia đuổi Lục nhi ra khỏi phủ.
Trong kinh thành, việc sủng thiếp diệt thê là tội đại nghịch, phải chịu trượng trách.
Thực tế, quý phi nương nương cũng đã thật sự đánh vương gia.
Nhưng cuối cùng vì thương xót danh tiếng của con trai, bà đã đuổi hết hạ nhân biết chuyện
đêm đó đi, che giấu mọi chuyện thật kín đáo.
Nhưng đuổi Lục nhi đi thật, vương gia lại không nỡ.
Vương gia lại viện lý do năm xưa Lục nhi có ân cứu mạng ngài.
Tỷ tỷ liền vào cung, không biết đã nói gì với quý phi nương nương.
Trở về, liền để vương gia mua một căn tiểu viện ở ngoài kinh thành cho Lục nhi ở.
Lần này, Lục nhi thậm chí không được coi là thiếp thất nữa, chỉ là ngoại thất của vương gia.
Dĩ nhiên, con thứ phải để lại trong vương phủ, nuôi dưỡng dưới danh nghĩa tỷ tỷ.
Ta nhân lúc vương gia thượng triều liền hỏi tỷ tỷ: “Tỷ, tỷ vẫn là tỷ của muội chứ? Đừng để
người nào đó chiếm xác tỷ đó!”
Tỷ tỷ gõ đầu ta: “Muội đọc truyện quá nhiều rồi!”
“Sao tỷ sinh con rồi lại như biến thành người khác vậy…”
Tỷ tỷ nằm trên giường, đôi mắt trống rỗng nhìn chằm chằm lên trần.
Ánh mắt của tỷ không còn trong sáng như thiếu nữ, chỉ còn lại mệt mỏi và thất vọng.
Tỷ tỷ nói: “Ngày sinh con, ta đau đớn đến mức dường như cơ thể bị xé đôi, quả thật là sống
không bằng chết!”
“Ta khổ sở chịu đựng như thế, sinh con cho hắn. Vậy mà khi đó, hắn lại đang bận bịu dỗ dành đứa con của hắn với người khác.”
“Tình yêu ta dành cho hắn lúc trước, sự ghen tức đến phát điên với Lục nhi, đột nhiên biến mất hết.”
“Chỉ còn lại nỗi đau ở lại bên cạnh ta.”
“Ta chợt hiểu ra, vào lúc khổ sở nhất trong đời, thứ có thể giúp ta, chỉ có lòng can đảm và nghị
lực của ta mà thôi.”
“Nam nhân, tình yêu, rốt cuộc là cái gì chứ?!”
“Muội muội, muội khuyên ta đúng lắm, ta thật không nên đem hết niềm vui, nỗi buồn của mình
gửi gắm vào người khác. Chỉ là lúc ta giằng co giữa sự sống và cái chết, ta mới bừng tỉnh ngộ.”
Ta nhìn tỷ tỷ.
Người ta nói hôn nhân là nấm mồ của tình yêu.
Ta thì cho rằng không phải, sinh con rồi, mới thật sự là nấm mồ của tình yêu.
Trải qua sinh tử, tỷ ấy mới đột nhiên hiểu ra, trước khi yêu người khác, trước tiên nên yêu bản
thân.
11
Tỷ tỷ đã hoàn toàn thoát thai hoán cốt, tính cách càng ngày càng trầm ổn.
Lục nhi ở bên ngoài vẫn khóc lóc không dứt, vương gia lén lút ra ngoài dỗ dành, tỷ tỷ thậm chí
còn chu đáo chuẩn bị xe ngựa cho hắn.
Nhưng khoảng cách dù sao cũng xa.
Vương gia công vụ bận rộn, vài tháng mới thăm Lục nhi một lần, cũng chỉ là niệm tình nghĩa
xưa cũ.
Tỷ tỷ rất thương yêu con, tuyệt đối không giao con cho nhũ mẫu, phải tự tay nuôi dưỡng.
Ta liền cùng tỷ tỷ thức đêm trông nom.
Còn vương gia, vẫn có kẻ muốn lấy lòng hắn, dâng lên đủ loại vũ cơ mỹ thiếp.
Tỷ tỷ mời một vị nữ thị y trong cung đến phủ.
Tỷ tỷ nói với ta: “Muội muội vốn thích học y, vậy thì hãy học hỏi từ thị y, cũng có thể giết thời
gian.”
Ta được cơ hội, học đến phát cuồng.
Đến cả nữ thị y cũng tỏ vẻ khâm phục, nói rằng chưa từng thấy ai siêng năng như ta, ngay cả lúc ăn cũng không rời sách vở.
Về sau, nữ thị y nắm tay ta, nói rằng nếu đôi tay này không dùng để cứu giúp thế gian, chỉ bị nhốt trong nội viện, thì quả là mất mát của thiên hạ.
Mùa đông năm đó, kinh thành đột nhiên bùng phát dịch bệnh.
Trong kinh thành, ai ai cũng lo sợ, e rằng người kế tiếp gặp họa sẽ là mình.
Nhờ theo học nữ thị y, ta sớm phát hiện manh mối.
Trước khi dịch bệnh bùng phát, ta lấy cớ cầu Phùng tiên sinh làm thầy khai tâm cho hai đứa trẻ, liền sớm rời khỏi kinh thành.
Chẳng bao lâu, kinh thành rơi vào cảnh điêu đứng.
Đến hoàng cung cũng không giữ nổi, hoàng đế cũng nhiễm bệnh dịch.
Trong cung dán bố cáo, ai có thể chữa dịch bệnh sẽ được phong vương, ban thưởng vạn lượng vàng.
Mẫu thân đến tìm đến ta, nói các lang trung trong thành đều đang bàn bạc về dịch bệnh, nghĩ rằng mọi người cùng thảo luận ra một phương thuốc, có thể giải độc bệnh dịch.
Trước tai họa lớn như vậy, chỉ một thầy thuốc đơn độc không thể xoay chuyển càn khôn.
Chỉ có đoàn kết mới có thể tìm thấy một chút hy vọng.
Vì thế ta cũng cải trang, đến tham gia bàn bạc.
Chúng ta không phân ngày đêm, thảo luận suốt nửa tháng, cuối cùng đúc kết được một phương thuốc.
Nhưng ai sẽ mạo hiểm tiến vào kinh thành dâng phương thuốc này, lại là một điều khó khăn.
Bởi những lang trung ấy, người thì đã lớn tuổi, người thì vướng bận gia đình.
Nhưng phương thuốc này chưa được chứng thực, không ai dám đảm bảo hiệu quả.
Mà vào kinh, hiểm nguy lớn, cửu tử nhất sinh.
Ta đứng ra.
Ta là trắc phi của vương gia, lại quen biết nữ thị y trong cung.
Vào kinh có thể nhờ vương gia đưa ta diện thánh, cũng có thể đem phương thuốc này dâng lên bậc đỉnh cao y thuật của quốc gia — Thái y viện để thảo luận biện chứng.
Tỷ tỷ khóc ngăn ta lại: “Muội muội, chúng ta cùng nhau sống vui vẻ, chẳng phải tốt hơn sao?”
Ta từ chối: “Tỷ tỷ, ngày ấy sư phụ nói đúng, đôi tay này của muội nên dùng để cứu nhân độ thế, cho dù cả đời chỉ có một lần cũng có thể gọi là, sớm nghe đạo, chiều chết đi cũng đáng.”
Sáng hôm sau, ta lên đường vào kinh.
Tỷ tỷ run rẩy buông ta ra.
Mẫu thân kéo tay ta, nói rằng sẽ không ngăn cản con đường ta chọn. Nhưng mẫu thân thân cô thế cô, muốn chết thì mẫu tử ta sẽ cùng chết.
Nhưng ta vẫn từ chối. Ta nói, hiện giờ điều ta không yên lòng chỉ có nàng và tỷ tỷ, xin người thay ta chăm sóc tỷ tỷ.
Nói rồi, ta khởi hành trở lại kinh thành.
Thực ra, ta cũng có lòng riêng.
Người xưa có câu, “Phú quý hiểm trung cầu,” nên ta liều mạng hồi kinh, là để theo đuổi giấc mộng đã bị lỡ dở bao lâu nay.