Thượng Xuân Thu - Chương 4
7
Vì chuyện của Hối Chi, vương gia muốn điều tra triệt để hậu viện.
Kết quả, điều tra kéo dài nửa tháng, không bắt được gian phu của Hối Chi, nhưng lại bắt được một thị thiếp của vương gia có quan hệ mật thiết với một thư sinh nghèo.
Thị thiếp này tên là Tri Hứa, là thứ nữ của tri phủ Dương Châu.
Nàng cùng thư sinh nghèo ấy lâm vào tình yêu sâu đậm, chờ đợi ngày y thi đỗ, để có thể xin phụ thân nên duyên vợ chồng.
Nhưng phụ thân nàng, nghe nói nàng có tướng vượng phu ích tử, bèn hiến nàng cho vương gia.
Nay thư sinh nghèo vào kinh ứng thí, khốn khổ phải tá túc nơi miếu hoang.
Tri Hứa nghe tin, thường xuyên tiếp tế cho y.
Tỷ tỷ phẫn nộ: “Ngươi cứ thế mà qua lại cùng người ta, nếu bị phát hiện, không chỉ bị mắng chửi là không giữ lễ, mà có khả năng còn bị bỏ vào lồng heo!”
Tri Hứa nước mắt rơi lã chã, ra sức lắc đầu: “Chủ mẫu, nô tỳ không dám, nô tỳ chỉ là nhớ tình đồng hương, giúp đỡ chàng chút ít, tuyệt không dám có ý khác!”
Tỷ tỷ đập lá thư của hai người xuống bàn: “Vậy câu ‘Từng qua bể rộng, khó thấy nước, ngoài Ngô Sơn chẳng phải mây’ trong thư là ý gì đây?!”
Tri Hứa mặt tái nhợt, ngồi bệt xuống đất.
Sau một hồi lâu, nàng dường như đã quyết tâm, bỗng nhiên cắn răng, ngẩng đầu lên nói: “Một người làm, một người chịu. Chủ mẫu, xin cứ phạt chết nô tỳ, chỉ cầu xin người đừng liên lụy đến Cửu Lang.”
Tỷ tỷ bỗng nhiên như quả bóng xì hơi, nhất thời không nói được gì.
Ta kéo tỷ tỷ vào sau bình phong, hỏi tỷ chuyện gì xảy ra.
Tỷ thở dài: “Tri Hứa ngày thường vốn thật thà trung hậu, hầu hạ ta rất chu đáo. Giết nàng thế này thật là đáng tiếc, than ôi.”
Ta hiểu ra, tỷ tỷ là tức giận nàng mê muội trong tình ái, muốn mắng cho tỉnh lại, để nàng ta quay đầu.
Còn chuyện vương gia đội nón xanh, tỷ vốn không màng tới.
Rốt cuộc, nam nhân ba vợ bốn thiếp, đêm nằm với vũ cơ thì gọi là phong lưu tài tử.
Thị thiếp chưa từng gặp mặt vương gia lại còn dây dưa tình đầu, liền bị mắng là không giữ lễ nghĩa, bị kéo đi thả lồng heo.
Rốt cuộc cũng không công bằng.
Tỷ tỷ của ta cuối cùng đã mềm lòng.
Ta nảy ra một ý: “Tỷ tỷ, Tri Hứa chẳng qua là nhất thời hồ đồ. Tỷ thử nghĩ mà xem, nàng cũng là tiểu thư tri phủ, từ nhỏ sống sung sướng, chẳng hiểu việc mưu sinh, nên mới bị vài câu thơ của thư sinh mê hoặc.”
Tỷ hỏi: “Vậy phải làm sao?”
Ta nói: “Chúng ta cứ để nàng nếm mùi khổ, hoặc là đày ra biệt viện, cắt hết thức ăn, bắt nàng hàng ngày lên núi hái vài trăm cân rau dại?”
Mắt tỷ ấy sáng rực lên: “Muội muội, quả là phải nhờ có muội!”
Tỷ tỷ nhanh chóng đày nàng đi, kết quả, vương gia chẳng hay biết gì.
Chắc vương gia đã sớm quên mất Tri Hứa.
Trong đầu vương gia giờ chỉ còn một chuyện.
Bụng của Hối Chi ngày một to lên, tiếng chúc mừng vương gia xung quanh càng nhiều, mặt vương gia cũng càng đen lại.
Cuối cùng, có một ngày, vương gia lao vào phòng ta.
Vương gia đặt tay ra trước mặt ta: “Ngươi xem đi, bản vương còn hữu dụng hay không?”
Ta bắt mạch cho vương gia, không thấy có bệnh trạng gì nghiêm trọng.
Có lẽ do bận rộn tranh ngôi thái tử, lo toan đủ chuyện, áp lực quá lớn, khiến tinh thần suy giảm.
Nhưng ta không thể để Hối Chi được đắc ý, tiểu trà xanh này mà đắc thế, chẳng phải sẽ kiêu căng ngạo mạn?
Vì vậy ta nghiêm túc nói với vương gia: “Vương gia yên tâm, chỉ cần người và tỷ tỷ ta phối hợp tốt, nhất định sẽ khiến vương phủ con cháu nối dõi đầy đàn.”
Vương gia nghe xong, run rẩy ba hồi.
8
Từ đó, Hối Chi bị vương gia lạnh nhạt hoàn toàn.
Dẫu cho từng thề non hẹn biển, tình cảm sâu đậm, vẫn không sánh bằng thể diện của nam nhân.
Dù sao, tất cả cũng chỉ là do vương gia tự suy diễn.
Vương gia ngày ngày hỏi ta có cách nào xác nhận đứa con trong bụng Hối Chi có phải là của mình không.
Ta lắc đầu, ta không có bản lĩnh thông thiên như vậy.
Vì thế, vương gia quyết định chờ đợi.
Đợi đến khi đứa trẻ chào đời, nhìn mặt mũi xem có giống mình hay không, chẳng phải sẽ dễ dàng nhận ra?
Tại sao vương gia phải chờ?
Vì cả kinh thành đều biết Hối Chi từng cứu mạng vương gia, không thể vô cớ xử lý ân nhân cứu mạng.
Vương gia vì mối ân tình này, gặp ta nhiều hơn.
Nhưng tỷ tỷ cảm thấy rất khó hiểu, sao vương gia không bao giờ ở lại phòng ta.
Có một lần tỷ tỷ đẩy vương gia vào phòng ta, hai chúng ta cứ mắt nhìn mắt, sau cùng vương gia lúng túng bỏ đi.
Hắn nói mỗi khi nhìn thấy ta lại không kìm được nghĩ đến chuyện không vui.
Ta hiểu, hắn nhìn ta, liền nghĩ đến chuyện bản thân bất lực.
Về phần Tri Hứa, ta có đôi chút khâm phục nàng.
Tư duy của kẻ si tình thật khiến ta kinh ngạc.
Nàng ở biệt viện, chịu khổ đủ đường, ngày ngày ăn rau dại, đói đến da vàng má hóp, dung nhan tiều tụy.
Nhưng nàng vẫn cố chấp không cúi đầu trước tỷ tỷ , chỉ nói tất cả là lỗi của mình, muốn phạt thì phạt nàng, đừng liên lụy đến người thương của nàng.
Nhưng cùng lúc ấy, thư sinh nghèo kia, sau khi không thấy tin tức của Tri Hứa, chỉ quanh quẩn trước vương phủ vài ngày, rồi từ đó không gửi thư đến nữa.
Ta rất tò mò, chẳng lẽ thư sinh ấy không hề lo lắng cho sống chết của Tri Hứa sao?
Ta sai người dò hỏi, thì nghe rằng thư sinh vì câu thơ đối với thiên kim phủ Thị Lang mà danh tiếng nổi lên như gió.
Vậy nên, ta đến tìm Tri Hứa, đề xuất một kiến nghị.
Ta nói: “Nay khoa cử sắp đến, người thương của ngươi nếu đỗ đạt bảng vàng, ta sẽ xin tỷ tỷ, tìm người môi giới để bán ngươi ra ngoài. Ngươi báo cho thư sinh, đến khi đó mua ngươi về.
Từ nay, ngươi và thư sinh có thể sánh đôi bên nhau, thế nào?”
Tri Hứa hỏi: “Vì sao ngươi đối tốt với ta như vậy?”
Ta mỉm cười: “Vì ta thấy một chuyện thú vị, ý trung nhân của ngươi vừa đối câu cùng thiên kim phủ Thị Lang.”
Tri Hứa kiêu ngạo ngắt lời: “Chàng nhất định sẽ không phụ ta!”
Ta lắc đầu.
Kẻ mê muội vì tình nếu chưa tự mình đụng tường Nam sẽ không bao giờ chịu tỉnh ngộ.
Tạm thời không để ý đến nàng ta nữa.
Vì tỷ tỷ của ta đã có thai rồi.
Tỷ tỷ bị nghén dữ dội, trong phủ nay có hai người mang thai, bận rộn vô cùng.
Mấy tháng sau, vào ngày công bố bảng vàng, gã thư sinh nghèo kia quả nhiên đỗ đạt cao.
Tri Hứa được đưa về phủ, nàng gửi tin cho thư sinh, trang điểm kỹ lưỡng, chờ đợi y đến đón nàng khỏi vương phủ.
Nhưng Tri Hứa ngồi chờ đằng đẵng bảy ngày trong hậu viện, vẫn không thấy y đến.
Thì ra, gã trạng nguyên đó đã bị Thị lang phủ bắt rể, nay mặc đồ đỏ cưỡi ngựa trắng diễu khắp phố phường.
Nhưng người tân nương mà trạng nguyên đón về lại không phải là nàng.
Những khổ đau, nhẫn nhục mà Tri Hứa đã chịu vì gã thư sinh kia, hoá ra chỉ là trò cười.
Ta cứ nghĩ Tri Hứa sẽ khóc lóc, náo loạn, hoặc thậm chí tìm đến cái chết, nhưng nàng không làm vậy.
Nàng lặng lẽ trở lại bên cạnh tỷ tỷ, tiếp tục phục vụ chu đáo như trước.
Tỷ tỷ vì thương nàng nên đưa nàng ra ngoài, cho nàng đi kiểm tra các điền trang của vương phủ.
Tỷ tỷ nửa nằm trên ghế mây, cùng ta phơi nắng dưới gốc cây hoa.
Tỷ tỷ thở dài: “Nam nhân có thể dựa vào, thì heo mẹ cũng có thể trèo cây!”
Tỷ tỷ bỗng nhớ ra điều gì, sắc mặt trở nên phức tạp.
Ta biết, tỷ tỷ nghĩ đến vương gia.
Tỷ tỷ cảm thán: “Muội nói đúng, ta không nên đặt hết cảm xúc vào người khác.”
Ta không đáp lời.
Ta biết, lúc này tỷ tỷ nhất định đã nghĩ đến Hối Chi.
Hiện tại, Hối Chi cậy bản thân mang thai, suốt ngày khóc lóc làm ầm lên trong viện, đòi sống đòi
chết.
Nhưng vương gia chưa từng ghé thăm nàng ta một lần.
Mọi chuyện đều do những suy đoán hồ đồ của vương gia mà ra, thật là châm biếm.
9.
Hối Chi có lẽ vì quá đau buồn hay vì náo loạn quá mức, cuối cùng sinh non.
Đứa trẻ nàng ta sinh ra trông rất giống vương gia.
Nhưng đứa trẻ lại yếu ớt bệnh tật, các bà vú đều lo rằng không sống lâu nổi.
Vì thế, vương gia càng nhớ lại tình cảm sâu đậm với Lục Nhi, càng thấy áy náy đỉnh điểm với
nàng ta.
À… giờ Hối Chi đã được trở lại tên cũ, lại có thể gọi là Lục Nhi rồi.
Đứa trẻ được đưa đến dưỡng dưới danh nghĩa của tỷ tỷ.
Lục Nhi khóc lóc quỳ gối trước cửa phòng chị, như có tang mà thổn thức: “Tỷ tỷ, xin hãy trả hài tử lại cho nô gia! Đây là cốt nhục mà nô gia liều mạng sinh ra, tỷ tỷ nỡ lòng nào nhìn cảnh mẹ con chúng ta cốt nhục phải chia lìa?”
Tỷ tỷ nghe vậy mà đau đầu vô cùng, nhưng tỷ ấy lại đang mang thai, không thể dễ dàng nổi nóng.
Ta mời vương gia đến, cố ý nhượng bộ: “Vương gia, hay là trả đứa trẻ về với thân mẫu của nó.”
Vương gia do dự: “Điều này, có vẻ không hợp lễ quy.”
Ở kinh thành, con cái của những gia đình quyền quý đều được dưỡng dưới danh nghĩa chính thê.
Ta nói: “tỷ tỷ ta đang mang thai, không chịu nổi mệt mỏi. Hơn nữa, Lục Nhi ngày ngày khóc lóc trước cửa phòng, thật không may mắn!”
Vương gia sắc mặt lập tức trầm xuống.
Nhưng vừa ra khỏi cửa, Lục Nhi lại tỏ vẻ đáng thương ôm lấy chân vương gia.
Vương gia nhớ đến hiểu lầm trước đây với nàng ta, làm nàng ta sinh non, bao nhiêu áy náy đều dâng lên.
Vương gia nói: “Vương phi đang mang thai, không tiện lắm. Vậy cứ để Lục Nhi nuôi dưỡng một thời gian, chờ vương phi sinh xong rồi bàn sau.”
Tỷ tỷ dường như đã trưởng thành hơn, tỷ ấy không giận dữ, chỉ thản nhiên đáp: “Được.”
…
Ngày tỷ tỷ sinh, ta là người lo lắng nhất.
Ta nghĩ, tỷ tỷ dù sao cũng có tình cảm với vương gia.
Lúc tỷ tỷ cần nhất, vương gia hẳn là nên đến bên cạnh tỷ tỷ chứ?
Nhưng khi ta sai người thông báo với vương gia, hắn vừa mới vào viện tỷ tỷ thì người của Lục
Nhi cũng đến, nói rằng tiểu công tử sốt cao, chỉ có vương gia dỗ mới yên lòng.
Vương gia băn khoăn, thấy tỷ tỷ còn chưa sinh, lại quay về viện của Lục Nhi.
Đi rồi, lại bị Lục Nhi giữ chân không thoát ra được.
Ta cùng các bà đỡ bận rộn suốt đêm, trời sáng mới sinh được tiểu thế tử.
Quý phi nghe tin tỷ tỷ sinh hạ đích tử, vui mừng ban thưởng đầy cả phòng châu báu quý giá.
Nhưng khi tỷ tỷ tỉnh lại, nghe vương gia đêm qua không ở bên mình, liền im lặng.
Lúc này tỷ tỷ yếu ớt, chỉ muốn ngủ, cũng không còn sức mà bận tâm gì khác.
Vương gia khó khăn lắm mới thoát khỏi Lục Nhi, nghe tin liền đến, vui mừng ra mặt: “Gia Nhu,
chúng ta có đứa con trai kháu khỉnh rồi!”
Các bà đỡ hớn hở bế tiểu thế tử ra, để vương gia bồng.
Nhưng ngay lúc đó, tỷ tỷ bỗng mở mắt, lạnh lùng nói: “Vương gia, ngài đêm qua ở cùng tiểu
công tử đang bệnh, cẩn thận đừng để truyền khí bệnh sang mẫu tử chúng ta.”
Vương gia ngẩn ra, lúng túng rụt tay lại.