Thượng Xuân Thu - Chương 1
1
Tỷ tỷ ta là vương phi, nhưng phụ thân ta nói tỷ không sống lâu được.
Để gia tộc được hưởng lợi, ta phải vào vương phủ làm trắc phi. Sau này tỷ tỷ mất, ta sẽ thay thế nàng, chính thức trở thành chính phi.
Đây là một việc lớn đối với một đứa con không được sủng ái như ta.
Nhưng ta không muốn.
Nghe đồn vương gia ngoài tỷ tỷ nhà ta còn có vài tiểu thiếp khác. Theo kinh nghiệm nhiều năm đấu đá trong phủ, tỷ tỷ lâm vào hoàn cảnh này chắc chắn do bị đám tiểu thiếp đó hãm hại.
Nước trong vương phủ rất sâu.
Thế mà phụ thân ta lại nói: “Nếu con chịu gả qua đó, ta sẽ cho mẫu thân con vào gia phả. Sau này sinh tiểu thế tử, ta sẽ cân nhắc cho nàng ấy làm bình thê.”
Ta lưỡng lự: “Người thật quá xảo quyệt, không lẽ chỉ đang nói bánh vẽ sao?”
Phụ thân đảo mắt: “Muốn tiểu thế tử thừa kế tước vị, thì thân phận con không thể quá thấp.”
Ông ngầm ám chỉ với ta rằng, lợi ích mới là nền tảng của mọi lời hứa.
Điều kiện này khiến ta điên cuồng dao động.
Mẫu thân ta là một vũ cơ, là món đồ mà đám văn nhân dùng để phụ họa cho sự phong nhã của mình.
Mẫu thân từng qua một lần sống chết để sinh ra ta, nhưng đến danh phận tiểu thiếp cũng không có. Ngay cả ta cũng phải gửi nuôi dưới danh nghĩa chính thất.
Mẫu thân ta vừa hầu hạ chính thất, vừa tươi cười hầu hạ phụ thân ta. Mười mấy năm trôi qua, bà vẫn là món đồ mà đám văn nhân chính thất có thể tùy ý tặng đi bán đi.
Mẫu thân không yêu phụ thân ta, cả đời bà chỉ là bị ép buộc mà thôi.
Phụ thân cũng không yêu mẫu thân, tất cả chẳng qua chỉ là diễn trò.
Nhưng mẫu thân yêu thương ta, ngày ngày hầu hạ người khác xong, buổi tối bà lại thức trắng để may áo thêu giày cho ta.
Bà lợi dụng lúc chính thất ra ngoài, lén kéo ta ra góc khuất để trò chuyện.
Bà thường rơi nước mắt, vuốt tóc ta mà nói: “Con ơi, cái gọi là tình cảm, yêu đương, tất cả đều là xa xỉ. Những người như chúng ta, sống được yên bình đã là tổ tiên phù hộ.”
Bà khuyên ta nắm lấy mọi cơ hội để học y.
Bà không hiểu nhiều, chỉ biết rằng đến lão tổ trong phủ cũng phải kính nể đại phu. Bà hy vọng ta có thể thay đổi số phận nhờ nghề y.
Vì vậy, bà cam tâm tình nguyện làm vật thí nghiệm cho ta, cho ta tiêm thuốc, thử kim.
Ta cũng không phụ lòng bà, đèn sách ngày đêm, trong y thuật đã có chút thành tựu.
Ban đầu, ta chỉ muốn làm một nữ y trong cung.
Trong kinh thành, nữ y rất hiếm có. Nếu ta làm được, chắc chắn là một điều đáng tự hào cho gia đình.
Cả chính thất trong phủ cũng ủng hộ quyết định của ta. Dù sao nếu ta học được nghề, bà có thể nhờ ta mà chăm sóc lão tổ. Sau này nữ quyến phủ khác tìm đến nhờ vả, bà cũng có mặt mũi.
Nhưng tất cả kế hoạch của ta đều bị phụ thân ngăn cản.
So với ước mơ của ta, liên hôn chính trị mới là quan trọng hơn cả.
Vì điều đó, ông sẵn sàng làm chuyện trái tai gai mắt, đề bạt thân phận của mẫu thân ta.
Biết rằng, một món đồ chơi lại được nâng lên làm bình thê sẽ bị đám quan lại quyền quý xem trọng thân phận chê cười.
Nhưng nếu ta có thể nắm giữ trái tim của vương gia, sinh ra đứa con trở thành thế tử của vương phủ, phụ thân ta trở thành ông ngoại của thế tử…
Thì việc bị cười chê một thời gian có đáng gì đâu?
Sau này khi mọi việc êm xuôi, ông viết vài bài thơ ngâm về chuyện này, biết đâu hậu thế còn coi đây là câu chuyện tình tài tử giai nhân, lưu danh muôn đời.
Nhưng thật ra mong muốn lớn nhất của ta chỉ là mẫu thân có cuộc sống tốt hơn.
Nên việc phụ thân vẽ vời cho mẫu thân lên làm bình thê gì đó, ta không dám tin.
Nhưng nếu bà được vào gia phả, sẽ không bị người ta dễ dàng bán đi nữa. Đó cũng là một sự đảm bảo cho nửa đời sau của bà.
Tất nhiên, vẫn còn một câu hỏi cuối cùng.
Ta hỏi phụ thân: “Thân phận thấp kém của ta làm sao có thể làm trắc phi?”
Phụ thân cười: “Con là nhị tiểu thư của phủ thượng thư, dù mẫu thân có thấp kém, cũng không thể để con vào vương phủ làm một thị thiếp được. Truyền ra ngoài, chẳng phải người ta cười rụng răng vào mặt ta sao?!”
Hiểu rồi, ta là con gái ruột của ông, dù là làm thiếp cũng phải có danh phận đàng hoàng.
Ông nhìn ta đầy yêu thương: “Con gái, ít ra con cũng may mắn được vương gia để ý đến…”
Ta nhắm mắt lại, không thèm nhìn ông.
Cái kẻ đáng khinh này, thật bẩn mắt ta.
2
Vậy mà đêm tân hôn, vương gia không vào phòng.
Nghe nói có một tiểu thiếp mà vương gia sủng ái đã mất tích, trước khi mất tích còn tìm sống tìm chết.
Vương gia bảo tìm được người sẽ quay lại phòng ta, kết quả là cả đêm không thấy bóng dáng đâu.
Sáng hôm sau, ta nhàn rỗi nên đến thăm tỷ tỷ.
Tỷ tỷ nằm trên giường, gương mặt tiều tụy.
Ta bắt mạch cho tỷ, phát hiện tỷ ấy dù bệnh nặng thật nhưng không đến nỗi sắp chớt đến nơi.
Ta hỏi: “Tỷ tỷ, sao bên ngoài đồn rằng tỷ sắp không qua khỏi rồi?”
“Muội ngốc ạ!” Tỷ bảo, “Nếu không vậy, làm sao ta có thể giúp muội thoát khỏi lão già khốn nạn kia?”
Ta ngạc nhiên: “À… à?”
Hóa ra, gần đây có một lão tướng quân bảy mươi tuổi mới chết chính thất, muốn cưới tiếp.
Phụ thân ta rõ ràng đã động lòng.
Tỷ tỷ nắm tay ta, sợ hãi bảo: “Muội muội như hoa như ngọc, sao có thể bị lão già đó hủy hoại? Nhỡ lão tướng quân không sống được bao lâu, muội chẳng phải góa phụ sao? Thế nên ta năn nỉ vương gia, nếu đã vậy thì thà để muội vào vương phủ còn hơn!”
Ta lộ vẻ phức tạp: “Tỷ, nếu lấy lão tướng quân, ngày thứ hai sau hôn lễ lão mà qua đời, ta nghiễm nhiên trở thành bà tổ mẫu của phủ tướng quân, chắc cũng sống rất thoải mái.”
Chị trợn mắt kinh ngạc, lắp bắp: “Ta ta ta… chẳng phải là hại muội sao?!”
Ta vừa định gật đầu.
Nhưng đúng lúc đó, vương gia đi vào.
Vương gia hình như nghe thấy ba chữ “góa phụ”, tay run rẩy chỉ vào ta, sắc mặt trắng bệch.
Ta thấy bên cạnh vương gia là một mỹ nhân xinh đẹp, chắc chắn là tiểu thiếp mất tích tối qua.
Ta đứng lên, định hành lễ với vương gia, không ngờ tiểu thiếp lại đột nhiên quỳ sụp xuống.
Nàng ấy khóc lóc dập đầu với ta, lớn tiếng: “Tỷ tỷ, tất cả là lỗi của thiếp, xin tỷ đừng trách vương gia đêm tân hôn không ở bên tỷ!”
Nàng ta dập đầu đến sưng đỏ trán, đôi mắt long lanh như nai con, như thể người bị ủy khuất là nàng ấy vậy.
Tỷ tỷ ta nghe thấy thì giận dữ ngồi thẳng dậy.
Mặt đỏ bừng, cơn ho kịch liệt khiến tỷ ấy không thể cất được lời.
Ta nghĩ, với tính khí bộc trực của tỷ, hẳn là đã khiến bản thân tức giận đến sinh bệnh.
Ta vội vừa vỗ lưng cho nàng giúp nàng thông khí, vừa điềm tĩnh nói: “Muội muội nghĩ nhiều rồi, tối qua muội hầu hạ vương gia vất vả, đáng lẽ nên được khen thưởng.”
Mọi người trong phòng, cùng với hai thị thiếp vừa đến sau, đều ngây người ra.
“Phải rồi, muội tên là gì?” Ta hỏi nàng.
“Lục… Lục Nhi.” Nàng ta như chợt bừng tỉnh, lập tức hoảng hốt hơn, “Tỷ tỷ, chẳng lẽ tỷ muốn đem ta bán cho nha nhân sao?! Đừng mà, nô gia và vương gia tình sâu nghĩa nặng, khó lòng chia cách, nô gia không muốn gì cả, chỉ muốn hầu hạ vương gia cả đời!!”
Ngay cả vương gia, khi thấy vẻ mặt lạnh lùng của ta, cũng không kìm được mà đứng chắn trước mặt Lục Nhi.
Tuy nhiên, vương gia cảm thấy áy náy: “Đêm qua là ta quá đáng, nhưng nhìn mặt mũi của ta, trắc phi cứ nhẹ nhàng tha thứ là được…”
Chưa dứt lời, ta đã tháo đôi hoa tai và nhét vào tay Lục Nhi.
Ta cười nhẹ, nói: “Ta chẳng có gì quý giá, chỉ có đôi hoa tai bạc này, nạm ngọc trai, cũng xem như là quý hiếm, tặng cho muội.”
Lục Nhi nhìn đôi hoa tai bạc trong tay, ngây người.
Mọi người trong phòng: “???”
Có lẽ họ không ngờ rằng ta lại không cùng nàng tiểu hồ ly này tranh giành nam nhân.
Ta an ủi nàng ta: “Tỷ tỷ không có bản lĩnh gì nhiều, chỉ biết đôi chút về dược liệu. Ta nghĩ rằng muội đêm qua đã hầu hạ vương gia, giờ đây nên uống chút thuốc trợ giúp thai nhi, nếu có thể mang thai thì cũng giúp cải thiện tình trạng ít con nối dõi trong vương phủ – người đâu, mang thuốc lên!”
Một bà lão mang lên bát thuốc đen ngòm.
Lục Nhi thấy thế càng hoảng sợ, điên cuồng lắc đầu: “Không, ta không uống! Nhỡ đâu là thuốc tuyệt tự thì sao…”
Đúng là, hệt như mắc chứng hoang tưởng bị hại.
Ta khẽ nâng tay, ra hiệu cho bà lão đem phần xác thuốc ra cho mọi người xem.
Trong xác thuốc, không có dược liệu nào gây hại cho sức khỏe cả.
Toàn là những dược liệu bổ dưỡng.
Lục Nhi như không tin nổi: “Sao tỷ… lại có lòng tốt như thế?!”
Ta đứng dậy: “Uống đi, vì vương gia nối dõi tông đường, đó là trách nhiệm của mỗi nữ nhân trong phủ.”
Dưới ánh nhìn của bao người, Lục Nhi chỉ đành một hơi uống cạn bát thuốc bổ.
Ta quay đầu lại, chỉ thấy vương gia cũng ngơ ngác nhìn ta không hiểu.