Thương Sinh Hữu Tình - Chương 7
25.
Ta mang thai mười tháng, cẩm y ngọc thực. Mà Vĩnh Ngô trong tháng mười này, lại thành túi m//áu của đế vương, còn là túi m//áu chịu trăm ngàn vết thương.
Đến tháng thứ mười, thân hình ta không tiện vì vậy để Hứa thái y làm thay.
Hứa thái y nhìn cổ tay công chúa, phía trên đã dày đặc toàn là vết sẹo.
Mỗi một lần lấy máu, ta đều hành hạ nàng ta. Mặt Vĩnh Ngô đã không còn chút m//áu, chỉ còn một hơi thở nằm thoi thóp trên giường.
Có nha hoàn ngày ngày đút canh bổ cho nàng ta uống. Hoàng đế vẫn còn trông cậy vào m//áu của nàng ta, cho dù như thế nào cũng không để cho nàng ta chet.
Sống như vậy thật sự so với chet còn đáng sợ hơn.
Hứa thái y thật sự tìm không thấy chỗ hạ d//ao.
“Không phải còn có cổ sao?” Ta lạnh nhạt nhắc nhở hắn.
Hứa thái y khó xử: “Nương nương, nếu cổ c//ắt xuống……”
“C//ắt đi, công chúa sẽ mất m//ạng.”
Ánh mắt Hứa thái y nhìn ta có chút sợ hãi.
Năm xưa khi hắn học y, từng là đồ đệ của cha ta, sau đó hắn có cơ hội chữa khỏi chứng bệnh của một vị vương gia, bởi vậy mới được vào Thái y viện, dựa vào y thuật của mình, từng bước thăng chức.
Năm đó, Thái y theo công chúa đến Nguyệt Thành, chính là Hứa thái y.
Ngay lúc công chúa lâm nguy, thái y nói ra chuyện dùng m//áu người có thể cứu cũng là hắn.
Chỉ là Hứa thái y thật sự không ngờ, chỉ vì một câu nói của mình đã khiến phò mã trực tiếp hạ lệnh gây tai họa cho bách tính toàn thành, cũng làm cho Diệp gia gặp nạn.
Hắn ngày đêm bất an, khi ta tìm tới cửa muốn lấy m//ạng hắn, hắn quỳ gối bên chân ta, dập đầu, nói hắn nguyện ý chuộc tội.
Hứa thái y là một thầy thuốc, tình huống ngày đó nói ra phương pháp cứu người cũng là chức trách của hắn.
Phò mã quyền thế, cũng không phải một thái y nho nhỏ như hắn có thể ngỗ nghịch.
Ta biết, hắn cũng chỉ là bất đắc dĩ. Mà ta muốn đến hoàng thất báo thù, cũng vừa vặn cần một người lót đường.
Vì thế, Hứa thái y đã trở thành đồng minh của ta.
Hắn hôm nay nhìn ta, thay vì nói là sợ, không bằng nói là thổn thức: “Sư phụ sư nương đã dạy thần, thầy thuốc phải có nhân tâm, từ tâm, hẳn nương nương cũng đã được dạy bảo như thế.”
“Nhân tâm, từ tâm.”
Ta cười cười: “Hứa thái y, ngươi là người thứ hai nói với ta những lời này, Lý tú tài cũng từng nhắc nhở ta như vậy.”
“Cha ta dạy ta nhân tâm, mẫu thân ta dạy ta từ tâm, ta cho tới bây giờ vẫn ghi nhớ trong lòng, nhưng từ khoảnh khắc bọn họ chet th//ảm, cái gì mà nhân tâm, từ tâm đã sớm đi theo bọn họ rồi!”
Ta nhận lấy con d//ao, một nhát c//ắt cổ công chúa, m//áu tươi đầy đất. Dược đồng của Thái y viện cầm bát hứng m//áu cũng không kịp.
D//ao trong tay ta chậm rãi rơi xuống, hai mắt rơi xuống hai giọt huyết lệ. Đến lúc này, hận thù của Diệp Quy ta mới coi như báo xong.
26.
Vào khoảnh khắc thù lớn được báo, ta chợt thấy nhẹ nhỏm.
Đứa bé đủ tháng trong bụng, nôn nóng muốn ra đời. Hứa thái y cực lực bảo vệ ta bình an, một đêm qua đi, ta thuận lợi sinh hạ một vị hoàng tử.
Thịnh Hòa đế mừng rỡ, ôm hoàng tử, nhìn vẻ mặt mang tình thương của phụ thân, nhưng sau khi tất cả mọi người lui ra ngoài hắn lại ngậm ngón tay đứa nhỏ trong miệng rồi c//ắn r//ách.
Ngón tay tràn ra một giọt m//áu của trẻ sơ sinh, Thịnh Hòa đế nếm thử vị m//áu kia, trên mặt lộ ra vẻ tham lam vui sướng: “Hài tử ngoan, m//áu của ngươi cùng m//áu của mẫu thân ngươi có vị rất giống nhau.”
Ta lặng lẽ nhìn cảnh tượng này.
Khi hoàng tử đầy tháng, trong cung tổ chức một bữa tiệc đầy tháng long trọng.
Văn võ bá quan trong triều, trọng thần tam phẩm trở lên đều tham dự bữa tiệc hoàng thất này.
Ta giờ đã là hoàng hậu, trang phục lộng lẫy tham dự yến tiệc đầy tháng. Nhưng đứa nhỏ lại không ở bên cạnh ta.
Từ khi hoàng tử ra đời, hoàng đế đã mang hoàng tử đi, đặt ở bên cạnh tự mình nuôi nấng.
Hắn ngay cả gặp cũng không cho ta gặp, chỉ cho ta danh nghĩa hoàng hậu, giống như là khen thưởng vì ta đã sinh cho hắn một người thừa kế ngôi vị hoàng đế.
Ma ma hầu hạ bên cạnh hoàng đế nói, tiểu hoàng tử mỗi buổi tối luôn bỗng nhiên khóc lớn, ban ngày đến xem, chỗ ngón tay của hoàng tử sẽ xuất hiện mấy vết thương.
Trên tã lót, thỉnh thoảng cũng sẽ dính vài giọt m//áu tươi.
Một tháng này, Thịnh Hòa đế luôn bám lấy hoàng tử, hắn không uống m//áu của ta, khí sắc lại càng thêm hồng nhuận, tràn trề sinh lực, cường tráng đến mức thậm chí còn có chút hưng phấn.
Hoàng đế dường như không cần m//áu của ta nữa.
Hôm nay yến tiệc đầy tháng, thực ra là hồng môn yến dành cho ta.
“Hoàng hậu, Vĩnh Ngô công chúa chet trong tay ngươi, ngươi có gì muốn giải thích không?”
Ta mang thai mười tháng, trong cung truyền ra lời đồn, nói thân thể hoàng đế rất yếu, dựa vào hút m//áu của muội muội công chúa nên mới cường tráng khoẻ mạnh.
Tin đồn đã lan truyền rộng rãi, đe dọa đến thể diện hoàng thất. Hoàng đế muốn tìm người đến gánh tội.
Hắn tỏ vẻ chính nghĩa ở trước mặt chư vị trọng thần thẩm vấn ta: “Hoàng hậu, ngươi mưu sát công chúa, vì tư thù cá nhân mà dám hãm hại muội muội ta, ngươi cũng nên biết tội!”
Dứt lời, k//iếm của ngự tiền thị vệ đã kề trên cổ ta.
27.
Ta giet phò mã, mưu sát công chúa, khiêu khích uy quyền của hoàng thất. Thịnh Hòa đế đã sớm bắt đầu nhắm đến ta.
Dù sao hắn cũng không để ta trong mắt, hắn dựa vào m//áu của ta mong cầu hạ sinh người nối ngôi, nói vậy địa vị cũng sẽ không cao lắm.
Cho nên, hắn muốn tiên hạ thủ vi cường.
“Bệ hạ, m//áu của hoàng nhi uống ngon không?”
Ta đặt chén xuống, hỏi lại hắn. Mặt Thịnh Hòa đế biến sắc: “Ngươi đang nói bậy bạ gì vậy?”
“Thần thiếp chỉ là dùng huyết dược kéo dài tính m//ạng cho người, hôm nay thiếp hạ sinh hoàng tử, huyết dược của thái tử cộng thêm huyết thần của bệ hạ, cho nên máu của nó càng thuần khiết, càng có thể điều dưỡng thân thể bệ hạ, vì vậy thần thiếp lập tức không có giá trị.Tiệc đầy tháng hôm nay, là bệ hạ muốn giet mẹ giữ con.”
“Hoàng hậu, ngươi dám!”
Thịnh Hòa đế đang muốn làm một quân chủ chính nghĩa thẩm tra ta, bỗng nhiên xoang mũi nóng lên, hắn đưa tay sờ một cái, cả tay toàn màu đỏ tươi!
“Đây là chuyện gì xảy ra, đây là……”
Thịnh Hòa đế muốn đứng dậy, nhưng lại cảm thấy cả người mệt mỏi, ngã trở lại ngai vàng, trên mặt đã nhợt nhạt không còn chút huyết sắc, nhìn thoáng qua đã xám đen.
“Bệ hạ bị bệnh rồi.”
Ta đi lên phía trước, giả vờ nắm lấy tay hắn, muốn xem mạch cho hắn, khi ghé sát vào hắn, lại nhẹ giọng nhắc nhở: “Bệ hạ uống thuốc đ//ộc một năm, vậy mà không hề phát hiện sao?”
“Ngươi, ngươi nói cái gì?”
“Trong m//áu của Vĩnh Ngô công chúa thật sự có đ//ộc đó.”
Ta nhìn ánh mắt phẫn nộ hoảng sợ của hắn, cười khanh khách nói: “Khi thần thiếp còn là y nữ, ngày ngày dùng châm an thai cho nàng ta, nhưng trong châm kia tất cả đều là đ//ộc!”
“Máu công chúa đích xác có thể làm thuốc, nhưng đó vừa là thuốc bổ, cũng là đ//ộc dược.”
“Bệ hạ uống cạn m//áu của muội muội ruột, tự nhiên cũng uống hết đ//ộc trong cơ thể nàng ta vào trong thân thể.”
Tay của ta từ cổ họng hoàng đế một đường trượt đến trước ngực hắn.
“Chẳng qua độc kia là vu cổ chi đ//ộc, là đ//ộc thần thiếp có thể điều khiển.”
“Bệ hạ biết khi thần thiếp an thai cho công chúa, dùng cái gì không?”
Ta chậm rãi lấy một cây ngân châm khắc phù triện ra: “Chính là cái này.”
“Người đâu! Người đâu! Hộ giá! Hộ giá! ”
Thịnh Hòa đế rốt cục luống cuống, hắn hô to muốn người hộ giá.
Nhưng thị vệ vừa rồi còn kề k//iếm lên cổ ta, giờ phút này lại chỉ lạnh nhạt.
Ngay cả Ngự lâm quân vây quanh bên ngoài yến tiệc cũng thờ ơ. Chỉ có quốc sư vội vã ngăn cản ta, rất nhanh cũng bị thị vệ bắt giữ.
“Đêm nay không phải bệ hạ muốn giet mẹ giữ con.”
Ta lấy ngân châm, từng nhát từng nhát đ//âm vào ngực hoàng đế: “Là thần thiếp muốn giet cha giữ con mới đúng!”
28.
Ngân châm chưa vào, đ//ộc trong cơ thể Thịnh Hòa Đế đã hoàn toàn bộc phát.
Hắn phun ra một ngụm m//áu đen đậm, ngay sau đó tứ chi co quắp, cuối cùng trừng mắt nhìn ta, mơ hồ mắng ra mấy câu gì đó.
Không quan trọng.
Chỉ là một kẻ dùng làm đá lót đường mà thôi. Di ngôn của hắn, căn bản không quan trọng.
“Hoàng đế mắc bệnh mà băng hà. Chư vị ái khanh, có kiến nghị gì không?”
Trọng thần trong triều, văn quan do Lý Tú tài cầm đầu, võ tướng do Tần Viễn Chu cầm đầu, không ai nói câu nào.
“Nương nương, tiểu hoàng tử đến.”
Ma ma ôm đứa nhỏ cho ta. Ta ôm hoàng tử, nói với bá quan: “Dụ nhi của bổn cung là thái tử do bệ hạ chính miệng lập ra, thái tử còn nhỏ, mọi chuyện triều chính đều do bổn cung định đoạt, ai có ý kiến không?”
Bá quan trong triều cúi đầu, vang lên một trận kiến nghị nhỏ.
Quốc sư lớn tiếng đứng dậy: “Yêu nữ chớ làm càng, ngươi dám giet vua, hẳn là có ý đồ cướp ngôi soán vị! Còn muốn nắm giữ hoàng tử!”
Ánh sáng của thanh k//iếm sáng rực lên chớp nhoáng, m//áu bắn đầy trên đất. Tần Viễn Chu thu hồi k//iếm, hỏi: “Còn có vị đại thần nào có ý kiến không?”
Chư vị đại thần run rẩy lẩm bẩm: “Không,..không có,.. không dám có.”
Tiểu hoàng tử lại cười khanh khách trong lòng ta, cọ cọ lên mặt ta hôn một cái. Ta sờ sờ vết thương trên ngón tay hắn: “Con ngoan, những người coi chúng ta là huyết dược, đều phải chet.”
Năm năm sau. Tiểu thái tử tướng mạo tính cách vô cùng tốt, cầm một quyển sách chạy đến hỏi ta: “Mẫu hậu, thường dân là gì?”
Ta ôm hắn, chỉ vào những người dưới chân hoàng thành, ôn nhu nói: “Đó chính là thường dân. Là vật trân quý nhất thế gian mà sau này con phải bảo vệ họ.”
[HẾT]