Thương Sinh Hữu Tình - Chương 6
22.
Ta ngồi đó cả đêm, cho đến khi m//áu của phò mã khô hết mới bế đứa bé đi.
Ta đến Phật tự trên núi, giao đứa trẻ đã chet cho trụ trì. Phương trượng thấy đứa nhỏ có ba khuôn mặt, không hề sợ hãi, chỉ có thương xót.
“Thỉnh đại sư siêu độ cho bọn họ, để cho bọn họ nhập luân hồi.”
Ta có thể cảm giác được, hồn phách cha mẹ cùng tiểu muội, trong ba năm này chưa bao giờ được an nghỉ.
Cho nên, ta muốn dùng thai chet non trong bụng công chúa để đón hồn phách của bọn họ. Ta sẽ để họ hút m//áu công chúa.
Lại dùng lời tiên tri về đứa bé mang điềm lành hạ sát toàn bộ hoàng thất. Cuối cùng đứa bé này vừa ra đời, cho dù là hoàng đế cũng không thấy bậc thang đi xuống.
Hắn nhất định phải cho khắp thiên hạ một cái công đạo, công đạo đứa con điềm lành trong bụng công chúa vì sao lại thành quái thai.
Có như vậy, “trời phạt” mới có thể khiến người ta tin phục. Vậy, ta mới có thể mượn thế lực của Hoàng đế phát động khám xét phủ công chúa!
Phò mã đã chet, nhưng công chúa dù sao cũng là công chúa, nàng ta là huyết thống của hoàng đế.
Sau khi ta siêu độ hồn phách của cha mẹ và tiểu muội ở chùa xong, thị vệ hoàng gia bao vây chùa miếu. Hoàng đế tự mình đến tìm ta.
Công chúa Vĩnh Ngô gần như đ//iên cuồng chỉ vào ta, nghiến răng nghiến lợi: “Hoàng huynh, nàng ta là Diệp Quy, là tội phạm truy nã, con của ta nhất định là bị nàng ta động thủ mới có thể sinh ra quái thai! Cái gì mà trời phạt, điềm lành, đều là giả! Nàng ta khi quân phạm thượng! Mau giet nàng ta!”
Công chúa phục hồi tinh thần lại, phát hiện mờ ám trong đó. Nàng ta nghĩ Hoàng đế sẽ trị tội ta.
Hoàng đế nắm lấy hai tay của ta: “Diệp Quy, khi quân phạm thượng, nàng phải chịu tội gì?”
Thân phận của ta bị vạch trần, trước đó có rất nhiều sự trùng hợp đều giấu không được. Lời nói dối về đứa con điềm lành, chắc hẳn trong lòng Hoàng đế cũng biết rõ ràng.
Đúng là tội khi quân.
Trong mắt công chúa tràn đầy hưng phấn, cho rằng ta hẳn phải chet không còn nghi ngờ gì nữa.
Trong nháy mắt tiếp theo, hoàng đế lại ôm ta: “Làm quý phi của trẫm.”
Hắn bên tai ta nói: “Dùng m//áu của nàng để chuộc tội.”
23.
Thịnh Hòa Đế thân thể còn yếu, hắn cơ bản không có tinh lực làm chuyện giường chiếu.
Cho nên hậu cung trống rỗng, hắn không nạp phi, còn có thể giữ cho mình một thanh danh tốt liêm chính.
Nhưng ta biết, hắn chỉ không muốn bất cứ nữ nhân nào phát hiện – – hắn không thể làm được gì.
Hắn nhất cử phong ta làm Quý phi, thậm chí còn rửa sạch oan khuất cho Diệp gia, đổ tất cả tội ác lên đầu phò mã và Lục tri phủ đã chet th//ảm.
Vĩnh Ngô công chúa thì bị cấm túc cả đời ở phủ công chúa – – hắn cho rằng như vậy cũng đủ để hoàn trả ba m//ạng người Diệp gia.
Ta là nữ nhân đầu tiên của hoàng đế, chúng thần trong triều tuy rằng nói xuất thân ta tầm thường, nhưng cũng vui sướng vì hoàng đế cuối cùng cũng chịu vì hương khói hoàng thất mà suy nghĩ.
Bởi vậy tuy có tiếng phản đối, nhưng cũng không quá mãnh liệt.
Đêm phong phi, ở trong lụa cưới phòng tiêu, Thịnh Hòa đế nằm ở bên cổ ta, c//ắn r//ách da thịt ta, hút m//áu có thể giúp hắn sảng khoái.
Ta ngửa cổ, ánh mắt lạnh như băng, mặc cho hắn đòi hỏi. Đêm xuống hoàng đế rời đi.
Sáng sớm hôm sau, cung nữ hầu hạ ta nhìn thấy vết thương trên cổ ta, hoảng sợ.
Ta lấy thuốc mình điều chế, nhàn nhạt bôi lên vết thương. Nỗi đau da thịt nhẹ nhàng này, ta không thèm để ý.
Hoàng đế h//út m//áu của ta, cũng sẽ không đến mức muốn lấy m//áu cả đêm.
Chỉ cần một hai giọt m//áu, cũng đủ cho thân thể ốm yếu của hắn cường tráng một thời gian. Đây chính là vốn liếng để ta có thể trở thành quý phi.
Hắn mỗi đêm cùng ta thân mật, ta trở thành sủng phi đắc ý nhất.
Ta đề bạt Lý tú tài, để cho hắn phá lệ tham gia khoa khảo, hắn quả nhiên đứng đầu khoa thi năm đó, trở thành quan văn tứ phẩm trong triều.
Đại tướng biên quan Tần Viễn Chu là người Nguyệt Thành, cha mẹ hắn và cả chính hắn, năm đó khi ôn dịch đều từng nhận được ân cứu mạng của cha mẹ ta.
Sau khi Tần Viễn Chu khải hoàn hồi triều, vội đến cung ta đưa bái thiếp.
“Mạt tướng cùng bốn vạn huynh đệ Nguyệt Thành trong quân đội, cùng toàn bộ dân chúng Nguyệt Thành đều là hậu thuẫn của quý phi nương nương!”
Hoàng đế cũng không đề phòng ta nhiều, hắn đối với ta vô cùng sủng ái, một năm sau, ta mang thai.
Thịnh Hòa đế chỉ cao hứng một đêm, bởi vì quốc sư nói cho hắn biết: “Một khi quý phi có thai, tất cả m//áu sẽ bị hài tử trong bụng chiếm hết, m//áu của người sẽ mất đi dược tính trong suốt thai kỳ.”
Đêm đó, Thịnh Hòa đế không để ý ta có thai, vẫn lấy m//áu của ta, hắn c//ắn r//ách cổ tay của ta, hút trọn vẹn một chén m//áu nhưng không có hiệu quả như trước.
Hắn mới ý thức được lời quốc sư nói là thật.
Hắn nhìn bụng ta, vừa muốn con nối dõi, vừa âm thầm trách cứ đứa nhỏ này lại dám c//ướp đồ của hắn.
“Bệ hạ đừng sợ.”
Ta tiện tay băng bó vết thương trên cổ tay, dựa vào trong lòng hoàng đế nói: “M//áu của thần thiếp tạm thời không có tác dụng, nhưng m//áu của một người có thể.”
Thịnh Hòa đế ánh mắt sáng ngời: “Ai? Chẳng lẽ nàng còn có huynh đệ tỷ muội sao?”
Ta lặng lẽ nhìn chằm chằm vào hoàng đế. Nếu như muội muội ta năm đó còn sống sót, có lẽ cũng sẽ trở thành thê thiếp của Thịnh Hòa đế.
Hắn và công chúa, về cơ bản là cùng một người. Chỉ là đế vương biết cách ngụy trang hơn, lời nói cũng đường hoàng.
“Chí thân của thần thiếp đã sớm không còn trên đời.”
“Nhưng Vĩnh Ngô công chúa, năm đó khi thay m//áu, là dùng m//áu của ba người cha, mẹ, tiểu muội thần thiếp, m//áu của bọn họ vẫn luôn ở trong cơ thể Vĩnh Ngô công chúa, chống đỡ sinh mệnh của nàng.”
Thịnh Hòa đế đã đoán được: “Nàng nói m//áu của Vĩnh Ngô cũng có dược hiệu như m//áu của nàng?”
“Phải. Chỉ là, công chúa dù sao cũng không phải dược huyết trời sinh, nếu muốn dùng m//áu của nàng giúp bệ hạ giải ưu, chỉ sợ một lần ít nhất phải rút đến hai chén, cách ba ngày phải lấy m//áu một lần, mới có thể giúp bệ hạ giữ vững sức khỏe trong thời kỳ thần thiếp mang thai.”
Ta do dự: “Chỉ là công chúa dù sao cũng là muội muội ruột của bệ hạ, lấy m//áu của nàng, chỉ sợ bệ hạ sẽ đau lòng.
Thịnh Hòa đế đương nhiên nói: “Tuy là muội muội ruột, nhưng Vĩnh Ngô không hiểu chuyện như thế, trẫm làm hoàng huynh cũng bao dung nàng đủ rồi.”
“Để nàng lấy m//áu vì sức khoẻ của trẫm, là vinh hạnh của nàng.”
Nhìn xem, đây chính là huynh muội tình thâm trong mắt đế vương.
Ta cười cười: “Bệ hạ nói đúng, chẳng qua lấy máu này phải có sở trường nhất định.”
“Không bằng cứ để thần thiếp làm?”
24.
Thịnh Hòa đế lập tức đáp ứng, hắn phái một đội ngự tiền thị vệ cho ta. Đã một năm rồi, ta mới trở lại phủ công chúa.
Phủ công chúa ngày xưa phồn hoa náo nhiệt, hiện giờ so với lãnh cung trong cung còn buồn tẻ hơn.
Công chúa bị nhốt ở hậu viện, khi thị vệ đẩy cửa phòng ra, ánh mặt trời bên ngoài đ//âm vào mắt Vĩnh Ngô.
Nàng ta nhìn thấy là ngự tiền thị vệ, còn tưởng rằng hoàng đế hồi tâm chuyển ý, tha thứ cho nàng ta.
“Là hoàng huynh muốn gặp ta sao? Là…… Sao lại là ngươi?”
Vĩnh Ngô thấy ta tiến vào, mở to hai mắt. Nàng ta bây giờ nào còn có mỹ mạo như ngày xưa, sắc mặt ố vàng, môi khô nứt, hai mắt nổi gân máu, thân thể bị chảy xệ sau khi sinh con năm đó vẫn không biến mất.
Công chúa như vậy, Đại Thịnh đã sớm không cần.
“Thật là vô lễ.” Ta cầm khăn tay lau d//ao găm sắc bén trong tay: “Ngươi bây giờ nên gọi ta là hoàng tẩu.”
“Ngươi cũng xứng! Buông ta ra!” Vĩnh Ngô muốn lao về phía ta, bị ngự tiền thị vệ nắm chặt hai tay, khiến cổ tay của nàng ta lộ ra.
Thị vệ lập tức vén ống tay áo Vĩnh Ngô lên, lại giữ lấy tay nàng ta, cưỡng chế nàng ta lộ ra một nửa cánh tay trắng như tuyết.
“Các ngươi làm cái gì đó? Các ngươi muốn làm cái gì?”
“Hoàng huynh của ngươi phải dựa vào m//áu người để kéo dài tính mạng. Ta hiện giờ đang mang thai nên đã đề nghị với hắn, nói m//áu của công chúa ngươi cũng có thể làm thuốc.”
“Bệ hạ nghe xong vô cùng cao hứng, lập tức cho thái y viện tới lấy m//áu của ngươi làm thuốc.”
“Ta nói với bệ hạ, loại chuyện cắt máu này, ta có kinh nghiệm nhất.”
Ta quơ quơ d//ao găm lóe sáng trong tay trước mặt công chúa: “Dù sao, m//ạng của Lục tri phủ và phò mã đều chet trên đôi tay và con d//ao này của ta.”
Vĩnh Ngô hoảng sợ nhìn ta, nàng ta muốn chạy trốn, lại bị thị vệ áp giải.
Ta cầm búi tóc lộn xộn của ả, buộc nàng ta ngẩng cổ lên, nhẹ nhàng chạm vào mạch m//áu.
Công chúa đã sợ tới mức chân như nhũn ra: “Diệp Quy, ta sai rồi! Ngươi tha cho ta! Tha cho ta một m//ạng! Ta sợ đau, ta sợ đau nhất!”
“Sợ đau? Muội muội của ta Diệp Lê cũng sợ đau nhất.”
Ta hỏi công chúa:”Lúc trước vì cứu ngươi mà bọn chúng c//ắt đ//ứt cổ tay của nàng, vì sao không ai ngẫm lại, đứa bé mới sáu tuổi này có sợ đau hay không hả?”
“Ta khi đó còn hôn mê! Ta căn bản không biết phò mã bọn họ làm những chuyện này, ngươi không thể trách ta, ngươi không thể trách ta!”
“Lúc lấy m//áu, ngươi không biết chuyện này. Vậy sau khi công chúa tỉnh lại, hẳn là đã biết rồi chứ?”
“Gán cho Diệp gia ta tội danh mưu sát, để cho cha mẹ và tiểu muội của ta sau khi chet không được yên nghỉ, còn để cho ta bị truy nã lưu vong suốt ba năm ròng, là công chúa ngươi đúng không?”
Vĩnh Ngô kinh hoảng mặt đầy nước mắt, nàng ta muốn giảo biện, nhưng nàng ta thật sự không biết làm thế nào để bào chữa cho tội ác của mình.
“Chính miệng công chúa đã nói, ba người bọn họ hy sinh đổi lấy m//ạng ngươi, là vinh hạnh của bọn họ.”
“Công chúa còn nói, máu của cha mẹ và tiểu muội ta làm bẩn thân thể quý giá của ngươi.”
“Ngươi đã ghét bỏ như vậy, vậy thì trả lại hết đi!”
Ta một d//ao c//ắt đ//ứt cổ tay nàng ta, m//áu tươi ào ào chảy vào trong bát.
Người Thái y viện lấy được hai chén m//áu, thừa dịp còn nóng, lại vội vã đưa vào hoàng cung, cho hoàng đế uống.
“Công chúa lấy của người dân vô tội, hoàng đế lấy lại của công chúa.”
Lý tú tài hạ một quân trên bàn cờ: “Nương nương thật là có thủ đoạn. không biết là hoàng đế trên vạn người này sẽ bị đại thần nào ăn đây?”
Ta khống chế toàn bộ bàn cờ, vuốt ve bụng: “Đương nhiên là người bên gối cùng con ruột của hắn.”