Thương Sinh Hữu Tình - Chương 5
17.
“Trước kia trẫm phát bệnh, thuốc của Thái y viện tuy có thể giảm bớt, nhưng cũng phải ba ngày mới khỏi hẳn, mà m//áu của ngươi, chỉ cần vài giọt là có thể giúp trẫm khôi phục lại như lúc ban đầu.”
“Có thể cứu bệ hạ, là vinh hạnh của nô tỳ, kính xin bệ hạ giữ bí mật với bên ngoài.”
Ta dùng giọng điệu sợ hãi bất lực nói: “Nô tỳ thân thể hèn mọn, nếu bị người ta phát hiện m//áu có thể làm thuốc, chỉ sợ không giữ được tính m//ạng.”
“Thân thể hèn mọn?” Hoàng đế nhìn mặt ta.
Mẹ ta là một mỹ nhân, dung mạo của ta cũng không kém. Nhưng nhiều lắm chỉ có thể xem như xinh đẹp, ngủ đông trong ba năm, ta cố ý dùng thuốc sửa dung mạo/ đồng thời cũng làm cho dung mạo của mình càng thêm xinh đẹp.
Cho nên có thể quyến rũ được phò mã, thuận tay ly gián tình cảm của hắn và công chúa.
Quan trọng hơn là, tướng mạo ta giờ phút này ở trong mắt Hoàng đế là thêu hoa trên gấm.
Một mỹ nhân có m//áu tươi có thể làm thuốc, đối với Hoàng đế mà nói đã đủ nạp làm phi tần. Thịnh Hòa đế đánh giá ta hồi lâu, quả nhiên nói: “Trẫm nạp nàng làm phi, cho nàng thân phận tôn quý, để nàng có sức tự bảo vệ mình, như thế nào?”
Ta thụ sủng nhược kinh, quỳ xuống đất nói: “Bệ hạ yêu thương, nô tỳ vui mừng vô cùng, nhưng tiểu thế tử trong bụng công chúa còn chưa bình an ra đời, nô tỳ nghĩ đến trách nhiệm của một thầy thuốc, đợi tiểu thế tử bình an ra đời, nô tỳ nguyện đến bên cạnh hầu hạ cho người.”
Không chiếm được mới là tốt nhất, cho dù là đế vương, ta cũng muốn treo hắn.
Ánh mắt hoàng đế nhìn ta càng thêm tán thưởng: “Nàng đây cũng là suy nghĩ cho vận mệnh quốc gia Đại Thịnh, chờ hài tử Vĩnh Ngô bình an sinh nở, trẫm lập tức nạp nàng vào cung.”
Thịnh Hòa đế nắm tay ta, nhẹ nhàng hôn lên miệng vết thương của ta: “Sau này m//áu của nàng, chỉ được cho một mình trẫm uống.”
18.
Có hoàng đế làm chỗ dựa cho ta, công chúa và phò mã cũng không dám làm khó dễ ta.
Hai tháng nay, khi chiến sự tiền tuyến thuận lợi, ta sẽ làm cho thai tượng công chúa an ổn.
Nếu là chiến bại, hoặc là các nơi có thiên tai, ta sẽ dùng thuốc làm cho công chúa đau bụng hai ngày.
Hoàng đế đương nhiên cũng phái người tới điều tra qua, chỉ là tất cả mọi người thái y viện cùng Hứa thái y có chung một cái miệng.
Căn bản tra không ra dấu vết của người đằng sau.
Kể từ đó, tất cả mọi người Đại Thịnh hết lòng tin tưởng an nguy của thai nhi trong bụng công chúa có liên quan mật thiết đến vận mệnh quốc gia.
Đảo mắt, đã đến ngày công chúa lâm bồn. Hoàng đế ở trong cung nghe tin tức, cố tình vừa tan triều chính đã đến phủ công chúa, chờ đứa con điềm lành này ra đời.
Toàn bộ người trong hoàng thành nghe được động tĩnh của phủ công chúa, cũng đều kiễng chân ngóng trông đứa nhỏ tượng trưng cho vận mệnh quốc gia này bình an hạ sinh.
Bởi vì ngày này, vừa vặn là trận chiến mấu chốt giữa Đại Thịnh và người Khương.
Tất cả mọi người đều ngóng trông đứa bé này đến, tin tưởng vững chắc chỉ cần đứa bé bình an, trận chiến tiền tuyến này nhất định có thể thắng.
Trong phòng ngủ, công chúa sinh nở đầu đầy mồ hôi lạnh, cầm lấy một góc chăn kêu đau cả đêm. Cho đến khi trời sắp sáng, ta dùng một miếng vải đỏ đón đứa bé mà công chúa đã sinh ra.
“Sinh ra rồi sao? Vì sao ta không nghe thấy đứa bé khóc?”
Công chúa chống nửa người lên hỏi, ta ôm đứa bé, lại gần cho nàng nhìn thoáng qua. Một tiếng thét chói tai hoảng sợ xông lên nóc nhà.
Phò mã chờ ở ngoài phòng vọt vào, thấy công chúa cuộn tròn ở góc giường khóc đến tóc tai rối bời, vô cùng chật vật.
“Đứa nhỏ đâu?”
“Đứa nhỏ ở chỗ này thưa phò mã!”
Ta ôm đứa nhỏ đi tới trước mặt phò mã, xốc một góc tã lót lên.
Chỉ thấy trong tã lót có một đứa bé sắc mặt trắng bệch, đứa bé không khóc, lại mở to hai mắt, con ngươi tối om nhìn chằm chằm phò mã.
Và có đến sáu con mắt như vậy.
19.
“Đứa bé điềm lành” liên quan đến vận mệnh quốc gia Đại Thịnh này, trên gương mặt trắng như tuyết có ba khuôn mặt khác nhau.
Trong đó có hai khuôn mặt có vẻ hơi già nua, một khuôn mặt khác thì giống như đứa bé sáu tuổi.
Phò mã sợ tới mức suýt nữa ném đứa bé xuống đất. Nhưng đứa nhỏ này bị ta ôm thật chặt, ta ôm đứa nhỏ, nói với hắn: “Phò mã gia, ba khuôn mặt này ngươi đã từng thấy rồi.”
Phò mã sợ tới mức mất hồn: “Ngươi nói cái gì! Ngươi nói bậy bạ gì đó!”
Ta chỉ vào một khuôn mặt trong đó, ôn nhu chỉ ra: “Khuôn mặt này, là phu nhân của Diệp thần y, mà khuôn mặt này là tiểu muội muội sáu tuổi của Diệp gia.”
Ta ngước mắt, nhìn ánh mắt sợ hãi của công chúa và phò mã, cười rộ lên: “M//ạng của công chúa, là dùng m//áu của ba người này đổi lại, hôm nay ba người này đầu thai trở về tìm công chúa. Các người sợ cái gì?”
20.
Chân trời vang lên từng đợt sấm sét. Hoàng đế nhìn thấy công chúa sợ hãi trốn vào một góc, cùng phò mã té ngã sắc mặt tái nhợt.
Hắn nhìn thoáng qua đứa bé trong tã lót, đứa bé mở to hai mắt, nhìn thẳng vào mắt tất cả mọi người đang nhìn về phía mình, không khóc nháo, an tĩnh đến mức làm người ta hoảng sợ.
Hoàng đế nhíu mày: “Ngươi không phải nói thai này là điềm lành sao?”
Ta ôm đứa nhỏ quỳ xuống nói: “Thai này vốn nên là điềm lành, đáng tiếc, phò mã và công chúa làm bậy quá nhiều, cho nên điềm lành biến thành trời phạt!”
Khi hai chữ trời phạt ra khỏi miệng, chân trời lại giáng thêm một trận sấm sét.
Cùng lúc đó, đại thái giám thất tha thất thểu từ bên ngoài chạy vào bẩm báo: “Bệ hạ, tiền tuyến, tiền tuyến chiến bại, tử thương gần vạn!”
Ta và hoàng đế đều sững sờ. Ta giật mình, là bởi vì thật sự có chuyện trùng hợp như thế. Mà hoàng đế lại là vì đau lòng cho quân đội của hắn.
“Rõ ràng là điềm lành chi tử, vì sao lại như vậy?”
Đối mặt với sự chất vấn của hoàng đế, công chúa và phò mã hiện tại một câu cũng nói không ra lời.
“Năm đó khi công chúa phóng ngựa ngã bị thương ở Nguyệt Thành, phò mã từng bảo cả Nguyệt Thành lấy m//áu truyền cho nàng.”
Ta ôm đứa nhỏ, vạch trần tất cả chân tướng: “Nguyệt Thành là thành trì lớn nhất Đại Thịnh, trong mười vạn binh sĩ tiền tuyến có bốn vạn là nhi lang Nguyệt Thành!”
“Các tướng sĩ ở tiền tuyến vì quốc gia vào sinh ra tử, cha mẹ chí thân của bọn họ lại ở Nguyệt Thành bị công chúa và phò mã cưỡng ép bắt đi lấy m//áu!”
“Vì cứu công chúa mà không tiếc m//ạng sống của dân chúng toàn thành! Đây không phải là làm bậy thì là cái gì? Tự nhiên là sẽ bị trời phạt! Hôm nay trời phạt còn liên lụy đến toàn bộ vận mệnh quốc gia Đại Thịnh!”
“Ngươi nói bậy!”
Phò mã lấy lại tinh thần giải thích cho mình: “Ta cuối cùng căn bản không có lấy m//áu của dân chúng toàn thành!”
Ta lạnh lùng nói: “Đúng là không có, bởi vì m//áu của họ không tương hợp với thể chất của công chúa! Nếu m//áu của dân chúng toàn thành tương hợp với thể chất của công chúa, e rằng phò mã sẽ vì công chúa mà tàn sát cả thành.”
“Huống hồ, chẳng lẽ công chúa và phò mã đều đã quên ba người Diệp gia sao? Bọn họ đang sống sờ sờ bị phò mã rút hết m//áu, chỉ vì cứu một công chúa đáng chet!”
“Thế gian này, chia làm ba bảy đẳng cấp, nhưng thiên đạo sinh ra, m//ạng của công chúa và tất cả dân chúng đều bình đẳng! Ba m//ạng người đổi một m//ạng công chúa, ắt sẽ bị trời phạt!”
“Hôm nay đứa nhỏ này chính là ba người Diệp gia tới tìm công chúa, thay vì nói là đòi m//ạng, không bằng nói là đòi lời giải thích!”
Vĩnh Ngô công chúa bò xuống giường, cầm lấy quần áo hoàng đế, yếu ớt khóc: “Hoàng huynh, nàng ta nói xấu ta!”
“Đủ rồi!”
Thịnh Hòa Đế đá văng công chúa, phẫn nộ: “Trẫm là đế vương cũng không dám dễ dàng lấy m//ạng của dân chúng đổi m//ạng của mình, ngươi cùng lắm chỉ là một công chúa, lại dám chà đạp con dân của trẫm như thế!”
Công chúa vừa mới sinh con xong, chính là lúc suy yếu nhất, một cú đá này làm nàng ta không đứng dậy nổi.
Công chúa ý thức được Hoàng đế lúc này thật sự là tức giận, nếu không tìm người gánh tội, công chúa lần này cũng sẽ không có kết cục tốt đẹp gì!
“Là phò mã! Tất cả đều là chủ ý của phò mã!”
Công chúa lặp lại: “Lúc đó ta hôn mê bất tỉnh, căn bản không biết phò mã vì cứu ta mà làm chuyện á//c đ//ộc như vậy!”
Phò mã không nghĩ tới công chúa sẽ bỏ mặc hắn: “Công chúa, ta cũng là vì cứu ngươi!”
Công chúa nhìn hắn chằm chằm: “Ngươi đã gả cho bản công chúa này, còn dám nghĩ đến lấy chuyện nạp thiếp, ta đã biết ngươi căn bản không yêu ta!”
“Một người đàn ông không yêu ta, có gì đáng để lưu luyến?”
Phò mã bị ngự tiền thị vệ áp giải quỳ gối bên chân ta.
Hoàng đế nói với ta: “Giao phò mã giao cho nàng xử trí, thế nào?”
Hắn nắm chặt tay ta: “Sau khi sự tình kết thúc, nàng hãy tới bên cạnh trẫm.”
21.
Phò mã rơi vào tay ta. Ta ôm đứa nhỏ không biết khóc kia, một đường chạy về Nguyệt Thành, xe ngựa dừng ở trước tiểu phòng Diệp gia.
Phò mã bị gô cổ lôi xuống xe ngựa, đập vào mắt, chính là ba ngôi mộ của cha mẹ ta và tiểu muội.
“Ngươi, ngươi là Diệp Quy?”
Phò mã hoảng sợ nhìn ta. Ta hỏi ngược lại hắn: “Biết vì sao ta đổi tên không?”
Ta ôm đứa bé, vuốt ve tên cha mẹ trên bia mộ: “Có nhà không thể về, sinh ly tử biệt.”
Trên đời không còn nơi về. Chỉ còn Ninh Ly.
“Tất cả đều do ngươi và công chúa ban tặng. Đến lúc người phải đền tội rồi.”
Ta treo ngược phò mã lên cây trước bia mộ. C//ắt cổ hắn bằng một con d//ao.
“Yên tâm, ta sẽ không để ngươi chet quá nhanh, ít nhất phải chịu đựng một đêm. Giống như Lục tri phủ, phải đến khi không còn hơi thở, cảm nhận m//áu trong cơ thể từng chút từng chút chảy khô.”
Phò mã co quắp, m//áu của hắn theo cây cột chảy xuống, chảy trước mộ cha mẹ và tiểu muội ta.
Hắn đau đớn kêu lên th//ảm thiết, nhưng rất nhanh hắn đã không thể phát ra được thanh âm rõ ràng.
Đứa bé trong tã lót vào giờ khắc này bỗng nhiên khóc lên, ba khuôn mặt ba cái miệng đồng thời gào khóc lớn – đó là tiếng khóc sảng khoái vì được giải thoát!
Ta rơi lệ, mặt áp vào má đứa nhỏ: “Cha, mẹ, muội muội, mọi người thấy không? Ta lại đưa thêm một kẻ xuống rồi.”
Đứa nhỏ bỗng nhiên chủ động cọ cọ cùng ta, nó vươn bàn tay mềm mại, gãi gãi vành tai của ta — lúc cha mẹ còn sống cũng luôn thích gãi vành tai của ta, khen ta xinh đẹp lại thông minh.
Nước mắt của ta rơi xuống. Chỉ khi đôi mắt đen nhìn ta, chúng mới mang đến dáng vẻ của một con người.
Sáu con mắt đồng thời rơi một giọt nước mắt, rồi bình thản nhắm lại.