Thương Sinh Hữu Tình - Chương 4
14.
Ta đặt huyết sâm vào bình thuốc. Hằng ngày ta nấu ra một chén thuốc đen đặc, nó có mùi m//áu người.
Phò mã ngửi qua suýt nữa nôn ra, nhưng công chúa lại như cái gì cũng không ngửi ra. Nàng ta thậm chí rất thích vị thuốc này, một ngày chủ động muốn uống vài chén.
Không phải công chúa thích. Mà là thai nhi trong bụng công chúa thích gốc nhân sâm huyết nhân này dưỡng ra.
Sau hai tháng uống thuốc, công chúa không còn xuất huyết nữa. Ngay cả đau bụng cũng không phát tác nữa.
Đứa trẻ thường xuyên đá nàng ta. Khác với thai động lúc trước, lần này, nàng ta có thể cảm giác được sức sống tràn trề của đứa bé này.
“Phò mã, chàng sờ thử xem, nhi tử của chúng ta đang chào hỏi ta đấy.”
Phò mã đứa tay lên bụng sờ thai nhi tám tháng tuổi, vừa mới đụng phải đã bị thai nhi đạp mạnh.
Phò mã hoảng sợ: “Đứa nhỏ này sao lại như có thù oán với ta như vậy, nếu không phải trong bụng, một cú này có thể đá bay ta.”
Lời này nghe cực kỳ giống đùa giỡn, công chúa bị hắn chọc cho vui vẻ. Phò mã lại cười không nổi, hắn thật sự cảm thấy bất an.
Công chúa cười xong, dựa vào lòng phò mã muốn thân mật với hắn. Hiện giờ thai nhi đã vững chắc, cũng đã tám tháng rồi, công chúa khó tránh khỏi suy nghĩ. Phò mã tìm cớ đẩy nàng ta ra.
Gần đây thai nhi tuy rằng an ổn, nhưng dung mạo công chúa lại giống như bị thai nhi hút đi hơn phân nửa nguyên khí, da dẻ như vẩy nến. Hắn mất hứng thú.
Đêm nay, ta theo thường lệ châm cứu cho công chúa, giờ phút này đêm khuya yên tĩnh, trong phòng ngủ của công chúa đã đốt hương.
Ta châm xong, công chúa nhìn như đã ngủ say.
Lúc rời khỏi phòng ngủ, phò mã chờ bên ngoài tấm bình phong lại bắt lấy tay ta: “Ninh nữ y, trên người ngươi vì sao lại có mùi thơm của công chúa?”
Ta làm bộ kinh sợ: “Chắc là ở trong phòng lâu, nhiễm huân hương.”
“Vậy sao?”
Phò mã nắm lấy cánh tay của ta, đưa tay lên da thịt của ta, từ lòng bàn tay của ta ngửi được một mùi hương.
“Thơm quá.”
Hắn bắt đầu ôm eo ta: “Ngươi lớn lên rất là xinh đẹp, không chỉ là Lý tú tài kia, ngay cả ta thấy, cũng muốn nạp ngươi làm thiếp.”
Ta không có phản kháng, bởi vì phò mã muốn tiến thêm một bước thì công chúa tỉnh, đang đứng ở bên bình phong, nhìn vẻ mặt phò mã ý loạn tình mê.
Công chúa không ngủ, điều này ta biết.
Phá vỡ hiện trường trượng phu ăn vụng, công chúa đương nhiên tức giận.
Nhưng loại chuyện này, bình thường cũng chỉ có thể đổ lên trên người nữ tử như ta. Ta quỳ gối trong sảnh, công chúa vuốt bụng, từ trên cao nhìn xuống thẩm vấn ta.
Hiện tại thai tượng của nàng ta đã ổn định, mấy ngày trước mấy thái y của Thái y viện đều nói đứa bé ở trong bụng rất khỏe mạnh.
Vậy thì nữ y an thai như ta, không cần thiết đến nữa. Phò mã ở một bên liều m//ạng thanh minh là mình trong sạch: “Là nàng ta quyến rũ ta!Công chúa, loại tiện tỳ này muốn leo lên trên, chỉ có thể làm tiểu thiếp thông phòng, nàng ta mới động tâm tư lệch lạc này!”
Công chúa liếc xéo Phò mã một cái, hạ lệnh kéo ta xuống đ//ánh ba mươi trượng.
“Tay Ninh nữ y có thể châm cứu, nhưng chân không có tác dụng gì cả, cho dù đ//ánh phế cũng không ảnh hưởng việc nàng ta an thai cho bổn công chúa.”
“Chân tàn, tự nhiên sẽ không thể lăn lộn cùng phò mã.”
Thị vệ phủ công chúa muốn áp giải ta xuống hành hình, trong cung bỗng nhiên có người tới, vội vã bẩm báo: “Thánh thượng bệnh nặng! Hứa thái y bảo nô tài đến, triệu Ninh nữ y vào cung chẩn trị!”
15.
Hứa thái y cho ta xem mạch án của Thịnh Hòa đế, sinh ra đã mắc bệnh suy nhược.
Mỗi lần phát bệnh sẽ hôn mê bất tỉnh, chứng bệnh này tăng trưởng theo tuổi, mỗi lần phát tác sẽ nặng thêm một phần.
Nhưng bệnh của hoàng đế khác với công chúa, lúc đó công chúa bị ngoại thương nghiêm trọng, gần như nửa chet nửa sống.
Bệnh này của Hoàng đế chỉ có thể coi là bệnh cấp tính. Chỉ cần không phải tử chứng, m//áu của ta đều có thể cứu chữa.
Lúc ta ngồi lên xe ngựa chạy tới cung, Hứa thái y tự mình tới đón ta, hạ giọng nói cho ta biết: “Bệ hạ phát bệnh rồi, cơ hội của ngươi đã tới.”
Ta đi vào tẩm điện của Hoàng đế, Hứa thái y đứng đầu Thái y viện, hắn lệnh cho những thái y khác muốn ngăn cản ta ra ngoài.
Thịnh Hòa đế nằm ở trên giường, vẻ mặt thanh tuấn mang theo chút tái nhợt vì bệnh. Hắn không hoàn toàn hôn mê, chỉ mở to mắt, trong ánh mắt phản chiếu ánh nến trong cung.
“Bệ hạ, nô tỳ là nữ y Ninh Ly của Thái y viện.”
Ta quỳ xuống đất thi lễ, trước tiên báo tên mình. Rồi sau đó lấy d//ao c//ắt cổ tay của mình, ôm Hoàng đế vào trong ngực, đem cổ tay chảy m//áu để ở bên miệng Hoàng đế.
Hắn tựa như hạn hán lâu ngày gặp mưa, m//áu vào miệng thì bắt đầu theo bản năng nuốt vào. Ta thu lại vẻ mặt chán ghét, để Hoàng đế hút m//áu giữ m//ạng.
16.
Hứa thái y ở một bên không đành lòng nhìn nhiều.
Công chúa bị ngăn ở ngoài tẩm điện: “Hoàng huynh thế nào rồi? Nữ y kia có thể vào, bản công chúa sao không vào được?”
“Nữ y kia muốn làm tiểu thiếp phò mã của ta! Nàng ta rõ ràng có mưu đồ bất chính! Hoàng huynh, người ngàn vạn lần đừng để loại nữ nhân này tới gần!”
Ngoài điện có mấy vị trọng thần trong triều đang quỳ, Hoàng đế bệnh nặng, bầu trời trong cung lúc nào cũng có thể thay đổi. Vĩnh Ngô công chúa lại còn ồn ào như thế, khiến người ta liếc mắt.
Đang lúc công chúa hồ nháo, Hứa thái y từ trong tẩm điện đi ra, trên mặt mừng rỡ: “Bệ hạ tỉnh rồi!”
Ta trị liệu xong, Thịnh Hòa đế khí sắc hồng nhuận, nói chuyện cũng trung khí mười phần, hắn nghe được tiếng ồn ào của Vĩnh Ngô công chúa ở bên ngoài.
“Nam tử vụng trộm, vì sao luôn trách nữ tử quyến rũ? Nữ quyến trong phủ ngươi nếu bị phò mã để mắt, chẳng lẽ các nàng ấy có thể phản kháng sao? Ninh nữ y y thuật cao minh, ngươi tuy là công chúa, cũng không thể tùy ý chửi bới. Huống chi trẫm nghe nói, là nàng bảo vệ thai nhi trong bụng ngươi.”
Thịnh Hòa đế nói chuyện ôn nhuận, không giận tự uy. Vĩnh Ngô công chúa vô cùng ủy khuất: “Hoàng huynh, ta…”
Ta c//ướp lời nói: “Hoàng thượng, trong bụng công chúa là điềm lành chi thai, y thuật của nô tỳ chỉ là thêu hoa trên gấm mà thôi!”
“Điềm lành?” Thịnh Hòa đế có chút hứng thú: “Ngươi hãy nói tiếp đi?”
Ta nghiêm túc phân tích: “Một tháng trước, khi thai nhi công chúa bị động bất an, chính là lúc tiền tuyến chiến sự không thuận lợi, phía nam lũ lụt tràn lan, sau đó, thai tượng công chúa vững chắc, tiền tuyến liền thắng trận lớn, lũ phía nam cũng rút.”
“Nô tỳ khi còn nhỏ từng ở trong núi tu tập đạo pháp, theo như nô tỳ chứng kiến, thai tượng của công chúa có liên quan mật thiết đến vận mệnh quốc gia của triều đại Đại Thịnh.”
“Chỉ cần công chúa hạ sinh bình an, Đại Thịnh ta nhất định có thể bách chiến bách thắng, quốc vận hưng thịnh!”
Thịnh Hòa đế là người thể nhược nhiều bệnh, sau khi cầu y vô dụng, liền bắt đầu tôn sùng đạo pháp.
Mạch của hắn nói cho ta biết, hắn lén ăn qua không ít đan dược, cầu kéo dài tuổi thọ. Lời của ta, người ngoài chưa chắc coi là thật nhưng hắn nhất định sẽ tin.
Mà thời gian chiến sự thuận lợi cùng lũ lụt rút vừa vặn ăn khớp với lúc thai tượng của công chúa ổn định, coi như là trùng hợp, cũng là trùng hợp làm cho người ta kinh hãi.
Vừa rồi biên ải không yên, chiến sự không ngừng, Hoàng đế đang cần loại điềm lành này đến trấn an lòng dân.
Thịnh Hòa đế nhìn ta, m//áu của ta cứu vớt hắn, ta ở trong mắt hắn mới thật sự là điềm lành. Hắn rất nguyện ý nghe lời ta.
Lúc này gọi nhị phẩm đại thần ngoài điện đi vào. Hắn không cần suy nghĩ, đem chuyện thai nhi trong bụng Vĩnh Ngô công chúa là điềm lành chiêu cáo thiên hạ, càng muốn đem ý chỉ này truyền đến biên quan, cổ vũ sĩ khí.
Công chúa không hiểu sao lại mắc câu với vận mệnh quốc gia, ngoài ý muốn, cũng vô cùng kinh ngạc.
Khi nàng ta nhìn về phía ta, ta cúi đầu thuận mắt với nàng ta, công chúa hừ lạnh một tiếng:
“Xem ra là con ta mệnh tốt, không liên quan nhiều đến y thuật của ngươi.”
“Nếu hoàng huynh đã lên tiếng cho ngươi, bản công chúa cũng sẽ không trách tội ngươi nữa. Ngươi cũng nên thu hồi tâm tư lại cho ta, phò mã là của ta!”
Ta cười cười, nhìn nàng ta dương dương đắc ý. Đợi nghe xong ý chỉ, công chúa cùng đại thần đều lui ra ngoài.
Hoàng đế chỉ giữ lại một mình ta, hắn gọi ta tiến lên, sau đó xốc ống tay áo của ta lên, nhìn cổ tay quấn băng gạc của ta.
“Là m//áu của ngươi cứu trẫm.”
Ta ra vẻ kinh ngạc: “Bệ hạ còn nhớ rõ?”
“Ta tuy rằng hôn mê, nhưng nghe thấy ngươi tự báo gia môn, cũng nhớ rõ tư vị m//áu tươi trong miệng.”
Ngươi nghe được là tốt rồi, nếu không — máu của ta chẳng phải là cho không sao?