Thương Sinh Hữu Tình - Chương 2
5.
Sau đó, y quán của Diệp thần y mấy ngày không mở cửa, dân chúng Nguyệt Thành mới phát hiện Diệp gia đã xảy ra chuyện.
Chạy tới căn phòng nhỏ của Diệp gia, nhìn vào chỉ thấy trong phòng dựng ba bài vị, người lập bài là trưởng nữ Diệp Quy của Diệp gia, mà Diệp Quy đã hoàn toàn biến mất.
Cha mẹ ta có ân với dân chúng Nguyệt Thành, bọn họ nghe nói cả nhà Diệp thần y là bị phò mã và công chúa vô cớ hại chet, nhất thời sự phẫn nộ của dân chúng nổi lên bốn phía, đi đến phủ nha đòi một lời giải thích.
Sau khi khỏi hẳn công chúa nghe nói đến việc này, một bên uống canh nhân sâm, một bên bình thản nói: “Ba người Diệp gia kia có thể cứu bổn công chúa một m//ạng, vốn là vinh hạnh cuộc đời này của bọn họ.”
Lục tri phủ cúi đầu khom lưng: “Vâng vâng, nhưng công chúa, đám dân chúng kia làm sao bây giờ? Không cho một lời giải thích, bọn họ không chịu đi.”
“Cái này còn không phải đơn giản hơn à? Tùy tiện định tội danh cho người Diệp gia, nói bọn họ chet chưa hết tội, đám dân chúng kia tự nhiên sẽ giải tán.”
Nàng ta hạ lệnh, nói Diệp gia phạm vào tử tội mưu sát công chúa, cho nên bị xử tử, trưởng nữ Diệp gia mất tích kia cũng nằm trong danh sách truy nã.
Nửa tháng sau, nàng ta theo phò mã trở về Kinh Thành.
Nàng ta sẽ không nghĩ tới, ba năm sau, trưởng nữ Diệp gia bị truy nã đã lấy thân phận là nữ y, quang minh chính đại xuất hiện ở trước mắt nàng ta!
Tính mạng của nàng ta và con mình, giờ phút này đang nằm dưới ngân châm của ta!
6.
Bụng công chúa đã nhô lên như một vòng cung. Khi sờ vào, thai nhi bên trong tuy rằng cử động không yên, nhưng rõ ràng là hồi quang phản chiếu trước khi thai chet.
Đám người Hứa thái y bắt mạch nhìn ra điểm này, nhưng không dám nói trắng ra.
Mẹ ta lúc còn sống chuyên về việc sinh con của nữ nhân, từng cứu mấy trăm vị nữ tử khó sinh từ Quỷ Môn Quan trở về.
Gặp được trượng phu muốn bỏ thê tử giữ lại con, bà chưa bao giờ nghe theo lời bọn họ, một lòng bảo toàn tính mạng thai phụ.
Bà từng dạy ta: “Chờ khi thai nhi lớn, con chỉ cần sờ tay sẽ có thể biết được thai nhi có bao nhiêu khả năng sống sót. Đáng tiếc, những nam nhân kia chỉ muốn giữ thai nhi, mặc kệ thê tử hắn sống chet ra sao. Con phải nhớ kỹ, chúng ta làm nghề y, phải để tâm đức lên hàng đầu.”
Hôm nay, ta cũng mặc kệ sống chet của tiểu thế tử trong bụng công chúa. Ta ấn bụng, đè lại đầu lâu yếu ớt của thai nhi, lấy ra một cây ngân châm thon dài.
Trong lòng mặc niệm một đoạn chiêu hồn vu chú.
【Những linh hồn bất an sẽ được tái sinh trong bụng kẻ thù. 】
【Cha, mẹ, muội muội, quý thai sắp ceết, sẽ chuyển thế hiến tế cho mọi người.】
Công chúa đau đớn kêu lên. Phò mã chạy vào, thấy bụng công chúa có mấy giọt m//áu, phò mã giận dữ: “Tiện tỳ! thật to gan!”
7.
Ta thu ngân châm, cụp mắt hỏi công chúa: “Bây giờ còn cảm thấy bụng trướng đau, không khỏe nữa không?”
Công chúa Vĩnh Ngô thử mở mắt vì đau mà nhắm chặt. Nàng ta sờ sờ bụng mình, vẻ mặt đã không còn thống khổ như trước nữa.
Sắc mặt cũng khôi phục vài phần đã có khởi sắc, còn có thể vỗ bụng mình ngồi dậy. Công chúa nhìn về phía ta: “Nữ y này, cũng có chút bản lĩnh.”
Ta quỳ xuống đất kính cẩn nói: “Là phúc trạch của công chúa thâm hậu, y thuật của nô tỳ chỉ là thêu hoa trên gấm.”
Phò mã vuốt bụng công chúa hỏi: “Vậy cái thai này có thể giữ được sao?”
“Châm pháp này tuy có thể trị căn bản, nhưng cần bảy ngày hành châm một lần, mới có thể nuôi dưỡng cơ thể hư nhược của công chúa trở về, công chúa khỏe rồi, tiểu thế tử trong bụng tự nhiên cũng bình an theo. Nô tỳ mỗi ngày sẽ tới đây.”
“Cần gì phiền toái như thế? Ngươi tên là gì?”
“Nô tỳ tên Ninh Ly.”
Vĩnh Ngô công chúa quả nhiên nói: “Ngươi cứ ở lại phủ giúp bổn cung an thai, chắc Hứa thái y cũng không có ý kiến gì chứ?”
Hứa thái y nhìn ta thật sâu, đáp lời: “Vậy thì còn gì bằng, lấy sức khoẻ của công chúa và tiểu thế tử làm trọng.”
“Chờ một chút.” Phò mã đột nhiên nhìn ta.
“Ta thấy ngươi, có vài phần quen mắt. Nếu ngày ngày ở bên người hầu hạ công chúa, thì phải điều tra rõ lai lịch.”
Hắn nhìn chằm chằm mặt ta, nghi ngờ truy hỏi: “Ngươi là người nơi nào, thân phụ làm cái gì? Trong nhà có huynh đệ tỷ muội không?”
“Bẩm phò mã gia, nữ y này từ nhỏ cha mẹ đều mất, đã không còn thân quyến, nàng ta…”
Hứa thái y muốn thay ta đáp lời, phò mã lại liếc hắn một cái: “Ta đang hỏi nữ y này, ngươi chen ngang làm gì?”
Phò mã ngồi ở trên ghế, dùng mặt giày chống cằm ta, giống như trêu chó dùng chân nâng mặt ta lên: “Khuôn mặt này của ngươi, ta hình như đã gặp qua trên lệnh truy nã.”
8.
Hứa thái y sắc mặt trắng bệch. Ta hơi ngẩng mặt, trấn an nhìn thẳng vào mắt hắn: “Phò mã gia nói đùa rồi, nô tỳ có thể vào cung làm nữ y, nhất định xuất thân trong sạch, sao lại xuất hiện trên lệnh truy nã chứ?”
Phò mã đa nghi, chuyện định tội danh cho Diệp gia năm đó là do một tay hắn lo liệu, lệnh truy nã kia hắn cũng đã xem qua, có thể nhớ kỹ mặt ta.
Nhưng khi lệnh truy nã dán lên Nguyệt Thành, ta từng liếc mắt một cái, không biết có phải người vẽ cố ý hay không, mặt mày vẽ cũng không chính xác, chỉ có vài phần giống với khuôn mặt ta.
Vì tất cả, ta còn cố ý dùng thuốc sửa lại dung mạo. Phò mã chỉ xem qua bức họa, căn bản không thể nhận ra ta. Hắn đang lừa ta.
“Nô tỳ chỉ muốn an thai cho công chúa điện hạ, đợi tiểu thế tử ra đời có thể nhận được chút ân thưởng.”
Ta hạ thấp mặt mày, lâm nguy không loạn, chủ động nói: “Phò mã nếu nghi ngờ nô tỳ, có thể sai người phủ nha đến kiểm tra thực hư thân phận của nô tỳ.”
Phò mã nheo mắt lại, trong ánh mắt nhìn ta tràn ngập hoài nghi cùng dò xét. Hắn nhấp chén trà trong tay: “Được, vậy thì gọi tri phủ Nguyệt Thành Lục Bân vào kinh thành, để hắn đến nhận người, xem ngươi có phải đã từng bị đưa vào lệnh truy nã ở Nguyệt Thành hay không!”
Công chúa còn chờ ta giúp nàng ta an thai, lập tức hỏi là vì sao. Phò mã nói: “Cẩn tất vô áy náy, những loại người nhỏ bé này, ỷ vào mình có một chút kỹ năng đặc biệt sẽ không còn coi mình là nô tài nữa. phải biết rõ là người như thế nào, ta mới yên tâm để ở cạnh nàng.”
Công chúa yếu ớt tựa vào lòng Phò mã: “Phu quân, vẫn là chàng suy nghĩ thấu đáo.”
9.
Ta bị ném vào ngục tối. Hai ngày sau, Lục tri phủ vào kinh đến phủ công chúa.
Ta bị gô cổ lôi kéo vào đại sảnh. Lục tri phủ ba năm nay dựa vào phủ công chúa, thăng quan phát tài, ăn đến thân thể mập mạp, ruột béo não đầy.
Hắn ghé sát vào xem ta, ta có thể nghe được cả tiếng thở của hắn, cũng có thể ngửi được mùi hôi thối trên thân thể quá mức mập mạp của hắn.
Ta ngẩng mặt lên, cũng không né tránh, Lục tri phủ nhìn nửa ngày, cân nhắc nói: “Ngươi thật sự có chút giống tên tội phạm Diệp gia Diệp Quy kia.”
Năm đó khi Nguyệt Thành gặp ôn dịch, Lục Bân từng ở y quán nhà ta mấy ngày.
Mấy ngày đó, ta từng chịu đựng đau đớn cho hắn vài chén canh thuốc, cũng coi như gặp qua vài lần, hắn từng khen ta lớn lên xinh đẹp.
Nhưng đó đã là chuyện năm năm trước. Thiếu nữ mười sáu tuổi thay đổi ngũ quan, lại cố ý dùng thuốc sửa lại dung mạo, hắn không có khả năng liếc mắt một cái đã nhận ra.
Lục Bân quả nhiên không chắc chắn lắm, vọng ra ngoài nói: “Lý tú tài, ngươi tới xem một chút.”
Lý tú tài là một người q//uè, bước từng bước từng bước từ ngoài đi vào đại sảnh, trực tiếp gặp mặt ta.
Trên mặt ta bình tĩnh, tâm cũng đã giữ vững. Lý tú tài năm đó ngã g//ãy chân, là phụ thân ta chữa cho hắn. Nhưng cũng chỉ giữ được chân cho hắn, sau đó bước đi có phần khập khiễng.
Năm đó vừa vặn là khoa cử, bởi vì đi đứng không được bình thường, Lý tú tài khổ học mười năm ngay cả tư cách tham gia khoa cử cũng không có.
Bởi vậy hắn ghi hận cha ta, cho rằng là cha ta cố ý không trị cho hắn, mới dẫn đến chân hắn q//uè không tham gia khoa cử được.
Mấy năm trước, hắn còn viết văn mắng cha ta là lang băm, đã sớm phản bội nhà ta.
Nhưng hắn dù sao cũng là tú tài, rất có tài hoa, lại vẽ rất đẹp, bởi vậy trở thành họa sư của phủ nha Nguyệt Thành, tất cả bức họa lệnh truy nã ở Nguyệt Thành đều đã qua tay hắn.
Năm đó Diệp gia gặp chuyện không may, lệnh truy nã của ta chính là do hắn vẽ.
Hắn rất giỏi vẽ người, đối với người có thể đã gặp qua là không quên được.
Lý tú tài khập khiễng đi tới trước mặt ta, thấy ánh mắt ta né tránh, hắn bỗng nhiên cười lạnh một tiếng.
Dùng giọng nói chỉ có ta và hắn mới nghe được nói: “Diệp cô nương, ngươi rơi vào tay ta rồi.”