Nữ Thương Nhân - Chương 7
Ta giật mình, hạ giọng nói: “Đây… là di vật của công công để lại cho người sao?”
“…”
Bà mẫu liếc nhìn ta, nhấn mạnh: “Đây là của nhi tử ta để lại cho ngươi.”
Tay cầm chén trà của ta run lên, cảm thấy có chút không thể tin nổi.
Sau một hồi im lặng ngắn ngủi, ta nhấn mạnh: “Mẫu thân, con còn đang mang thai.”
Bà mẫu mặt không đổi sắc, quận chúa bên cạnh lại khẽ cười khẩy, trả lời ta: “Yên tâm đi, vì đứa bé, ta sẽ dung nạp hai mẹ con các ngươi.”
Dung nạp hai mẹ con ta?
Nàng ta ư!?
Kim Chi tức giận đến nỗi quên cả thân phận, quát: “Một người ngoài mà thôi, cũng xứng nói chữ dung sao?”
“Nửa năm nữa thì không phải rồi.”
Lão phu nhân không thèm nhìn ta, thản nhiên nói.
“Ngươi bụng mang dạ chửa trở về Dương Châu quả thực quá khó coi, sau này cũng khó làm người. Bây giờ hưu ngươi, nửa năm sau đợi quận chúa về làm dâu, ngươi lại đến dâng trà cho nàng. Với thân phận con buôn của ngươi, làm thiếp cho con ta là vừa vặn. Về dọn dẹp viện chính đi, sau này ở phòng bên.”
Ta hít một hơi thật sâu, sợ làm động thai khí.
Mở hưu thư ra xem, trên đó viết ta phạm vào “Không hiếu thuận cha mẹ.” và “Ghen tuông.” trong thất xuất.
Kìm nén cơn tức giận, ta bình tĩnh hỏi: “Tần Cẩn đâu? Ta muốn nghe ý của chàng.”
“Không nhìn ra chữ của nó sao, còn gì phải gặp nữa.”
Bà mẫu có chút đắc ý nhếch mép: “Con ta hiếu thuận, chủ ý là ta đưa ra, nó chỉ làm theo thôi. Sau này ngươi vẫn phải hầu hạ nó cho tốt, đừng để sinh ra hiềm khích.”
Ta nghe những lời mà bà ta nói ra, thật sự bị trí tuệ của bà ta làm cho kinh ngạc.
Mặc dù bị cả nhà họ trêu đùa thật đáng hận nhưng vẫn phải khâm phục thủ đoạn của bà ta.
Trong nhà thiếu tiền sẽ gặp họa, nhẫn nhịn cưới ta, đứa con gái thương hộ này, cầu được một khoản tiền lớn vượt qua khó khăn.
Bây giờ trong nhà bình an, liền muốn bám víu quyền quý.
Bám được quận chúa nhưng quận chúa lại không muốn làm thiếp nhưng lại không nỡ từ bỏ ta, cái cây hái ra tiền này.
Vì vậy liền nghĩ đến việc trước tiên hưu ta, đón quận chúa về nhà, sau đó nạp ta làm thiếp.
Biết ta không phải kẻ dễ chọc, vì vậy trước tiên để ta mang thai, cân nhắc đến việc ta bụng mang dạ chửa cũng không dám trở về Dương Châu.
Đừng nói đến việc mất mặt, nếu gặp phải cha mẹ tàn nhẫn, đánh chết cũng có khả năng.
Kế của họ tàn nhẫn, lòng dạ độc ác!
Quả nhiên là một mũi tên trúng hai đích, muốn quyền có quyền, muốn tiền có tiền.
Nhưng họ đã phạm phải một sai lầm rất nghiêm trọng, đó chính là – coi thường ta!
“Ta khinh!”
Ta ném mạnh điểm tâm xuống đất, vỡ tan tành, giận dữ quát: “Muốn nhân lúc ta mang thai, lấy mạng ta sao?”
Có lẽ trong lòng có lỗi, cả nhà không ai dám lên tiếng.
Nhưng vẻ mặt lạnh lùng đó cho thấy họ cũng không định thay đổi ý định.
Kim Chi vội vàng tiến lên đỡ ta: “Phu nhân, đừng tức giận, cẩn thận thân thể.”
Đúng rồi, đúng rồi.
Bây giờ ta là phụ nữ mang thai, không thể tức giận.
Hít một hơi thật sâu để bình tĩnh lại, cẩn thận cất hưu thư vào trong tay áo.
Nhìn ra bầu trời rộng lớn bên ngoài cửa, lời nói nhẹ nhàng mà kiên định: “Kim Chi, thu dọn đồ đạc của chúng ta đi, hôm nay sẽ rời khỏi đây.”
“Người đàn bà độc ác!”
Bà mẫu đột nhiên đứng dậy, hung dữ chỉ vào ta: “Ngươi muốn phá bỏ đứa bé trong bụng, dựa vào việc mình có tiền để tái giá? Là một người mẹ, ngay cả chút tủi nhục này cũng không chịu được, trên đời này sao lại có người đàn bà độc ác như ngươi!”
Xem đi, bà ta cố tình dùng đứa bé để khống chế ta.
Muốn ta phải nuốt hết mọi tủi nhục vào bụng.
Bây giờ khống chế không được, ngược lại còn tức giận đến mất hết lý trí.
“Ta lúc nào nói không cần đứa bé?”
Ta quay người ở cửa, giọng nói chậm rãi nhưng kiên định rõ ràng nói cho họ nghe: “Ta chỉ không cần cha của đứa bé này thôi. Đứa bé này sau khi sinh ra, sẽ theo họ của ta!”
Chương 8: Phá bỏ từ đường
Mọi người đều kinh ngạc, ngay cả Quận chúa Hoan Nghi cũng lộ vẻ kinh ngạc: “Ngươi… muốn giữ con bỏ cha!?”
Lão phu nhân ngã phịch xuống ghế, nhìn ta không thể tin nổi, như nhìn một con quái vật.
Hoan Nghi đập mạnh vào bàn: “Đứa trẻ ngươi sinh ra như vậy cũng chỉ là con hoang.”
Ta đột nhiên lật tung cả chiếc bàn tròn.
“Ầm.” một tiếng, cảm giác như cả căn phòng đều rung chuyển nhẹ.
Một đám nha hoàn trong phòng đều run rẩy co rúm người lại, bà mẫu sợ ngây người, ngơ ngác chỉ vào ta: “Ngươi… ngươi…”
“Ngươi hỗn xược!” Quận chúa ở nhà vốn quen thói lật bàn, nào từng chịu ấm ức như thế này: “Ngươi có tin ta sẽ…”
“Dưới chân thiên tử, một quận chúa biên ải như ngươi nên cân nhắc cho kỹ, muốn nói lời tàn nhẫn gì? Sợ hoàng đế không nghe thấy, ta giúp ngươi truyền đạt?”
Nàng chưa nói hết lời thì ta đã phản bác thẳng.
Quận chúa bị ta chọc tức đến nỗi mặt mày méo mó: “Ngươi, ngươi không còn là người Tần gia nữa, còn dám lật bàn của Tần gia, ngươi…”
“Đây là bàn của ta.”
Ta chỉ vào đống hỗn độn trên mặt đất: “Chiếc bàn gỗ cẩm lai ta mang từ Dương Châu đến, bát ngọc chén sứ nhà mẹ đẻ ta cho, ngân nhĩ, nhân sâm, yến sào, gà sữa, bánh thịt, canh lê, bánh bao, dưa muối, cháo trắng và hoành thánh tứ hỷ đều mua bằng tiền của ta!”
Hoan Nghi há hốc mồm, cứng họng không nói nên lời.
Nàng ta nào biết, tiền lương vốn dùng để chi tiêu hàng ngày đều bị lão phu nhân và những người trong các phòng khác khống chế không chịu bỏ ra.
Là ta, đang lo toàn bộ chi tiêu ăn mặc trong Tần phủ.
Huống hồ, một Tần gia sao có thể nuôi nổi một đám sâu mọt, còn ăn yến sào, nhân sâm từ sáng sớm.
Ta vốn muốn nhắm mắt cho qua nhiều chuyện.
Không ngờ đổi lại chỉ là sự được đà lấn tới của đối phương.
“Kim Chi.”
“Có nô tỳ.”
“Chúng ta dọn nhà ngay bây giờ. Không chỉ mang theo của hồi môn, mà tất cả những thứ trong phủ tướng quân, miễn là ta mua, đều mang đi hết. Ngay cả những con cá vàng nhỏ trong ao cũng vớt sạch cho ta.”
“Tiểu thư yên tâm, cái gì là của nhà họ Tần, cái gì là tiểu thư mua, Kim Chi đều nhớ rõ.”
Ta thở hắt ra một hơi, bước ra khỏi cửa.
Quận chúa ở phía sau vịn cửa mắng: “Một đứa con gái nhà buôn hèn hạ, thật sự cho rằng cả Tần phủ đều nhờ ngươi nuôi. Đây là phủ đệ hoàng thượng ban tặng, đừng tưởng rằng thêm vài cái ghế là có thể vênh váo tự đắc, đi vớt cá vàng nhỏ của ngươi đi. Hừ!”
“Quận chúa, phiền người nhường đường.” Kim Chi lạnh lùng nói.
“Sao thế?”
“Cái cửa mà người đang vịn cũng là tiểu thư nhà chúng ta mua.”
“…”
Quận chúa giật mình, không thể tin được nhìn về phía mẹ chồng tương lai của mình, nàng ta không thể hiểu nổi, sao ngay cả cái cửa cũng là con dâu mua?
Lão phu nhân sắc mặt cực kỳ khó coi, chậm rãi đứng dậy.
Đúng vậy, cái ghế mà bà ta đang ngồi cũng là con dâu mua.
Quận chúa xoa xoa trán, dù nàng ta có vô lý đến đâu cũng thấy khó tin.
Kim Chi mỉm cười: “Quận chúa, phiền người nhường đường, phiền người nhường đường, phiền người…”
“Ta cái gì cũng không đụng đến, chẳng lẽ gạch lát dưới chân cũng là tiểu thư nhà ngươi mua sao?” Quận chúa bị người ta ép đến mức liên tục lùi về sau, tức giận hét lớn.
Kim Chi gật đầu: “Đúng vậy.”
“Nói thật cho người biết.”
Ta đứng ở hành lang xem trò cười: “Sau khi ta gả vào Tần phủ, việc đầu tiên ta bị yêu cầu làm, chính là tu sửa lại phủ đệ mà hoàng thượng ban tặng này. Cho nên người nên hỏi lão phu nhân, trong phủ đệ này, còn bao nhiêu thứ là Dương Thiến ta không thể phá bỏ. Ha ha ha.”
Lão phu nhân sắc mặt tái mét.
Bà ta tính toán đủ đường nhưng lại không tính đến một điều – ta dám bụng mang dạ chửa đi giữ con bỏ cha!
Cho nên, bây giờ bà ta chỉ có thể trơ mắt nhìn ta phá cho Tần phủ tan tác.
Tất nhiên, tu sửa nhà cửa thì móng nhà, dầm nhà, đá tảng các thứ, toàn bộ khung lớn vẫn còn nguyên.
Những đồ đạc, vật dụng mà bọn họ không nỡ vứt bỏ cũng đều giữ lại.
Nhưng công việc phá dỡ cũng không phải suôn sẻ như vậy…?
Trưởng tẩu ngồi trước từ đường khóc lóc om sòm.
“Trời ơi, Dương Thiến ngươi thật là đồ sát nhân, đến cả mái nhà từ đường ngươi cũng dám lật. Bên trong đó ở toàn là tổ tiên nhà họ Tần.”
“Là tổ tiên nhà ngươi, không phải tổ tiên nhà ta.” Khi phá mái nhà từ đường, ta cố ý đến xem cho thỏa thích: “Ta chỉ lấy lại ngói của ta thôi, có gì sai?”
Nhớ lúc đó ta đã hạ giọng thương lượng với trưởng tẩu là đừng thay ngói, có chút phân chim là chuyện bình thường, không sao đâu.
Nàng ta lại trước mặt bao nhiêu người mắng ta là bất kính với tổ tiên.
Bây giờ, ta đến xem, nghiệp nàng ta tạo ra, nàng ta sẽ giải quyết thế nào?
“Khóc cái gì mà khóc?” Một tiếng quát giận dữ, cuối cùng thì Tần Cận cũng chịu giải quyết xong chuyện bên ngoài rồi về.
“Đệ à, đệ xem vợ đệ này, đây là muốn tạo phản à.” Trưởng tẩu như bắt được cọng rơm cứu mạng.
Tần Cận nắm chặt tay, có thể thấy là tức giận vô cùng nhưng vẫn cố hạ giọng.
“Đừng làm loạn, trả hưu thư lại cho ta đi, đó chỉ là trò đùa ta viết ra để dỗ dành cho người già vui lòng thôi. Mẫu thân thật hồ đồ, bà ấy đúng là coi thường thương nhân, nhưng nàng đã có cốt nhục của ta, ta sao có thể bỏ nàng?”
Ta đột nhiên cảm thấy, Tần Cận này vẫn thông minh hơn mẹ hắn một chút.
Ta vốn tưởng rằng hắn mượn tay mẹ mình đưa hưu thư cho ta, là vì không muốn gặp ta, trốn tránh sự chất vấn.
Bây giờ xem ra, là để giữ lại một nước cờ này.
Cho nên, bây giờ trước mặt ta có hai con đường:
Một là cầm hưu thư cút đi, mất đi quyền quý, cả đời làm một thương nhân;
Con đường còn lại là giả vờ như không có chuyện gì xảy ra, trả hưu thư cho hắn, ta vẫn là phu nhân tướng quân cao quý.
Ta cười nhẹ, nói bên tai hắn.
“Đừng dùng việc mang thai để tính toán một người phụ nữ yếu đuối, như vậy các người sẽ mất đi tính người; càng đừng dùng việc mang thai để tính toán một người phụ nữ yếu đuối có tiền, bởi vì như vậy các người sẽ mất đi một nửa đời sau tiêu tiền như nước.”
Nói xong, ta phất tay áo quay người, quát lớn: “Tiếp tục phá!”
Phía sau là tiếng hít thở nặng nề của Tần Cận và tiếng than khóc của trưởng tẩu.
Còn ta chỉ cảm thấy vô cùng sảng khoái.