Nữ Thương Nhân - Chương 3
Khoảng một năm sau vào một buổi trưa, Kim Chi vội vã chạy vào sân: “Không xong rồi, tướng quân trở về.”
Ta quay đầu lại: “Còn mang theo một nữ tử đang mang thai?”
“Ờ…”
Kim Chi nhíu mày.
“Không có mang thai. Nhưng nữ tử tướng quân mang về là một cô quận chúa tôn quý! Về thân phận, nàng ta đè bẹp người, còn đáng sợ hơn cả việc mang mười đứa con trai.”
“Còn nữa, còn nữa, nàng ta đã cứu mạng tướng quân của chúng ta ở biên ải, là đại ân nhân của Tần phủ, ngay cả lão phu nhân khi gặp nàng ta cũng phải đứng dậy nghênh đón.”
“Ồ.”
Ta không nói gì, ngồi trong sân tiếp tục uống rượu ngắm hoa.
“Phu nhân, sao người lại bình tĩnh như vậy?”
Ta cười, thong dong nâng chén rượu lên nhấp một ngụm: “Không cần hỏi, chuyện không như ý muốn mới là lẽ thường tình của cuộc đời, ta cũng không phải ngoại lệ.”
“Thật là định lực kiên cường!”
Có người không mời mà đến, lúc đến gần còn vỗ tay.
“Phu quân từ bên ngoài mang theo nữ nhân trở về, phu nhân vẫn có thể bình tĩnh uống rượu, đúng như lời Cận ca ca nói, tình cảm vợ chồng của hai người đúng là nhạt nhẽo thật.”
Không cần quay đầu lại cũng biết, người phụ nữ kiêu ngạo ngang ngược này, tất nhiên là quận chúa rồi.
Ta ngẩng đầu, rất tự tin trả lời nàng ta: “Đúng vậy, dù sao ta cũng quá đỗi ưu tú, không thể hủy hoại bản thân vì tình cảm.”
Quận chúa chế nhạo: “Phu nhân cứ yên tâm, tình cảm của ta và Cận ca ca quả thực tốt hơn người nhưng ta đường đường là quận chúa, tuyệt đối sẽ không làm thiếp.”
Ý gì đây?
Thông báo cho ta rửa tay sạch sẽ, chuẩn bị đón nhận hưu thư?
“Quận chúa, vốn liếng lớn nhất của một người phụ nữ không phải là lấy chồng.”
Ta bình tĩnh nói với nàng ta như một người chị cả: “Là tự mình làm chủ, có đủ bản lĩnh để ra đi chứ không bị bỏ lại.”
Không cần dùng hưu thư để uy hiếp ta, không phục thì cứ đấu.
“Phu nhân thật là khí phách.”
Có một người đàn ông tiến đến gần, quận chúa vốn đã rất kiêu ngạo lại càng đắc ý hơn.
Trong ánh mắt như muốn nói rằng – nhìn xem, chó săn của ta đến rồi.
Gả đến Trường An một năm, đây là lần đầu tiên ta gặp chồng mình.
Quả nhiên là tướng mạo đường đường, anh tuấn tiêu sái.
Con mắt chọn người của phụ thân vẫn rất chuẩn, hắn quả thực cái gì cũng tốt, chỉ là không yêu ta mà thôi.
Sau một thoáng ngẩn ngơ, ta đứng dậy chào: “Phu quân về sớm vậy?”
“Ngươi có vẻ rất mong ta tử trận ngoài sa trường nhỉ?”
“Sao lại thế được? Ta rất không nỡ xa phu quân.”
Đùa à.
Tần Cận chỉ vào mỹ nhân kiều diễm bên cạnh: “Gặp quận chúa Hoan Nghi, còn không mau quỳ xuống.”
Ta đứng tại chỗ, hai tay nắm chặt nhưng vẫn giữ nụ cười, không lộ vẻ gì.
Tần Cận hất cằm: “Phu nhân còn chờ gì nữa?”
Ta đếm trong lòng, một, hai, ba.
“Nàng ấy đang chờ các ngươi quỳ xuống trước thái phi là ta.”
Từ trong phòng ta bước ra một lão phu nhân ăn mặc sang trọng, chính là thái phi trong cung.
Tần Cận và Hoan Nghi lập tức cúi đầu quỳ xuống.
Lão thái phi quở trách Tần Cận vô lễ với chính thê, lại nghiêm khắc làm tổn thương lòng tự trọng của quận chúa Hoan Nghi, suýt nữa khiến nàng ta khóc thét lên.
Hai người vừa vào sân ta đã phải chịu thiệt, đành ngậm ngùi lui xuống.
Lúc lão thái phi đi, bà sai người hầu khiêng hai chiếc rương lớn từ phòng ta ra, toàn là gấm vóc, lụa là thượng hạng.
Không còn cách nào khác, khi khách quý đến chơi rồi ra về, ta tặng cho họ chút quà cũng không quá đáng chứ.
Ta là tướng quân phu nhân, giao thiệp với quyền quý không tiện bằng nam tử.
Nhưng ta có thể kết bạn với các quý phụ nhân.
Để họ dẫn dắt người đứng đầu nhà mẹ đẻ, nhà chồng của họ làm ăn buôn bán với ta, vẫn có thể được.
Hôm nay mời thái phi nương nương về thăm nhà mẹ đẻ đến đây ngồi chơi.
Thật khéo lại đụng phải hai kẻ xui xẻo này.
Không thể trách ta chứ?
Quận chúa Hoan Nghi, đích nữ của vương gia trấn giữ đất phong.
Một vị vương tôn quý tộc thực sự.
Cha nàng ta đã rời xa trung tâm quyền lực nhưng huyết mạch hoàng gia là sự thật không thể chối cãi.
“Một nữ tử tôn quý như vậy lại thích một người đã có vợ, còn nhất định phải theo đến Trường An, lão vương gia chẳng lẽ không đánh gãy chân nàng ta?”
Kim Chi vừa lẩm bẩm vừa cùng ta đi trong rừng đào.
Hoa đào phơn phớt nở rộ khắp núi đồi, vô cùng đẹp mắt.
“Người có gia thế hiển hách, chi phí thử sai thấp, cho dù nàng ta chạy lên núi làm áp trại phu nhân cho giặc cỏ, về nhà vẫn có người cưới.”
Điểm này, người bình thường không thể so sánh được.
Ta vuốt ve một cành hoa đào, nhẹ nhàng ngửi dưới mũi.
“Huống hồ nhà họ Tần ba đời làm tướng, Tần Cận cũng là người nắm giữ binh quyền, để con gái ra ngoài thử xem, biết đâu sau này nàng ta có thể thường xuyên đến Trường An dạo chơi. Tóm lại…”
“Ngậm miệng!”
Rừng đào yên tĩnh đột nhiên vang lên một tiếng quát lớn, quay đầu nhìn lại thì thấy quận chúa Hoan Nghi đang trừng mắt nhìn thẳng ta.
Bên cạnh nàng chính là phu quân tốt của ta, Tần Cận.
“Dám bàn tán về người của hoàng tộc, ngươi có tin ta có thể thưởng cho ngươi mười gậy ngay bây giờ không.”
Ta vội quay người lại, không kiêu ngạo không siểm nịnh.
“Quận chúa thứ tội. Chuyện này là lỗi của ta, không bằng ta làm chủ, mời người đến tửu lâu đắt nhất Trường An ngồi chơi. Ta còn có thể mời đường ca của người là Thành thế tử đến, mọi người cùng tụ tập.”
Ngươi tưởng ta tiêu xài năm trăm vạn lượng bạc một năm, còn không nuôi nổi mấy người có quyền thế sao?
Những công tử quyền quý trong thành Trường An đã trải qua bao mưa đao kiếm máu, ngươi có thể đấu được mấy chiêu với họ?
Một quận chúa ở vùng đất hoang vu, dựa vào đâu mà muốn đánh tướng quân phu nhân mười roi là đánh mười roi?
Ta Dương Thiến cũng không phải bị dọa mà lớn lên.