Nữ Thương Nhân - Chương 2
Để hoàn thành mục tiêu tiêu hết năm trăm vạn lượng bạc trong vòng một năm, ta định chia thành bốn hướng:
Thứ nhất, tặng quà, vui chơi, rải tiền.
Ta muốn những quý nhân ở Trường An biết đến ta nhanh nhất có thể.
Thứ hai, mua cửa hàng mới.
Bắt đầu từ đầu quá tốn công sức, cứ mua đứt những cửa hàng mới có tiềm năng bằng tiền là được.
Thứ ba, làm từ thiện, bồi dưỡng nhân tài, mua chuộc lòng người.
Nếu muốn gây dựng cơ sở ở Trường An, tương lai sẽ không phải chuyện thiếu bạc mà là người giúp đỡ.
Thứ tư, mua ruộng tốt.
Quản gia họ Tống đứng bên cạnh ta tính toán: “… Trồng lúa mì một năm có thể thu hoạch hai vụ, đào một năm chỉ có thể bán quả một lần…”
“Dương Thiến!”
Ta và quản gia họ Tống đang nói chuyện thì đại tẩu Tần gia dẫn theo mấy bà vú xông vào sân mà không báo trước.
“Ngươi có nhiều bạn bè ở Trường An thật đấy.”
Đại tẩu nói giọng âm dương quái khí: “Chỉ cần là tửu lâu nổi tiếng thì hầu như ngày nào cũng có mặt ngươi.”
Ta đóng sổ sách lại, đưa cho quản gia họ Tống.
“Triều ta đối với nữ tử khá bao dung, không ràng buộc quá nhiều về trang phục, hành vi. Nếu đại tẩu cũng muốn đến tửu lâu, tối nay ta sẽ dẫn đại tẩu đi. Yên tâm, ta trả tiền.”
Ta cố ý nói câu cuối cùng, vì ta biết đại tẩu không có nhiều tiền riêng.
Đại tẩu mặt mày tối sầm: “Là nữ tử phải có dáng vẻ của một nữ tử, ngươi có thể ngâm thơ vẽ tranh, hẹn các phu nhân cắm hoa thưởng trà, sao lại đi chơi bời với đám đàn ông.”
“Đại tẩu đổ oan cho ta rồi, ta chơi bời với đám đàn ông hoàn toàn là vì nữ tử có thể làm kinh doanh quá ít.”
“Đừng có đem cái mùi tiền ở Dương Châu đến Trường An!”
Đại tẩu ghét bỏ trừng mắt nhìn ta: “Con gái thương hộ quả nhiên khó mà lên được mặt bàn.”
“Vậy sao nhà các ngươi lại cưới một đứa con dâu khó lên mặt bàn về, thất đệ Tần Cận của ngươi có biết không?”
Tần gia đúng là công thần ba đời.
Nhưng những người có công trạng hiển hách đều đã qua đời, chỉ còn lại một đám thùng rỗng kêu to – tuy rằng bọn họ không biết quản gia nhưng lại rất biết cách phung phí tiền bạc.
Nếu không thì cũng không đến nỗi để thất đệ, người có tiền đồ nhất trong nhà cưới ta, một đứa con gái thương hộ.
Đại tẩu bị ta chặn họng đến mức không nói nên lời: “Ngươi… Ta, ta cảnh cáo ngươi, đã gả đến Trường An thì phải có dáng vẻ của người đã gả chồng.”
“Vậy thì đại tẩu hiểu lầm ta rồi, chẳng lẽ đại tẩu cho rằng ta đến Trường An chỉ để gả chồng thôi sao!”
“Chẳng lẽ thật sự cho rằng ta đến đây chỉ là để gả chồng?”
Ta mỉm cười, lời nói kiên định rõ ràng: “Nghe cho rõ này, ta, Dương Thiến, ngàn dặm xa xôi đến Trường An là để đánh thiên hạ.”
“Tiện thể gả chồng thôi!”
Ta nói lớn đến mức toàn bộ gia nhân trong sân đều dừng động tác, nhìn ta với ánh mắt kinh ngạc.
Đại tẩu càng tức đến nghiến răng nghiến lợi.
Đúng vậy, ta là con gái, không có quyền thừa kế trong nhà.
Đại ca, đại tẩu của ta kinh doanh không giỏi, giữ tiền còn giỏi hơn cả tỳ hưu, không muốn chia cho ta thêm một xu nào.
Cha ta tư tưởng bảo thủ, có thể để ta thoát khỏi cuộc hôn nhân với thương hộ, bỏ ra rất nhiều tiền để ta gả cho nhà quan, đó đã là sự sủng ái cao nhất của ông dành cho ta.
Nhưng ta lại là một đứa không chịu khuất phục.
Ta không muốn người ta khen ta hiền lành, nhu thuận, biết vun vén gia đình.
Ta phải được người ta khen là xinh đẹp, mạnh mẽ, biết kiếm tiền!
Lợi ích lớn nhất khi đến Trường An chính là có thể vẽ nên bản đồ thương nghiệp của riêng ta.
Phu quân yêu thương thì tốt, không yêu cũng chẳng sao.
Bởi vì gả cho nhà nào cũng không quan trọng, quan trọng là dù rơi vào hoàn cảnh nào, ta cũng có thể bắt tay vào làm việc hết sức mình – việc nhỏ thì phải nhìn cho chuẩn, việc lớn thì phải làm cho thật quyết liệt, không có ai giúp đỡ thì mình phải tự đứng vững.
“Phu nhân, người thật sự quá chói mắt.”
Sau khi đại tẩu bị ta chọc tức bỏ đi, Kim Chi giơ ngón tay cái lên với ta, sau đó lại rất lo lắng: “E rằng, đây cũng là ý của lão phu nhân.”
Ta cười nhẹ.
“Tặng lão phu nhân một miếng ngọc bội Thần thú Thao Thiết đi, để bà ấy ăn nhiều cơm, nói ít lời.”
“Được ạ.”