Nữ Thương Nhân - Chương 1
Ta là nữ nhi thương hộ.
Ngoài trừ tiền nhiều, thì cũng chỉ còn nhan sắc, không có ưu điểm nào khác.
Hai năm trước, ta từ Dương Châu phồn hoa, gả xa đến phủ Tần tướng quân ở Trường An.
Đó là gia tộc tướng môn ba đời lập công nhưng lại nghèo đến nỗi, phải bán nhi tử.
Trượng phu ta là Tần Cận, nhi tử thứ bảy được kỳ vọng nhất của Tần phủ.
Trong phòng tân hôn, ngay cả khăn voan cũng không thèm vén lên.
“Nhiệm vụ của ta đã hoàn thành, ngày mai sẽ từ biệt mẫu thân rồi lên đường ra biên ải, nàng tự cầu phúc ở phủ tướng quân đi.”
Hắn nói xong lời này với tân nương của mình, rồi quay người bỏ đi.
Hắn chắc hẳn cảm thấy bản thân là một vị đại tướng quân, lại vì 60 vạn lượng bạc mà phải thành hôn với một nhi nữ thương hộ nên thấy mất mặt đi.
Nhưng hắn không thể trút giận lên ai khác nên chỉ có thể giày vò ta.
Sau đó, có nha hoàn trong phủ đến báo.
“Lão phu nhân truyền lời, ngày mai người không cần phải đến dâng trà cho bà ấy, tự mình đến từ đường quỳ lạy tổ tiên đi.”
“Lão phu nhân còn dặn, tân nương từ xa gả đến nên phải nghỉ ngơi nhiều, việc trong nhà cũng không cần quản.”
Nha hoàn của ta là Kim Chi suýt nhảy dựng lên: “Kinh người đáng quá.”
Nàng xắn tay áo lên: “Tiểu thư, bà bà kia của người lấy sáu mươi vạn lượng bạc mà không chào đón người, quyền quản gia cũng không chịu buông, tướng quân đêm tân hôn liền biến mất không thấy tăm hơi, để ta đi gặp lão phu nhân, nhất định phải lý luận cho ra nhẽ.”
Ta hất tung khăn trùm đầu cô dâu, đầy đầu châu báu lấp lánh dưới ánh nến.
Kéo Kim Chi đang định đi đánh nhau lại, an ủi.
“Kim Chi, bình tĩnh nào.”
“Thực ra đây là chuyện tốt, không cần hầu hạ bà mẫu, không cần quản lý gia vụ, cũng không cần hầu hạ trượng phu, trên đời này có biết bao nhiêu tân nương, nhưng được nhàn hạ như ta cũng không nhiều.”
Ta cố ý nói rất to.
Muốn châm chọc ta sao?
Cầu còn không được.
Dù sao của hồi môn của ta cũng nhiều lắm, ăn mặc không lo.
“Tân nương vội cái gì, ta còn chưa nói hết.”
Nha hoàn truyền lời đứng ở cửa khách khí nói: “Trong phủ gần đây không xoay xở được, sau này việc ăn mặc trong phủ phu nhân cứ tạm ứng trước. Tần Phủ chúng ta có tổng cộng bảy phòng, trên dưới một trăm ba mươi hai người, phu nhân phải đối đãi hậu hĩnh đấy.”
Cái gì?
Đánh chủ ý đến của hồi môn của ta sao!?
Ta lập tức nhảy dựng lên: “Kim Chi, mười con dao phay trong của hồi môn của ta đâu, lấy hết ra cho ta.”
“Tiểu thư, bình tĩnh bình tĩnh, đây là phủ Tần tướng quân.” Lần này đến lượt Kim Chi kéo ta lại.
Nha hoàn bên ngoài lại nói: “Phu nhân nghỉ ngơi sớm đi, sau này là người một nhà rồi, tiền bạc không phân biệt của ai, ngày mai ta đến chỗ phu nhân lấy bạc dùng tháng sau.”
Kiếp trước ta đào mồ người khác à, mà kiếp này lại phải làm người một nhà với các ngươi?
Không đợi ta trả lời, nha đầu kia hừ lạnh một tiếng rồi bỏ đi.
“Không được, ta vẫn nên giúp tiểu thư lấy dao phay ra, sáng mai dùng đến.”
“Thôi đi.” Ta ngăn Kim Chi lại: “Ngươi nói đúng, đây là phủ Tần tướng quân.”
Kim Chi hít sâu một hơi: “Tiểu thư, ngày tháng sau này của chúng ta, e là không dễ chịu đâu.”
“Ha ha, sợ gì?”
Ta phất tay áo dài bằng tơ vàng, cầm lấy bình rượu trong ấm uống cạn.
Trước khi đến, ta cũng từng mơ tưởng đến vị phu quân nho nhã trong lời đồn.
Giờ phút này, ta đã hết hy vọng.
Không sao, lần này đến Trường An, ta cũng không hoàn toàn vì gả chồng.
“Nhớ lấy——phụ nữ độc lập thì biển rộng trời cao!”
Cha chuẩn bị cho ta năm mươi thuyền của hồi môn.
Cảnh tượng thuyền bè trôi trên khắp kênh đào vô cùng tráng lệ.
Tẩu tử cười nói: “Muội còn dám mang theo cả một tòa nhà lớn.”
Đúng vậy, ngay cả ván nhà ta cũng mang theo.
Nhưng đến Trường An, ruộng tốt không có, cửa hàng thưa thớt, ta không thể chặt ván nhà ra chấm đường ăn được.
Ta kéo cha không buông, khóc.
“Tình cảm của con gái dành cho cha, tựa như nước sông Hoàng Hà cuồn cuộn không dứt, nếu nhất định phải gả xa đến Trường An… thì phải thêm tiền.”
“Con gái bất hiếu, dám tính kế phụ thân!”
Cha quát lớn nhưng vẫn vừa khóc vừa móc ngân phiếu: “Con mà là nam nhi thì tốt biết bao.”
“Cảm ơn cha.”
Ta nhận lấy năm trăm vạn lượng ngân phiếu, rồi chỉ vào quản gia họ Tống sau lưng cha, khóc.
“Vị quản gia này từ nhỏ đã nhìn con lớn lên, con cũng rất không nỡ. Còn những vị ca ca tính sổ sách kia, còn cả quản sự bà bà, còn…”
“Dương Thiến, ngươi đủ rồi.” Tẩu tử tức giận quát lớn.
Cuối cùng, ta rời khỏi Dương Châu mang theo một tòa nhà lớn.
Mang theo năm trăm vạn lượng ngân phiếu.
Một người quản gia họ Tống, mười vị quản lý sổ sách, hai mươi vị quản sự bà bà nha đầu đến Trường An.
Cha nói: “Phận nữ nhi, ý nghĩa lớn nhất của cuộc đời chính là hôn nhân. Nếu có thể gả cho vương tôn quý tộc, mang lại vinh quang và lợi ích cho gia tộc thì đó chính là công lao lớn nhất.”
Ta đã tin lời này.
Nhưng không ngờ rằng, người khác lại không nghĩ như vậy.
Cha cho rằng chỉ cần bỏ tiền ra để tìm một mối nhân duyên tốt thì có thể bảo vệ ta cả đời.
Trên thực tế, cầu người khác giúp đỡ cũng như nuốt thanh kiếm dài ba thước, dựa dẫm vào người khác cũng như đang chênh vênh trên chín tầng mây.
Thay vì dựa vào lưỡi kiếm trong tay người khác thì tốt hơn là tự mình mọc ra áo giáp.
“Đừng lo lắng, tiểu thư, dù sao thì người cũng có năm trăm vạn lượng của hồi môn.”
Kim Chi an ủi ta: “Tiết kiệm một chút, nuôi sống nhà họ Tần mười năm không thành vấn đề.”
“Vậy mười năm sau thì sao?”
“Mười năm sau…” Kim Chi suy nghĩ một chút: “Tiểu thư sinh một đứa con trai, biết đâu lại được lão phu nhân yêu quý.”
Ta cười mỉa.
Đứng trong sân nhìn bầu trời Trường An, hít một hơi thật sâu, ta lớn tiếng tuyên bố: “Ta sẽ tiêu hết năm trăm vạn lượng của hồi môn trong vòng một năm.”
“Á!?”
Kim Chi nghe xong kinh ngạc đến rớt cả cằm.