Thương Hải - Chương 5
Dù đoán trước được hoàng mệnh nhưng quốc sư không ngờ hiệp nghị của mình và Hoàng thái nữ sẽ thành ra thế này.
Hắn vẫn còn nhớ rõ ngày Ngụy Miểu lẻn vào cung Đông Hoàng.
Khuôn mặt thiếu nữ không có chút cảm xúc nào, câu đầu tiên nói với hắn đã đủ để gây ra sóng to gió lớn:
“Giúp ta báo thù, ta đưa thiên hạ này cho ngươi.”
Quốc sư lập tức đứng lên: “Điện hạ, mong ngài cẩn thận với những gì mình vừa nói!”
Mà vị Nữ đế tương lai này ngay cả mắt cũng không chớp:
“Không đủ sao, vậy thêm Lâm phi thì thế nào?”
Vừa dứt lời, phật châu trong tay quốc sư lập tức bị hắn kéo đứt.
Giọng nói hắn run rẩy: “Người… còn biết gì nữa?”
Cuối cùng Ngụy Miểu cũng nở nụ cười: “Cái chết của Trần quý phi là do quốc sư đúng không? Vì nàng ta… từng chèn ép Lâm phi.”
Trong giây phút đó, trong đầu quốc sư xuất hiện rất nhiều suy nghĩ.
Ví dụ như giết chết Ngụy Miểu, ví dụ như nói với lão Hoàng đế Ngụy Miểu là điềm gở, lại ví dụ như…
“Quốc sư nghĩ nhiều như vậy làm gì, sao ngươi không thử bốc một quẻ cho Cô đi?”
Quốc sư làm theo, kết quả của quẻ tượng lại là…
Thiên hạ này, thật sự sẽ bị nàng đưa cho hắn!
Hơn nữa tuổi thọ của nàng không quá dài.
Sau khi bói xong đã là mấy canh giờ sau.
Ngụy Miểu lạnh nhạt nhìn hắn: “Chắc hẳn quốc sư cũng hiểu rồi.”
Quốc sư thở dài một hơi: “Đầu tiên ta cần dùng ngân châm lấy ba giọt máu tim của người.”
Phù chú này gần như lấy nửa cái mạng của Ngụy Miểu.
Quốc sư không thể không đưa cho nàng một chén thuốc.
Chỉ có hắn và Ngụy Miểu biết đây là gì.
Mang theo phù chú, nàng có thể nhìn thấy hồn phách của Huệ phi đã qua đời.
Cái giá đó là tuổi thọ của người kéo dài bằng nhau.
Cái giá này còn lớn hơn mười năm để nói chuyện lần cuối với Tần Thương Hải.
“Nhớ rõ, không thể để lộ việc người có thể thấy nàng.”
Để hồi báo, Ngụy Miểu bắt đầu bí mật sắp xếp quốc sư và Lâm phi lén lút gặp nhau.
Không ai biết, vì sao hắn làm quốc sư nhưng chưa từng bảo vệ con dân thiên hạ.
Chưa từng, hắn làm chỉ vì một người.
Ngụy Miểu lại cho hắn cơ hội như vậy.
Hoàng thái nữ này thậm chí còn…
Cho hắn một đứa bé!
Con của hắn và Lâm phi!
Lúc đó Hoàng đế đã mất đi năng lực sinh dục, nói đứa bé này là của nàng và Hoàng đế chính là sự che giấu tốt nhất.
…
Trước khi Hoàng đế lâm chung, Ngụy Miểu đã đến cạnh giường ông ta từ trước đó rất lâu.
Lúc đó lão Hoàng đế nói thôi cũng run rẩy.
Ngụy Miểu vô cùng phối hợp ngồi cạnh giường, bắt đầu kể chuyện ngày nhỏ của mình cho phụ hoàng nghe.
“Cả đời này phụ hoàng đã từng bước vào lãnh cung chưa? Chắc là chưa từng.”
Nàng dịu dàng dùng khăn lụa đắt đỏ lau mồ hôi trên trán lão Hoàng đế: “Bên trong đó cỏ mọc um tùm, khắp nơi là bùn đất, có rất nhiều thứ không sạch sẽ, cho nên những hồng nhan mà phụ hoàng chán ghét rồi ném vào đó đều chết vô cùng khó chịu, lại còn rất khó coi. Ví dụ như, mẫu thân ruột của ta.”
Động tác của nàng chưa từng dừng lại, nhưng dù có lau thế nào thì mồ hôi cũng không hết: “Phụ hoàng rõ ràng ngồi hưởng thiên hạ, vì sao cuối cùng lại đưa cho mẫu thân ta một tấm lụa trắng chứ?”
“Ngụy Miểu, sương mù mênh mông trên mặt nước. Ngay cả tên của nữ nhi do cung nữ sinh ra phụ hoàng cũng không chịu bố thí cho một chữ tôn quý. Ngài biết không? Lúc trước ta và mẫu phi ở trong lãnh cung, vì chữ này mà ngày nào cũng bị đẩy vào hồ nước bẩn thỉu, lúc đó ta đã nghĩ, nếu như ngài xuất hiện thì tốt biết bao.”
Vẻ mặt Hoàng đế hoảng sợ, ông ta gắng sức duỗi tay ra nhưng lại bị Ngụy Miểu nắm lấy, sau đó lại lần nữa nhét vào bên trong chăn thêu vàng.
“Sau này ta đã tìm được cách. Lãnh cung có một loại rắn độc thường xuyên xuất hiện, những cung nữ thái giám bị chủ tử trách phạt thường dùng loại rắn này để hù dọa người trong lãnh cung. Vậy nên…”
Ngụy Miểu hơi dừng lại, nàng nhìn vẻ mặt không ngừng thay đổi của Hoàng đế: “Ta đã ăn sống con rắn độc đó ở ngay trước mặt bọn họ.”
“Có chuyện này chắc phụ hoàng không biết, Hoàng hậu nương nương của ngài đã bị ta ném vào trong hồ đầy rắn độc, hóa ra nữ nhân đứng đầu thiên hạ cũng sẽ kêu rên như vậy!”
Chân giường gỗ lim đắt đỏ ma sát với mặt đất phát ra âm thanh chói tai.
Trên chăn gấm tơ vàng xuất hiện vũng nước đọng.
Lão Hoàng đế điên cuồng giãy dụa, miệng còn ú ớ gì đó không thành lời.
Vẻ mặt Ngụy Miểu vẫn dịu dàng như cũ: “Phụ hoàng không muốn tâm sự với ta sao?”
Nàng cười: “Cũng đúng, cả đời này của ngài chỉ thích những cung nữ có xuất thân bình dân, dùng một lần là ném đi như mẫu thân ta vậy, chắc ngài cũng không đếm hết bao nhiêu người đâu nhỉ?”
“Ta không trách ngài, phụ hoàng, ngài đừng run.”
Nàng có hơi buồn cười: “Ta sẽ không ném ngài vào ổ rắn…”
“Ngài thuộc về nơi tốt hơn nhiều.”
Môi đỏ của Ngụy Miểu hơi nâng lên, nàng nhấn mạnh hai chữ “thuộc về”.
Hoàng đế càng run rẩy hơn.
Ngụy Miểu tiếp tục lau mồ hôi cho phụ hoàng mình: “Ngài sẽ không được nhập Đế Lăng, vì trong đó đã có người rồi.”
“Ngài còn nhớ Huệ phi không? Mẫu phi ngài sắp xếp cho ta.”
Lúc nàng nói câu này, một cây châm mảnh như lông tơ lặng lẽ cắm vào người ông ta.
Cơ thể Hoàng đế đột nhiên run lên một cái.
“Thật ra ta đã không còn quá oán hận ngài về chuyện mẫu thân nữa.”
Nàng tiếp tục đâm thêm một cây ngân châm nữa: “Nhưng Huệ phi, tỷ tỷ tốt của ta, tại sao ngươi lại muốn cướp nàng đi khỏi ta?”
Cái thứ ba: “Là vì thân phận Thái nữ sao? Ta có thể không cần.”
Cây thứ tư: “Các ngươi đều cho rằng ta tiến bộ, ta bình tĩnh là vì lừa gạt giang sơn của ngươi sao?”
Tốc độ đâm ngân châm của nàng ngày càng tăng: “Các ngươi là thứ gì chứ, các ngươi xứng sao?”
“Thứ đời này ta theo đuổi chỉ đơn giản là sự đối xử công bằng, người đối xử thật lòng với mình và một cuộc sống bình yên!”
Hoàng đế chảy nước bọt, Ngụy Miểu lại gần mới nghe được ông ta đang nói gì.
Ông ta nói: “Là Hoàng hậu.”
Ngụy Miểu lại châm thêm một châm nữa, nàng bật cười.
“Rượu độc Miêu Cương, ly ngọc khảm vàng.”
“Phụ hoàng, ngươi cho rằng ta không biết khẩu dụ ban chết cho Huệ phi, khử mẫu giữ tử là ngươi hạ cho Hoàng hậu sao?”
Cuối cùng lão Hoàng đế phun ra một ngụm máu tươi.
Ngụy Miểu run tay, nàng trực tiếp xé một miếng vải từ long bào của lão Hoàng đế rồi nhét vào miệng ông ta.
“Cho nên, Đế Lăng của ngươi sẽ là nơi ở mới cho tỷ tỷ ta!”
“Còn ngươi… ngươi là phụ thân của ta nha!”
“Đương nhiên ngươi phải ở bãi tha ma với mẫu thân ta rồi, không phải sao?”
Cây ngân châm cuối cùng, Ngụy Miểu từ từ đâm thẳng vào tim lão Hoàng đế.
“Có người thích ta, tại sao các ngươi lại cướp nàng đi?”
“Là vì các ngươi nắm thiên hạ trong tay, đúng không?”
“Vậy thì ta sẽ đưa thiên hạ này của các ngươi cho người khác.”
Cuối cùng Ngụy Miểu cũng dừng tay:
“Mỗi một cây châm đều được nhúng qua rượu độc ngươi ban cho tỷ tỷ.”
“Phụ hoàng, đây chính là món quà cuối cùng nhi thần tặng cho ngài.”
Thời điểm đế vương của thế hệ này chết, nụ cười của Ngụy Miểu cũng dần biến mất.
Một giọt nước mắt thuộc về Nữ đế từ từ rơi xuống.
Ngụy Miểu chậm rãi vuốt mắt Tiên hoàng lại, vẻ mặt nàng là sự thắc mắc cho câu hỏi không có câu trả lời của mình.
“Rõ ràng là không yêu nhưng tại sao lúc đầu còn cho người ta cảm nhận sự ấm áp?”
“Phụ hoàng, ngài có thể nói cho ta biết không?”
…
Ngụy Miểu cũng không phải là không làm Nữ đế ngày nào.
Có một số chuyện nàng muốn làm xong trước.
Ví dụ như… ném Tiên hoàng đi.
Là thật sự ném đi, một tấm chiếu rơm bọc ông ta lại rồi ném ra bãi tha ma.
Giống như mẫu thân nàng ngày trước.
Sau đó bên trong Đế Lăng được thêm vào một người mà thiên hạ không ai ngờ đến.
Dưỡng mẫu của nàng, tỷ tỷ của nàng.
Tần Thương Hải.
Vì để người phản đối ngậm miệng lại, nàng đã giết rất nhiều người.
Máu tươi chảy từ điện Dưỡng Tâm đến cung Phượng Nghi, nàng giết muốn điên rồi.
Lúc này quốc sư mới thật sự biết cái gì là sợ hãi.
Hắn hỏi nàng: “Chắp tay vứt bỏ giang sơn, người không sợi hậu thế sẽ chửi rủa mình sao?”
Lúc đó nàng đã trả lời thế nào?
Ngụy Miểu tùy tiện lau vết máu tươi trên mặt rồi cười.
“Ngàn đời thiên thu, chuyện đế vương xưa nay đều không nhàn hạ.”
“Cứ để họ mắng thôi.”
Cuối cùng nàng chỉ nói, cứ mắng thôi.
Trong thời gian làm Nữ đế ngắn ngủi của mình, nàng đã ban hành rất nhiều lệnh cải cách.
Một nửa là vì cuộc sống của nữ tử.
Nửa còn lại là trói buộc quân vương đời sau, không thể tùy tiện chèn ép với cung phi của mình.
Có lẽ sẽ dùng được, nàng nghĩ.
Nàng không phải người tốt lành gì, nàng không làm được nhiều.
Nàng thật sự, rất nhớ tỷ tỷ của nàng.
Sau khi làm xong mọi chuyện, nàng lại làm thêm hai chuyện khiến dân chúng thiên hạ khiếp sợ.
Một là tôn Huệ phi đã chết làm Thái hậu.
Chuyện thứ hai là nhường ngôi lại cho hoàng muội của mình, Bát công chúa do Lâm phi sinh ra.
Lâm phi trở thành Thái thượng hoàng.
Việc giám quốc thì giao cho quốc sư.
Trước khi nhường ngôi nàng chỉ để lại một thánh chỉ mật, khi nàng qua đời mới được mở.
Sau đó một mình nàng lẻ loi đến điện Di Hòa.
Nàng đã chép rất nhiều kinh văn siêu độ, nhưng nàng luôn cảm thấy mình có chép thế nào cũng kém xa những kinh văn Tần Thương Hải đã chép vì mình ngày trước.
Có khi chép mệt rồi nàng sẽ gục đầu xuống bàn thiếp đi.
Nàng bị bệnh, cũng không còn ai ở cạnh chăm sóc nàng như trước.
Không lâu nữa đâu, nàng nghĩ.
Khi bông hoa đầu tiên ở kinh thành nở, Ngụy Miểu nằm sấp trên bàn đầy kinh văn, không còn tỉnh lại nữa.
Quả nhiên nàng không sống được quá lâu.
Nhưng khóe miệng nàng lại mang theo ý cười rất rõ.
Trong ngực nàng là một tấm bia không quá tinh xảo.
Bên trên khắc “Mẫu hậu, Tần Thương Hải”.
Khi chúng thần đề nghị tu sửa Đế Lăng, quốc sư quả quyết cự tuyệt.
“Tiên hoàng có nơi nàng muốn đi.”
Bên trong mộ của Tần Thương Hải, nàng đã sớm chuẩn bị xong đường về nhà cho mình.
Trên hầu bao là mười hai loài hoa nở rồi lại tàn, nhưng cuối cùng chỉ có một cách để hướng về nơi trái tim nàng hằng mong ước.
Cuối cùng, quốc sư run rẩy mở thánh chỉ mật kia ra.
Trên thánh chỉ chỉ vỏn vẹn mấy chữ.
Dòng chữ trên đó viết:
“Từng qua biển cả, cần đâu nước.”
[Hoàn]