Thương Hải - Chương 4
10.
Ta lại lần nữa tỉnh lại, lá đỏ cũng đã tàn lụi.
Phù chú bên hông A Miểu đã biến thành tranh vàng và chu sa.
Trong hoàng cung vẫn là bầu không khí vui mừng như cũ.
Xem ra sức khỏe lão Hoàng đế vẫn duy trì ổn định.
Mà Hoàng hậu lại ngày càng hành hạ A Miểu hơn.
Ta thấy… Nàng ta cầm roi làm bằng da trâu được thấm nước, từng roi một quất mạnh lên lưng A Miểu!
Ta tức giận đến mức muốn xông đến bóp cổ nàng ta!
Ta không ngừng nói với A Miểu:
Giết đi.
A Miểu, giết hết bọn họ đi!
Nhưng A Miểu chỉ yên lặng quỳ trên mặt đấy, thậm chí khóe miệng nàng còn hơi nâng lên!
Ba mươi tết năm nay, cuối cùng A Miểu cũng hành động.
Nàng tặng Hoàng đế một món quà rất lớn.
Tại đất phong của Đại hoàng tử tìm được chứng cứ chiêu mộ binh sĩ.
Nói cách khác là chứng cứ mưu phản.
Lão Hoàng đế trực tiếp phun ra một ngụm máu trên quốc yến.
Mà A Miểu lại không cho hắn ta cơ hội thở dốc.
Lưu Ly bị trói chặt, bị xem như nhân chứng mà ném lên trước mặt mọi người.
Hoàng hậu hạ độc Hoàng đế, khiến hoàng thất không còn con cháu nối dõi.
Trước mặt văn võ bá quan, thậm chí còn trước mặt sứ giả các nước khác, nàng vạch trần bí mật hoàng thất này ra.
Không khác nào đẩy Hoàng đế vào hố lửa.
Kết quả không cần nói cũng biết…
Đại hoàng tử và mẫu tộc của Hoàng hậu bị tru di cửu tộc.
Hoàng hậu bị phế, nhưng quá trình quá rườm ra nên đã bị trực tiếp lấy sổ sách đi rồi nhốt trong cung Phượng Nghi, cung điện xa hoa cứ như vậy bị biến thành lãnh cung.
Còn Hoàng đế…
Đêm đó hắn ta đã ngất xỉu.
Đây là lần cuối cùng hắn ta có thể xuống giường ăn một bữa cơm.
Bát công chúa vẫn còn trong bụng Lâm phi.
Từ đó, thành viên hoàng thất trưởng thành có thể làm nên việc chỉ còn lại mình A Miểu.
Ta ở trên không trung bật khóc.
Ta nghĩ, A Miểu, A Miểu của ta.
Ngươi làm được rồi.
11.
Ánh nắng rực rỡ, A Miểu nhìn bảng hiệu vàng son lộng lẫy của cung Phượng Nghi, cuối cùng cũng nở nụ cười.
Không biết đây là lần thứ mấy nàng bước vào, cung nhân làm theo sắp xếp của nàng, dọn dẹp bể tắm ở bên trong sạch sẽ.
Nàng vốn muốn đào một cái ao bên trong cung Phượng Nghi nhưng sau đó nghĩ lại, Hoàng hậu bây giờ không xứng để xây dựng rầm rộ như thế này.
Người trong lãnh cung đã sớm được nàng thả ra ngoài.
Cái giá là mỗi người phải nộp được ít nhất năm con rắn độc.
Hơn bảy trăm con rắn độc được chuyển đến nơi này, nàng lại đặc biệt sắp xếp chuyên gia lấy đi một nửa nọc độc của số rắn đó.
Nàng sợ có một số người chết quá nhanh.
Bể tắm tỏa khói nghi ngút ngày nào đã biến thành một đống bùn lầy.
Phượng bào trên người Hoàng hậu lúc này loang lổ vết máu.
Nàng ta điên cuồng mắng A Miểu, mà A Miểu chỉ cười rồi đá nàng ta vào trong bể tắm đầy rắn kia.
Người nàng ta dính đầy bùn, hàng trăm con rắn quấn lấy nàng ta.
Hoàng hậu không ngừng la hét.
Phượng bào trên người không còn nhìn rõ màu sắc và hoa văn bên trên nữa.
Trái tim ta cuối cùng cũng cảm thấy thoải mái.
Mất đi ánh sáng bảo vệ này, tất cả mọi người đều cũng như nhau, cũng đều yếu ớt không chịu nổi cơn đau đớn xuyên da thịt mà thôi.
Hoàng hậu nhanh chóng mất sức.
A Miểu sợ nàng ta chết quá nhanh, cứ nửa canh giờ lại kéo nàng ta ra ngoài.
Lúc ra khỏi bể tắm, nàng ta gần như nói không ra lời nhưng vẫn cố gắng giãy dụa trừng mắt: “Ngụy Miểu, mưu hại Hoàng hậu sẽ bị tru di cửu tộc! Ngươi không sợ Hoàng thượng giáng tội ngươi sao?”
“Cửu tộc?” A Miểu dùng ngón út ngoáy tai, chỉ về phía bài vị ở chính điện:
“Cửu tộc của ta không phải đã sớm bị ngươi hại chết rồi sao?”
Nhiều năm trôi qua nhưng trái tim ta vẫn cảm thấy đau xót như cũ.
“Hơn nữa…” Nàng cười như không cười, đứng từ trên cao nhìn xuống, chân dẫm vào vị trí trái tim của Hoàng hậu: “Ngươi cho rằng, hành hạ ngươi đến chết là ý của ai?”
A Miểu cúi người, vẻ mặt như ma quỷ: “Trẫm, chính là Hoàng thượng tương lai nha.”
Lúc nàng bước ra khỏi cung Phượng Nghi, ánh mắt đã hơi gay gắt.
Nàng đưa tay che mắt: “Từ hôm nay trở đi, phái hai thái y ở lại đây, mỗi ngày ném nữ nhân kia xuống đó một canh giờ rồi chữa trị cho nàng ta.”
Nàng đi đến điện Di Hòa.
Từ sau khi ta bị rót rượu độc, cái ly độc nhất vô nhị đại biểu cho cái chết kia không được sử dụng thêm lần nào nữa.
Không ai biết nàng đã ngâm cái ly kia ba năm.
Nước độc được đổ đi đổ lại, trong hoa viên có một góc đã không còn một ngọn cỏ.
Giống như không ai biết, trong những đêm tối vắng lặng, nàng đã thiếu chút nữa không chịu được mà đổ nước đó vào miệng mình.
Cuối cùng độc tính của cái ly đó bị giảm xuống còn hơi độc.
Ngươi nhìn đi, dục vọng sống sót của con người là vô hạn.
A Miểu tự tay cầm cái ly đó bước vào cung Phượng Nghi, lúc này Hoàng hậu sắp chết vô số lần rồi được cứu sống đang ngã trên mặt đất.
Đáng tiếc nàng ta không thể chết nhanh như vậy được.
Thái y đã nghiên cứu qua, bây giờ độc tính trên cái ly này có thể đảm bảo nàng ta dùng một năm mới hoàn toàn nát lục phủ ngũ tạng.
Đương nhiên, thứ nàng muốn nát không phải chỉ là lục phủ ngũ tạng.
A Miểu tìm một nhóm lão thái giám cả đời chỉ ở trong cung đến.
Để bọn họ ngày ngày dùng bí pháp trong cung làm nhục nàng ta.
Giống như ngày trước nàng ta đối xử với mẫu thân ruột của Ngụy Miểu.
Ta không đến đó xem thêm lần nào nữa.
Cuối cùng Hoàng hậu chết trong tình trạng trong ngoài thối rữa nát bét.
Lúc cung nữ hạ đẳng phụ trách rửa bô trong cung đến nhặt xác, nàng ta nhổ một ngụm nước bọt xuống đất: “Thật đen đủi!”
Ngày này là ngày cuối cùng của thời hạn ba năm.
Bài vị của ta sẽ không bị dời đi.
Vĩnh viễn.
12.
Về sau A Miểu lại đến cung Đông Hoàng của quốc sư thêm một lần nữa.
Lần này ta có thể dễ dàng đi vào không chút trở ngại.
Ta có thể nghe hết nội dung cuộc trò chuyện của họ.
Từ khi bắt đầu, nàng nói vì sao phù chú bên hông lại không bảo vệ được ta, vì sao ta lại thích ngủ như vậy.
Đến…
Họ sẽ làm gì kế tiếp để chinh phục thiên hạ.
Mỗi câu mỗi chữ, ta càng nghe càng kinh hãi.
Hóa ra lật đổ thiên hạ là kế hoạch của quốc sư và A Miểu!
Đến cuối cùng… A Miểu đứng lên, nàng đưa phù chú bên người cho quốc sư: “Nghi thức cuối, có thể bắt đầu được rồi.”
Quốc sư nhận phù chú rồi… nhìn thẳng về phía ta!
Hắn nói với ta: “Huệ phi nương nương, đây là chấp niệm vĩnh hằng của Hoàng thái nữ!”
Ta còn chưa kịp phản ứng được vì sao hắn lại thấy mình thì hắn lại tiếp tục nói một tin tức khác dọa người hơn cho ta biết:
“Người có thể tồn tại ở thế gian này là vì nữ nhi của người.”
“Bây giờ mệnh số của người sắp hết, nữ nhi của người đã dùng mười năm tuổi thọ để đổi lấy lần từ biệt cuối cùng.”
Ta lập tức kêu lên: “Không được!”
Nhưng quốc sư đã cầm ngân châm đâm vào đầu ngón tay mình: “Trận pháp đã bắt đầu rồi.”
Tia sáng kì dị từ khắp nơi xuất hiện.
Mà A Miểu của ta, xuyên qua những tia sáng kia chạy về phía ta.
Nàng vươn tay từ phía xa, nàng lúc này giống như thiếu nữ năm đó đến điện Di Hòa, thiếu nữ mặc lễ phục, vẻ mặt lại không còn giữ nổi bình tĩnh: “Tỷ tỷ!”
Mười năm tuổi thọ của đế vương, đổi lại một cuộc gặp mặt không thể chạm vào và vài tiếng nỉ non thì thầm.
Trái tim ta thật đau.
A Miểu, A Miểu của ta.
Nhưng nàng lại cười thật tươi, giống như không nghe thấy.
Nàng nói: “Tỷ tỷ đừng trách ta.”
Cố chấp đến tận đây chỉ muốn nói với ta một câu, đừng trách nàng.
Sao ta có thể trách nàng được?
Ta xoa đầu A Miểu như ngày trước: “Tỷ tỷ vĩnh viễn sẽ không trách ngươi.”
Ta biết rõ, lần này là thật sự tạm biệt.
A Miểu ngẩng đầu, nước mắt của nàng rơi xuyên qua linh thể của ta: “Tỷ tỷ, chờ ta.”
Dưới ánh mặt trời, ý thức vốn tỉnh táo nhiều năm của ta bắt đầu trở nên mơ hồ.
Ta nâng tay lên, năm ngón tay dần trở nên trong suốt.
Ta nói: “A Miểu, tỷ tỷ sẽ luôn chờ ngươi.”
Mãi mãi.