Thương Hải - Chương 2
4.
m thanh kẽo kẹt của cửa gỗ khiến ta bừng tỉnh.
Qua khe cửa, ta có thể thấy vẻ mặt lo lắng của A Miểu.
Đột nhiên ta cảm thấy sợ hãi.
Ta cố gắng giữ cửa, ta không muốn để nàng thấy dáng vẻ hiện tại của mình.
Nhưng A Miểu chỉ đẩy nhẹ một cái…
Cửa và nàng, đều đi xuyên qua người ta.
…Ta đã chết rồi.
Bây giờ ta chỉ là một hồn phách mà thôi.
Ta bay đến trước mặt A Miểu, muốn che mắt nàng lại.
Nhưng…
Thánh chỉ trong tay A Miểu yên lặng rơi xuống đất.
Nàng đi đến trước mặt ta, dùng hoa phục chuyên dụng cho thái tử lau vết máu còn dính ở khóe miệng ta: “Mẫu phi? Sao ở trong cung của mình mà người vẫn ngã sấp xuống được thế?”
Nước mắt bỗng nhiên tuôn ra.
A Miểu dùng hai tay đẩy ta: “Tỉnh dậy đi, ta không cáu kỉnh với người nữa. Mẫu phi, người tỉnh lại đi.”
Nhưng ta đã không thể nào tỉnh lại được nữa.
Trong nửa canh giờ, máu tươi đã khô lại, cơ thể ta cũng trở nên lạnh lẽo.
A Miểu cứ như vậy ngồi ôm ta nửa canh giờ không động đậy chút nào.
Còn ta lơ lửng trong không trung, cũng không thể nào chạm vào nàng.
Cho đến khi…
A Miểu từ từ rũ ray xuống đụng vào túi thơm đeo bên hông mình.
Hình thêu bên trên là hoa sen ta thêu đầu tiên.
Bốn mùa luân chuyển, thứ ta chờ được chính là kết thúc như thế này.
A Miểu chậm rãi cởi nút thắt bên hông ra.
Ta ở trong không trung thấy vậy thì hét lớn:
“A Miểu, không được!”
Túi thơm này là thứ duy nhất kiềm chế tính cách ngang ngược của A Miểu…
Nhưng không ai có thể nghe thấy giọng ta.
Ta chỉ có thể nhìn A Miểu chậm rãi cởi túi thơm xuống, thứ đeo bên hông cũng đổi thành chủy thủ.
Nàng mỉm cười đi vào cung Phượng Nghi.
6.
Dáng vẻ khi tiến vào cung Phượng Nghi của A Miểu quá dọa người.
Lễ phục trên người nàng chỗ đen chỗ đỏ, gấm vóc tốt nhất lúc này cũng đã nhăn nhúm.
Trên mặt nàng cũng loang lổ vết máu.
Lúc đó Hoàng hậu mới thay y phục xong, nàng ta vừa quay đầu lại đã giật nảy mình.
Ta lơ lửng trong không trung, theo sát vào trong cung Phượng Nghi cũng không khỏi bị dọa sợ.
Vẻ mặt A Miểu đã trở nên lạnh lùng như cũ.
Nàng lên tiếng, dường như hôm nay không xảy ra chuyện gì, nàng đến đây chẳng qua cũng chỉ là hỏi thăm thông thường: “Thỉnh an Hoàng hậu nương nương.”
Trà trong tay Hoàng hậu nhỏ giọt xuống đôi giày khảm ngọc Đông Châu.
Tỳ nữ tâm phúc tên Lưu Ly của nàng ta nhẹ nhàng chạm vào Hoàng hậu một cái rồi hành đại lễ: “Thỉnh an Hoàng thái nữ điện hạ! Điện hạ thông cảm, hôm nay Hoàng hậu phải chuẩn bị dạ yến nên có hơi mệt mỏi.”
Lúc này Hoàng hậu mới lấy lại tinh thần.
Nàng ta nhanh chóng khôi phục thần thái cao quý ưu nhã của mình: “Miểu Nhi, nên đổi lại cách xưng hô đi.”
“Từ nay về sau bản cung chính là mẫu hậu duy nhất của con.”
Lưu Ly cũng lập tức phản ứng kịp thời, nàng ta cười rạng rỡ, trong phòng là khung cảnh vui vẻ hòa thuận: “Điện hạ, ngài còn không mau gọi một tiếng mẫu hậu đi?”
Gọi to lên, ta muốn nghe.
Gọi một tiếng mà thôi, A MIểu.
Một tiếng mẫu hậu là có thể đảm bảo cho con một đời bình an tôn quý.
A Miểu đột nhiên bật cười.
Nàng nói: “Đúng vậy, duy nhất.”
“Đúng là nên gọi mẫu hậu.”
Dường như ta đã hiểu ý của câu nói này.
A Miểu của ta…
Ta bay ra ngoài, muốn gió đêm giúp bản thân tỉnh táo lại.
Hôm sau A Miểu thu dọn rất sạch sẽ, nàng tỉnh táo đi vào sảnh chính của cung Phượng Nghi.
Tất cả gia sản của nàng chỉ là hai tỳ nữ và ba bọc y phục.
Mà trong tay nàng lại đang ôm… một cái bài vị.
Bài vị của ta!
Nàng ôm bài vị, sau đó cẩn thận đặt lên đàn tế cung phụng thần minh.
Tiếp đó nàng quỳ xuống nói với Hoàng hậu: “Triều ta xưa nay lấy hiếu để trị thiên hạ, mẫu phi chết không rõ lí ndo, nếu như nhi thần không có phản ứng nào thì tương lai sao người trong thiên hạ có thể thần phục nhi thần được? Hơn nữa họ sẽ nghĩ mẫu hậu là người thế nào?”
Trong phòng có tiếng gỗ vỡ vụn rất nhỏ.
Nữ nhân tôn quý nhất quốc gia, người ngồi ở chính giữa lúc này lại tức giận đến mức làm gãy tay vịn khắc hoa của chiếc giường quý phi nạm vàng làm từ gỗ lim.
A Miểu cũng hơi nâng miệng cười, khí thế không thua kém Hoàng hậu chút nào: “Mẫu hậu, ngài là mẫu nghi thiên hạ, chẳng lẽ ngay cả chút chuyện nhỏ này ngài cũng không chấp nhận được sao?”
Ta bật cười thành tiếng.
Sắc mặt Hoàng hậu lúc trắng lúc đỏ, cuối cùng không thể nào từ chối:
“Ba năm.”
Nàng ta nói: “Nhiều nhất là ba năm, sau khi kết thúc giữ đạo hiếu, bài vị nhất định phải chuyển ra khỏi cung Phượng Nghi.”
A Miểu mỉm cười: “Được.”
“Ba năm, là đủ.”
…Câu nói này.
Có nghĩa như những gì ta nghĩ sao?
6.
Hoàng hậu trở về tẩm điệm của mình, nàng ta đập phá hết tất cả mọi thứ nhưng vẫn không hả giận, cuối cùng còn tìm cớ để ban chết hai tỳ nữ hạ đẳng trải giường chiếu.
Ta lắc đầu, lại là hai sinh mạng vô tội.
Tỳ nữ thiếp thân Lưu Ly của nàng ta thấy vậy cũng không khỏi run rẩy.
Nàng ta đột nhiên đi đến trước mặt Hoàng hậu rồi quỳ xuống:
“Nô tỳ có ý kiến, đối mặt với thứ hèn hạ không biết trời cao đất rộng như vậy nên dùng nhiếp hồn tán! Sau đó một tháng ngài đưa giải dược cho nàng một lần, nàng còn không dám nghe theo sao! Hoàng quý phi năm năm trước không phải cũng như vậy…”
Trong lòng ta hốt hoảng.
Còn Hoàng hậu cuối cùng cũng lộ ra nụ cười.
Nàng ta dùng mũi chân nâng cằm Lưu Ly lên: “Xem như cẩu nô tài nhà ngươi vẫn còn sử dụng được, nếu không ta cũng sẽ không giữ ngươi ở bên nhiều năm như vậy!”
Tiếp đó các nàng còn nói rất nhiều chuyện, nhưng ta không nghe được một chữ nào.
Phương thuốc nhiếp hồn tán này cả đời cũng không có cách chữa trị tận gốc.
Chỉ có một số ít dược sư và độc sư lợi hại mới có thể điều phối ra giải dược cho một khoảng thời gian ngắn, dù vậy cũng vẫn cần uống thuốc cả đời mới có thể sống.
A Miểu tuyệt đối không thể rơi vào bẫy của các nàng được!
Nhưng… ta không có cách nào nói cho nàng cả.
Ta hô to gọi nhớ, đập bình hoa, dùng bản thân lao mạnh vào tường…
Nhưng từ đầu đến cuối vẫn không có ai nghe thấy.
Đúng vậy, ta chỉ là một linh hồn mà thôi.
Sống chết không giống người bình thường.
Lúc này ta mới thật sự cảm nhận được…
Khoảng cách giữa ta và A Miểu xa đến mức nào.
A Miểu đã dọn dẹp xong thiên điện, nàng tháo trâm vòng đơn giản trên người xuống, thay áo rồi chuẩn bị đi ngủ.
Ta cứ như vậy trôi nổi ôm lấy A Miểu, nước mắt chảy xuống cũng hóa hư không, không ngừng nói: “A Miểu Miểu.”
“A Miểu, đừng uống đồ Lưu Ly đưa… Ngươi nghe tỷ tỷ có được không…”
A Miểu ngủ không ngon chút nào.
Nàng xoay qua xoay lại, ta cũng dùng tư thế khác để ôm nàng, cho dù nàng vĩnh viễn không cảm nhận được.
Ta nói hơn ngàn lần với A Miểu, dặn dò nàng cả một đêm đừng uống đồ Lưu Ly đưa.
Lúc trời tờ mờ sáng, vậy mà ta lại… cảm thấy hơi mệt.
Khi A Miểu mở mắt, nàng đột nhiên bật dậy, ánh mắt nhìn thẳng về phía ta trong không trung.
“Tỷ tỷ… là người sao?”