Thương Hải - Chương 1
1.
Tiếng sáo trúc hòa vào với nhau, ăn uống linh đình.
Ta nghĩ, đây chắc chắn là đêm mà ta cảm thấy tự hào nhất.
Trong dạ yến lần trước, vị trí của ta đều ở cuối phi tần.
Mà lúc này, người ngồi phía trên ta lại chỉ có mình vị đứng đầu hậu cung kia.
Hoàng hậu, mẫu nghi thiên hạ.
Đêm nay nàng ta đánh hai lớp phấn thì phải, sắc mặt trông khá nhợt nhạt.
Cũng không trách được, nhi tử Đại hoàng tử của nàng ta vừa được phong vương, đất phong cách kinh thành khá xa.
Nhưng đó không phải là trọng điểm, trọng điểm là hắn ta vừa bị tra ra cấu kết với quan viên nên đã bị phái đến đất phong của mình.
Tất cả mọi người đều hiểu, đây là đang chiêu cáo thiên hạ…
Đại hoàng tử, đã mất khả năng thừa kế ngai vàng.
Mà Hoàng thượng nói tối nay sẽ tuyên bố Thái tử trong dạ yến.
Phi tần có hoàng tự không có mấy người.
Ta an tĩnh uống rượu hoa quế, tâm trạng vốn tĩnh lặng không gợn sóng.
Cho đến khi…
Thánh chỉ xuất hiện tên A Miểu.
Dưỡng nữ của ta.
Thánh chỉ viết, Thất công chúa Ngụy Miểu, phong làm Hoàng thái nữ.
Ta ngạc nhiên ngẩng đầu, A Miểu đang yêu kiều hạ bái tiếp nhận thánh chỉ.
Nữ đế tương lai này đối với tất cả mọi người đừng hững hờ, chỉ khi nhìn về phía ta khóe miệng nàng mới hơi nâng lên.
Một giây sau, nụ cười của nàng đột nhiên cứng lại.
Ta nghe thấy tiếng hét lớn của Hoàng hậu: “Đây là… chén ngọc của tổ tiên, là vật mang may mắn! Huệ phi, ngươi vậy mà lại…”
Ta dời tầm mắt, chiếc chén xanh biếc trong tay ta không biết đã vỡ vụn từ lúc nào.
Tiếng sáo trúc dừng lại.
Thừa tướng đương triều, cũng là huynh trưởng của Hoàng hậu bỗng nhiên quỳ xuống: “Chỉ sợ, mệnh của Huệ phi xung khắc với Hoàng thái nữ! Xin Hoàng thượng nghĩ lại!”
Lúc này ta mới hiểu được.
Sắc mặt Hoàng thượng đã tái xanh.
Thậm chí hắn còn không nhìn ta mà chỉ phất tay:
“Đưa Huệ phi xuống.”
Lúc ta bị kéo đi, A Miểu vẫn còn đứng ở giữa đại điện.
Nàng cứ như vậy nhìn ta chằm chằm, vì dùng quá nhiều sức nên đốt ngón tay đã trắng bệch.
Phản ứng đầu tiên của ta là…
Không thể.
A Miểu không thể bộc phát ở chỗ này.
Dưới góc độ không ai nhìn thấy, ta dùng khẩu hình nói với A Miểu.
Ta nói: “A Miểu, không sao.”
“Đừng làm người khác bị thương.”
2.
Ta được đưa về cung của mình, điện Di Hòa.
Không bao lâu sau, Hoàng hậu vốn nên ở dạ yến lại đột nhiên xuất hiện trước cửa.
Nàng ta tự mình bưng theo một cái khay.
Cả người ta đột nhiên run rẩy.
Trên khay là một chiếc ly được khảm ngọc hồng độc nhất vô nhị.
Dụng ý xa hoa là…
Là dự phòng.
Hậu cung tiền triều, phàm là ban cho phi tần cái chết thì sẽ dùng cái ly này.
Rượu độc trong ly cộng với dấu ấn xa hoa không tìm được cái thứ hai có thể đảm bảo không ai đổi được rượu độc.
Hoàng hậu muốn chắc chắn ta sẽ chết!
Ta vùng vẫy kịch liệt nhưng lại bị ba ma ma cường tráng giữ chặt.
Rượu độc rót vào cổ họng, ta lập tức phun ra một ngụm máu tươi.
Ta hỏi nàng ta: “Người làm chủ một cung chỉ bị phán xử bởi thánh chỉ, Hoàng hậu, sao ngươi dám!”
Hoàng hậu cúi người, phượng bào lạnh như băng chạm vào da thịt ta.
Nàng ta nắm chặt lấy cằm ta:
“Tần Thương Hải, ngươi chỉ là một tiện thiếp mà thôi.”
“Sao ngươi có thể xứng làm mẫu thân của Hoàng thái nữ được?”
Ngũ giác của ta dần suy yếu nhưng tinh thần vẫn tỉnh táo như cũ.
Là vì quyền lực Thái hậu.
Ta chết rồi, Hoàng hậu chính là Thái hậu duy nhất.
Ta nắm chặt lấy phượng bào: “Ngươi không sợ Hoàng thượng giáng tội ngươi sao?”
Lục phủ ngũ tạng gần như đang bị thiêu đốt.
Khoảnh khắc cuối cùng, ta nghe được tiếng cười nhạo của Hoàng hậu.
“Giáng tội?”
“Huệ phi, ngươi cho rằng ban chết cho ngươi là ai?”
Ta đã không thể nào nhìn rõ mặt Hoàng hậu.
Hóa ra là vậy.
“Là ý của Hoàng thượng nha.”
3.
Có lẽ tất cả mọi người đều nghĩ rằng ta và Thất công chúa Ngụy Miểu quen nhau khi Hoàng đế lén đưa nàng cho ta nhận làm nữ nhi.
Nàng năm đó mười hai tuổi, mặc lễ phục của Tứ công chúa, cứ như vậy bị đưa đến điện Di Hòa.
Lúc đó ta cũng chỉ ở tần vị.
Là Hoàng đế tạm thời tấn vị cho ta, hắn ta tiện tay phong cho ta một chữ Huệ không có gì đặc sắc.
Nhưng thật ra ta đã từng gặp A Miểu trước đó…
Ta từng thấy nàng, giết người.
Từ nhỏ nàng đã sống trong lãnh cung, lúc đó trong tay nàng cầm một thanh chủy thủ bị rỉ sắt, dài hơn cánh tay nàng rất nhiều, giết chết một tên thái giám.
Khi đó giọng A Miểu vẫn còn mềm mại, lúc nói chuyện vẫn có chút run rẩy:
“Sỉ nhục mẫu thân ta, chính là ngươi đúng không?”
Chủy thủ rỉ sắt thấm đẫm máu đỏ.
Thái giám bị nàng đâm nát bét.
Ta quay đầu che miệng, hốt hoảng trốn đi.
…Nhưng thật ra ta có thể hiểu được nàng.
Mẫu thân của ta… Không, di nương cua rta.
Cũng đã bị phụ thân ta xử tử sau khi bị gã sai vặt làm nhục.
Ta chỉ là… sợ hãi.
Sợ máu tươi, cũng sợ nàng sẽ giết ta.
Thế là buổi chiều đầu tiên khi A Miểu vào điện Di Hòa, ta đã thức đêm thêu cho nàng một chiếc túi thơm.
Tầng tầng lớp lớp cánh sen trắng, ta thêu từ hoàng hôn ngày hôm trước đến bình minh ngày hôm sau.
Di nương của ta đã từng điều chế cho phụ thân ta một phương thuốc có tác dụng an thần.
Bột phấn được điều chế xong sẽ bỏ vào trong một cái bao nhỏ, nó có thể giúp cho con người ta ổn định cảm xúc, có thể áp chế được sự xúc động của người đeo ít nhất một tháng.
Vì cầm kim quá lâu nên hôm sau khi đưa túi thơm cho A Miểu, tay ta hơi run lên.
Nhưng đứa nhỏ này lại hiểu lầm.
Ngoài lễ nghi ra, câu đầu tiên nàng nói với ta là “đừng sợ”.
Nàng nói: “Mẫu phi, ta sẽ không làm gì người cả.”
…Đột nhiên ta không biết nói gì.
Một năm sau, thêu hầu bao đã thành việc cần hoàn thành.
Vốn dĩ chỉ cần đổi gói thuốc đi là được, nhưng A Miểu lại cười nói mỗi tháng nàng đều muốn thay đổi kiểu dáng của hầu bao.
Ta vắt hết trí não, thêu thêm cho nàng mười hai loại hoa.
Ngày đầu tiên của tháng nàng sẽ thật sự thay hầu bao.
Những bông hoa còn sót lại không sinh động như những bông hoa thêu, dự báo thời gian một năm lại chuẩn bị qua đi.
Tuyết đầu mùa năm thứ hai, A Miểu bị bệnh.
Bệnh rất nghiêm trọng.
Ta đến Thái y viện mời nửa ngày, chỉ có thái y nhỏ nhất Thái y viện đến bắt mạch cho A Miểu hai lần.
Ta ở bên cạnh lo lắng nhưng lại không làm được gì, ta lập tức đến từ đường trong cung, bắt đầu sao chép kinh văn.
Thấy thời gian chép quá lâu, ta dứt khoát chuyển đồ về điện Di Hòa để sao chép.
Có khi chép được một nửa, A Miểu khát nước, ta nhanh chóng bỏ bút mực xuống, mang một tách trà nóng đến cho nàng.
Cho A Miểu ăn xong lại lần nữa cầm bút lên viết kín tờ giất.
Sau khi đốt quyển kinh thư mới chép xong, cuối cùng bệnh của A Miểu cũng tốt lên.
Ta kích động đến mức lau nước mắt cả một đêm.
Từ đó, mỗi khi đứa nhỏ này có chuyện là ta lại chép kinh thư.
Nàng hay cười nói ta cổ hủ.
Đứa bé này, nàng thì biết cái gì chứ.
Có thứ để gửi gắm ở trong thâm cung to lớn này đã là sự may mắn hiếm có.
Về sau tính cách A Miểu cuối cùng cũng ngày càng bình ổn.
Dưới sự cổ vũ của ta, nàng cũng ngày càng tiến về phía trước, bắt đầu từ từ làm một số chuyện có thể khiến Hoàng đế tán thưởng.
Chuyện duy nhất khiến ta nhức đầu chính là A Miểu ngày càng không biết lớn nhỏ.
Rõ ràng ta là mẫu phi của nàng mà nàng lại gọi ta là tỷ tỷ!
Ta luôn nhấn trán nàng, nói ta lớn hơn nàng tận năm tuổi đấy.
A Miểu không phục, nàng nói, cũng chỉ có năm tuổi mà thôi.
Sau này nói nhiều đến ta cũng bắt đầu cảm thấy chỉ có vậy thôi.
Chỉ có năm tuổi mà thôi.
Nếu không phải chúng ta có xuất thân khác nhau thì có lẽ quan hệ của chúng ta sẽ là cùng nhau thảo luận mẫu y phục nào đẹp, mẫu trang sức nào đang thịnh hành, cùng nhau làm bánh hoa đào.
Chứ không phải… bị chia cắt bởi sự sống và cái chết như thế này.