Thường An Thường Nhạc - Chương 4
11
Sau khi đuổi Lâm Tông đi, ba chúng ta ngồi xuống uống trà.
“Tỷ tỷ, sao tỷ đi trà lâu mà không nói trước cho muội biết? Làm muội chờ tỷ nửa ngày trời.”
“Rõ ràng là nha hoàn của Lâm phủ nói với ta hôm nay muội đổi qua chỗ này gặp mặt, bàn xong chuyện chúng ta sẽ cùng đi thắp hương mà.”
Ta lập tức nghĩ ra người truyền lời kia là ai.
Lục La.
Tống Cảnh xen mồm:
“May mà mẫu thân đã dặn ta đi cùng nàng, nếu không đã sập bẫy của tên họ Tống kia, hôm nay hai người lén lút gặp riêng sẽ bị phán tội tư thông đấy.”
Uống xong một chén trà nhỏ, ta chuẩn bị đi về, vừa đứng dậy đã thấy toàn thân vô lực, cơ thể nóng ran, trong người như có con kiến bò qua bò lại, ngứa ngáy khó chịu.
Rồi nhìn qua đích tỷ với Tống Cảnh, mặt của hai người họ cũng đỏ bừng, tình trạng giống như ta vậy.
Đích tỷ chỉ vào lò xông hương, rồi lại chỉ vào chén trà đã cạn.
“Hương không có độc, trà không có thuốc.”
“Hai người đều bị chuốc thôi tình.”
Lúc này ngoài cửa xuất hiện một bóng dáng.
Ngay sau đó.
Vang lên tiếng “lạch cạch”, cửa phòng bị khóa lại.
12
“Tiểu hầu gia, lão phu nhân tuổi đã cao, sinh thời chỉ mong được ôm chắt trai.”
Ta từ bên trong đập mạnh lên cửa.
“Nhưng chuyện này liên quan gì đến ta?”
Giọng điệu lạnh lùng đến rợn người của ma ma vang lên ngoài cửa:
“Hầu phủ coi trọng việc nối dõi tông đường, ai sinh cũng như nhau.”
Ta liếc mắt nhìn Tống Cảnh với vẻ khinh miệt.
Muốn ta khắc chết hắn như kiếp trước à!
Tống Cảnh khép hai tay lại, tỏ vẻ không cảm kích.
Ta dùng cây trâm rạch vào lòng bàn tay, cố gắng giữ cho mình tỉnh táo.
Bình tĩnh lại, dựa vào âm thanh, ta nhớ ra người ngoài cửa là lão nhân hầu hạ bên cạnh Hầu phu nhân mấy chục năm nay.
Kiếp trước, ta không ít lần bị bà ta phạt, tuy nhiên cũng chính vì vậy, ta mới biết được một số bí mật không ai biết của bà ta. Trận lửa lớn đã thiêu chết ta ở kiếp trước, chưa chắc không liên quan đến bà ta.
Nhìn qua khe cửa, ta thấp giọng nói: “Ma ma, Thiếu chưởng quầy tiệm trang sức Phố Đệ Tam Gia, mười dặm về phía nam thành, vài ngày trước vô tình làm vỡ một viên Đông Châu.”
“Đó là đồ vật Thái Hậu ban thưởng.”
“Nếu báo quan, người này e là sẽ bị đánh chết.”
Thiếu chưởng quầy là con riêng ở bên ngoài của Xuân Phương cô cô.
Bị lão phu nhân trừng phạt một trận vì làm không được việc, hay phải hy sinh nhi tử của mình, bà ta sẽ tự cân nhắc xem cái nào nặng cái nào nhẹ.
Cửa phòng mở ra, ta dẫn đầu lao ra ngoài.
Vừa đi được hai bước, ta quay đầu lại nhìn thì thấy đích tỷ vẫn đứng yên tại chỗ, nàng nhẫn nhịn đến khó chịu, đôi mắt long lanh.
“Tỷ tỷ?”
Đích tỷ kéo lấy đai lưng Tống Cảnh, không quay đầu lại:
“Ta nói không sinh hài tử, nhưng ta đâu có nói muốn ăn chay.”
Ta dùng tốc độ nhanh nhất kiếp này lao ra khỏi chùa Tĩnh An, trước khi đi còn không quên lấy hương với trà từ tay ma ma.
Nếu Lục La đã đến Lâm gia.
Lâm Tông lại quan tâm đến đích tử như vậy.
Ta sẽ cho bọn họ cơ hội.
13
Hai tháng sau, Thái Hậu tổ chức tiệc mừng thọ, Hoàng Thượng mời tất cả quan lại cùng gia quyến vào cung chúc thọ.
Theo lý thuyết, Lâm Tông không có tư cách tham dự.
Sau khi giải quyết xong chuyện ở chùa Tĩnh An, Tống Cảnh tuy mạnh miệng nhưng vì nể mặt phụ thân ta nên không thật sự cho hắn ta đi lưu đày.
Mà chỉ là địa vị của hắn ta ở Hàn Lâm Viện không bằng trước kia, chỉ được làm việc sao chép công văn.
Tuy nhiên hắn ta nằm trong danh sách dự tiệc.
Để chiều theo sở thích của Thái Hậu, Lễ Bộ đã mời gánh hát từ ngoài cung vào biểu diễn. Ta xem qua chương trình, vở
Nhưng sau khi hạ màn, trên sân khấu lại xuất hiện một nhóm người, hóa ra họ lại hát vở
Đến đoạn “phụ mẫu yêu thương con thì sẽ vì con mà lo xa”, Lâm Tông tiến lên quỳ lạy Thái Hậu.
“Thần xin Thái Hậu noi theo Triệu Thái Hậu, vì Hoàng Thượng, vì Đại Lương suy nghĩ sâu xa, trả lại hổ phù vệ bắc quân.”
Hoàng Thượng Đại Lương lên ngôi khi mới tám tuổi, từ đó Thái Hậu buông rèm chấp chính.
Năm trước Hoàng Thượng tự mình chấp chính, triều đình dần ổn định.
Chỉ còn hổ phù biên cương phía bắc vẫn nằm trong tay Thái Hậu, Hoàng Thượng đã nhiều lần đề nghị nhưng Thái Hậu vẫn chần chừ chưa trao trả.
Mẫu tử bên ngoài hòa khí, bên trong lại ngấm ngầm tranh giành quyền lực.
Cái quỳ này của Lâm Tông đã xé rách màn che, đưa vấn đề ra ngoài ánh sáng.
Trong nháy mắt, quần thần im bặt, sát khí từ Thái Hậu tỏa ra.
Phụ thân ta vốn đang nâng ly chúc rượu với Thượng Thư đại nhân, nghe vậy thì làm rơi ly rượu, khiến rượu văng tung tóe, rồi ông vội vã quỳ bò đến trung tâm đại điện.
“Tên nhãi vô lễ, uống nhiều rượu nên la lối om sòm, xúc phạm Thái Hậu, xin Thái Hậu khai ân.”
Phụ thân ta giả vờ hoảng hốt, bầu không khí căng thẳng cũng bớt căng thẳng phần nào.
Thái Hậu giọng điệu nhẹ nhàng nhưng không thiếu uy nghiêm:
“Đã biết sai thì phạt bổng nửa năm để làm bài học.”
Lâm Tông dám nói lời này trong ngày hôm nay, chắc chắn có Hoàng Thượng bày mưu tính kế.
Hoàng Thượng không trách cứ Lâm Tông vô lễ, cũng không đánh giá việc Thái Hậu thưởng phạt là nặng hay nhẹ.
Chỉ đứng nhìn như người ngoài cuộc.
Lâm Tông mới vào triều đình, có khí thế hăng hái của ngựa non háu đá.
Hoàng Thượng chính là nhìn trúng điểm này của hắn ta, nên hôm nay mới có cảnh tượng này.
Phụ thân ta hiểu rõ chuyện trong đó, mới dốc hết vốn liếng bảo vệ Lâm Tông.
Thái Hậu biết là thử, nên không trừng phạt nặng.
Mọi người đều ngầm hiểu.
Chỉ có Lâm Tông không hiểu.
Hắn ta chất vấn phụ thân ta: “Cùng là phụ mẫu, nhạc phụ nên cẩn tuân bổn phận của bậc trưởng bối, không thể không phân biệt thị phi.”
“Gả hai nhi nữ vào cùng một ngày, rồi để tân nương ngồi nhầm kiệu hoa, chuyện như vậy mà vẫn nhắm mắt làm ngơ.”
14
Ta với đích tỷ, Lâm Tông, Tống Cảnh, ngay cả phụ thân ta và lão hầu gia đều bị gọi vào ngự tiền hỏi chuyện.
Chuyện xấu trong nhà ồn ào ầm ĩ.
“Hoàng thượng, thần hỏi cưới đích trưởng nữ Thường gia, Thái Hậu tứ hôn thứ nữ cho Hầu phủ, trong lúc rối ren hai người đã lên nhầm kiệu hoa.”
“Thần muốn đổi tân nương về lại.”
“Tuy nhiên Hầu phủ lấy lí do thê tử của thần mệnh cách quý trọng nên không chịu nhượng bộ, Tống tiểu hầu gia còn lấy thân phận mình là chất tôn của Thái Hậu mà ỷ thế hiếp người, cướp đi thê tử của thần.”
Lâm Tông nước mắt nước mũi giàn giụa, cầu xin Hoàng Thượng làm chủ cho hắn ta.
Hoàng Thượng lúng túng, đùn đẩy việc xử lý cho Thái Hậu:
“Mẫu hậu, đây là chuyện gia sự của người, nhi thần mong người xử lý công minh. Việc làm lòng Trạng Nguyên thấy rét lạnh là chuyện nhỏ, nhưng nếu để đại thần cho rằng mẫu hậu cố ý bất công, Hầu phủ kiêu ngạo sẽ làm bẩn thanh danh của mẫu hậu.”
Phụ thân ta cúi đầu, như chim cút nép sang một bên.
Thái Hậu khẽ nhếch mép, nhìn xuống hỏi:
“Lâm đại nhân cầu hôn đích trưởng nữ Thường gia, Thường gia đã gả đích trưởng nữ cho ngài, vậy ngài còn bất mãn điều gì?”
“Hay là vị Lâm đại nhân này cho rằng nữ tử là đồ vật, muốn đổi ý là đổi ý sao?”
Lâm Tông lại dập đầu:
“Đích trưởng nữ Thường gia chính là Thường An, thần với nàng lưỡng tình tương duyệt…”
Lâm Tông còn chưa nói hết lời, đích tỷ đã che mặt khóc thút thít, ra vẻ muốn đâm đầu chết đi cho rồi.
“Ta với đại nhân không oán không thù, vì sao ngài lại muốn hủy hoại thanh danh của ta?”
Tống Cảnh vội vàng ngăn cản đích tỷ.
“Nàng đang mang thai trong người, đừng để động thai khí.”
Thái Hậu nghe vậy, vội vàng đỡ đích tỷ đứng dậy an ủi.
Ta cũng thuận thế dập đầu bôm bốp.
“Hoàng Thượng minh giám.”
“Thần phụ là trưởng nữ Thường gia. Sau khi mẫu thân qua đời, phụ thân mới cưới người hiện tại làm đại phu nhân. Ta được nuôi nấng từ nhỏ dưới gối của đại phu nhân.”
“Ngày đó, Lâm Tông ở đại điện trước mặt mọi người nói rằng muốn cầu hôn đích trưởng nữ của Thường gia.”
Đây chính là phu nhân Trạng Nguyên, ngày sau sẽ được hưởng vinh hoa phú quý, có kẻ lòng dạ đen tối đã khuyên đại phu nhân cho muội muội giả mạo ta, để dành lấy vinh hoa phú quý này cho thân sinh nữ nhi của mình. Nhưng đại phu nhân không dám tham lam, nên vẫn đưa thiếp canh của ta, khi xuất giá, của hồi môn tương đương với con ruột.”
“Nhưng ai ngờ, ngày đại hôn, khi phu quân nghe nói ta không phải con ruột của đại phu nhân, lập tức nói ta là giải mạo.”
“Hắn nói nhà ngoại của đại phu nhân là nhà giàu số một Giang Nam, chỉ có cưới thân sinh nữ nhi của bà thì sau này mới được hưởng một phần sản nghiệp.”
“Hắn còn nói, làm gì có kế mẫu nào thật sự yêu thương con cái.”
Câu nói cuối cùng, ta cố ý cất cao giọng điệu.
Quả nhiên, sau khi nghe xong, sắc mặt của Thái Hậu đã trở nên vô cùng lạnh lùng.
Bà ta hỏi Hoàng Thượng: “Dưỡng mẫu không bằng thân mẫu, Hoàng Thượng cũng nghĩ vậy à?”