Thường An Thường Nhạc - Chương 2
4
Kiếp trước, sau khi chết trong biển lửa, linh hồn ta không tan biến ngay lập tức mà bay đến bên cạnh đích tỷ. Ta muốn nói lời tạm biệt cuối cùng với người mà ta thương yêu nhất trên đời này.
Trên đời này, nếu nói ta còn có điều gì luyến lưu, thì đó chính là đích tỷ.
Ta là kết quả của một đêm hoan lạc giữa phụ thân ta và một kỹ nữ. Năm ta lên năm, trước khi chết, mẫu thân ta đã đưa ta đến cửa phủ Thường gia.
Nhưng phụ thân không muốn nhận ta.
Liễu di nương ôm một con chó toàn thân tuyết trắng, đứng trước cổng phủ: “Trong nhà cơm còn không đủ ăn, lấy đâu ra lương thực để nuôi thêm một đứa nữa?”
“Đói chết là do số kiếp, còn không mau cút đi, nếu không sẽ đánh ngươi đó!”
Vừa lúc đó, đích tỷ từ nhà ngoại ở Giang Nam trở về, đánh chết con chó của di nương rồi đón ta vào cửa.
“Nếu mọi người đều không có cơm ăn, vậy thì hầm con súc sinh này để nấu canh cho mọi người đi.”
Nàng chỉ hơn ta một tháng tuổi, nhưng lại cao hơn ta cả một cái đầu.
Khuôn mặt nhỏ nhắn đầy đặn, phúc hậu vô cùng.
Nàng dặn dò ta: “Ngươi là do ta mang về, sau này trong nhà này chỉ được nghe lời ta.”
“Ta bảo ngươi quỳ thì ngươi không được nằm úp.”
“Ta bảo ngươi nằm úp thì ngươi không được nằm ngửa.”
Nàng cho rằng nuôi người cũng giống như nuôi mèo nuôi chó, nhưng chưa bao giờ bắt ta quỳ.
Tuy nhiên di nương lại trói ta bằng xích sắt, bắt ta làm chó cho bà ta.
Đích tỷ tìm không thấy ta, lo lắng đến mức bỏ cả học đi tìm. Cuối cùng, nàng phát hiện ta đang quỳ rạp trên mặt đất ăn cơm ở sau cổng.
Hôm đó, đích tỷ dùng roi mềm đánh vỡ tất cả đồ sứ trong phòng của di nương, còn tát vào mặt bà ta.
Đích tỷ giúp ta trút giận, có điều ta lại càng sợ hãi hơn, vì một khi nàng rời đi, di nương sẽ trút giận lên ta.
Cho đến khi nàng đánh vào người ta.
Nàng cau mày, trách móc ta không biết cố gắng.
“Thường Nhạc, Thường Nhạc, mẫu thân của ngươi muốn ngươi bình an vui vẻ, chứ không phải để người khác mua vui.”
“Người khác đều coi ngươi như chó, mà ngươi lại không biết phản kháng.”
Ta “òa” một tiếng khóc nức nở.
Khi cùng mẫu thân chạy nạn, ta gặp lại vị khách năm xưa của mẫu thân.
Tên nam nhân đó cởi thắt lưng, lôi kéo tay ta sờ vào đũng quần hắn ta.
Ta phản kháng kịch liệt.
Kết quả là bọn chúng đánh đập mẫu thân, tra tấn bà đến mức chỉ còn thoi thóp.
Đích tỷ quay người ôm lấy ta.
“Muội muội, đừng sợ.”
Chỉ một câu “muội muội” của đích tỷ đã thừa nhận thân phận của ta.
Đích tỷ ôm ta rất chặt.
“Về sau ta ở đâu, ngươi cũng sẽ ở đó. Ta sẽ là chỗ dựa cho ngươi, xem ai còn dám khi dễ ngươi nữa.”
Trước khi xuất giá, ta chưa bao giờ rời xa đích tỷ.
Chủ mẫu không đồng ý cho ta gả vào Hầu phủ.
Gia đình ta mới đến kinh thành, chưa có chỗ dựa vững chắc. Ta nghĩ rằng nếu ta trở thành chủ mẫu của Hầu phủ, sau này có thể trở thành chỗ dựa cho đích tỷ, nên ta đã đồng ý.
Không ngờ rằng trước khi những ngày tháng tốt đẹp đó đến, ta đã chết trong biển lửa.
Trước khi đi, ta muốn nói lời tạm biệt với đích tỷ, để nàng không phải lo lắng tìm kiếm ta.
Vừa bay đến bầu trời Lâm phủ, ta đã nghe thấy tiếng hét của đích tỷ.
Đích tỷ mang thai bảy tháng, ngã từ trên xe ngựa xuống, phải sinh non.
5
Trưởng tỷ đau ba ngày, ta ở bên cạnh nàng ba ngày, nhìn sắc mặt nàng dần biến đổi, nhìn máu nhuộm đỏ nửa chiếc giường.
Nàng liên tục hỏi: “Tướng công sao còn chưa về?”
Mỗi lần đều nhận được câu trả lời: “Lâm đại nhân bận công vụ, sẽ lập tức về ngay.”
Cuối cùng, trưởng tỷ không chịu nổi nữa. Lúc lâm chung, đôi mắt nàng vẫn nhìn về phía cửa.
Nàng không tiếc cãi lời đại phu nhân, nhất quyết muốn gả cho Lâm Tông.
Lúc nàng lâm chung, hắn ta vẫn bình tĩnh ngồi ở ngoài uống trà được mà.
Đấy là trà mao tiêm, thu hoạch sau cơn mưa Thanh Minh.
Hắn ta uống từng ngụm trà mao tiêm đầu mùa giá năm lượng bạc một hộp thượng phẩm, được mua bằng của hồi môn của nàng.
Trước đây, trưởng tỷ đã giúp hắn ta thoát khỏi vòng vây. Khi ấy, thư sinh trắng tay như hắn ta không có gì, chỉ có vài câu thơ đã khiến thiếu nữ say đắm.
Đại phu nhân khuyên trưởng tỷ nên cẩn thận vì mười năm hàn vi, một sớm phú quý khó tránh khỏi việc rối loạn tâm tính.
Trưởng tỷ tâm địa lỗi lạc, đầy ắp chân tình. Nàng đọc nhiều sách thánh hiền, lấy danh vong mẫu thề trong lòng chỉ có mình hắn.
Khi nàng đứng trước cửa tử, hắn ta còn không thèm nhìn lấy một lần, mà trốn ở đây phẩm trà vẽ tranh.
Bên cạnh có một nữ tử áo xanh ngồi châm hương.
“Biểu ca, phu nhân đang khóc, lần sinh này có vẻ đau lắm.”
Ta từng gặp nữ nhân này này, nàng ta tên là Lục La, là đồng hương của Lâm Tông. Nàng ta nói rằng quê quán gặp nạn nên đến đây nương nhờ, trưởng tỷ thương cảm nên giữ nàng ta ở lại phủ làm nha hoàn nhất đẳng, phụ trách nấu nướng cho phòng bếp nhỏ.
Nghe bọn họ nói chuyện, ta mới biết Lục La với Lâm Tông là thanh mai trúc mã.
Mà Lâm Tông, người lúc nào cũng săn sóc trước mặt trưởng tỷ, lúc này lại mặt mày đạm nhiên, không thấy một tia lo âu, chỉ lạnh lùng nói:
“Đỏng đảnh.:
Xưa giờ nữ nhân sinh đẻ đều là như thế, người khác có thể chịu được, sao nàng ta không chịu được?
“Nếu chết thật thì làm sao bây giờ?”
Lâm Tông hồn nhiên không thèm để ý.
“Nàng ta sinh cho ta một trai một gái, coi như có công với Lâm gia, từ đường Lâm gia còn một chỗ nhỏ.”
Sau đêm tình mùa xuân, Lục La thay quần áo cho hắn ta.
“Phu nhân vừa khóc vừa kêu khiến người ta nhức đầu đau óc, chắc hẳn sẽ quấy rầy biểu ca nghỉ ngơi, chi bằng để ta hầu hạ biểu ca.”
“Cũng được, ngày sau nếu ngươi sinh được một đứa con, ta sẽ rước ngươi vào cửa.”
Khoảnh khắc đó, ta tức giận run rẩy cả người, đích tỷ liều mạng sinh con cho hắn ta, Lâm Tông không hề đến an ủi nàng, mà còn mặt không đổi sắc tằng tịu với một nữ nhân khác.
Ta gào thét chạy đến chất vấn.
Nhưng ta chỉ là một hồn ma.
Không thể chạm vào hắn ta.
Bây giờ, nhìn Lâm Tông mặt đỏ bừng trước mắt, ta che miệng cười khẽ.
“Tướng công đúng là chưa hiểu chuyện đời, chỉ là mấy con tôm thôi mà, có phải thứ tốt lành gì đâu.”
“Cua Đông Hải vớt từ dưới biển lên, làm sạch rồi đem đi hấp, mới khiến người ta trầm trồ khen ngợi được.”
“Chờ khi tới mùa, ta sẽ sai người chuyển từ Tề Châu đến đây, để chàng mở mang tầm mắt.”
Mặt Lâm Tông vốn đã đỏ bừng, bị ta hạ nhục như thế, càng muốn vùi đầu vào trong chén hơn nữa.
6
“Thường nhạc, sao muội lại nói chuyện với Lâm Tông như vậy?”
Đích tỷ giận dữ đập tay xuống bàn, đứng dậy quát.
Đích tỷ với ta đều đỏ mặt tía tai, lần trước cũng vì Lâm Tông mà xảy ra chuyện.
Lúc đó, đại phu nhân biết đích tỷ với Lâm Tông qua lại thân thiết, nhất quyết không đồng ý cuộc hôn nhân này, nên đã nhốt đích tỷ ở từ đường để nàng suy nghĩ lại.
“Thường Nhạc, nếu không thể ở bên Lâm Tông, đời này ta e rằng chẳng còn chút vui thú nào nữa. Cầu xin muội giúp ta.”
Nửa đêm, ta lén lút mang thức ăn đến cho đích tỷ, nàng lay động cánh tay ta, khẩn khoản van nài.
Nàng vốn kiêu ngạo, chưa từng cầu xin ta điều gì.
Lòng ta mềm nhũn, lập tức đồng ý.
Rằm tháng giêng, ta lén lấy chìa khóa từ chỗ đại phu nhân, thả đích tỷ ra ngoài.
Vài ngày sau, ta phát hiện một đôi khuyên tai ở hiệu cầm đồ thành tây.
Bích ngọc lả lướt, tinh tế tuyệt đẹp, nhưng không giống hệt đôi khuyên tai của ta.
Năm ấy sinh nhật, đích tỷ đã phi ngựa từ chỗ phụ thân mang về một khối ngọc bội, không phải cho chính mình.
Mà nàng nghĩ đến sinh nhật ta một tháng sau, sợ ta không ai nhớ nhung, trong lòng buồn khổ.
Đích tỷ tìm thợ thủ công chế tác ngọc bội thành hai đôi khuyên tai.
Một đôi giữ lại, một đôi tặng cho ta.
Ta giữ gìn cẩn thận đôi của mình, nhưng nàng lại đem bán vào hiệu cầm đồ.
Ta cầm khuyên tai đi tìm đích tỷ.
Nàng ấp úng:
“Muội cũng biết, Lâm Tông là một thư sinh, lại không có tiền bạc gì, ở kinh thành ắt hẳn phải qua lại với người này người kia.”
“Đổi trang sức thành vàng bạc, hắn là tân khoa Trạng Nguyên mà cầm bạc này không chê phỏng tay à?”
Đích tỷ chỉ quan tâm đến Lâm Tông, không nghe lọt tai người khác nói xấu hắn dù chỉ là một chút, nàng lập tức nổi giận với ta.
“Ngươi chỉ là người ta dùng chó của Liễu Di Nương đổi vào cửa, có tư cách gì nói chàng ấy không tốt.”
Có lẽ là đi theo bên cạnh đích tỷ quá lâu, ta cũng lây dính tính nết của nàng.
Ta bắt đầu nói ra những lời khó nghe.
“Vì một nam nhân mới quen, mà tỷ đã bán hết trang sức.”
“Sau này có phải cũng sẽ vì hắn ta mà bán ta vào chốn lầu xanh luôn không?”
“Dù sao trong mắt các ngươi, mẫu thân ta chính là kỹ nữ, ta cũng bước ra từ cái nơi hôi hám kia.”
Lời còn chưa dứt, ta đã nhận một bạt tai.
Cái tát đó gần như đã cắt đứt tình cảm tỷ muội của chúng ta.
Bây giờ ta đã không còn là cô nương ngây thơ như trước, thấy đích tỷ nổi giận, ta ngoan ngoãn tiến đến, nắm chặt tay nàng làm nũng:
“Tỷ tỷ, muội đâu có nói sai.”
“Ở nhà chúng ta có thứ gì tốt mà chưa thấy đâu.”
“Sao phải vì mấy con tôm mà cãi nhau.”
Đích tỷ cũng nhận ra mình phản ứng quá mức, giọng điệu tỏ ý hòa hoãn:
“Lâm Tông tốt xấu gì cũng là Trạng Nguyên do Hoàng Thượng đích thân chọn, mà hắn vẫn chịu khó lột tôm cho muội, trên đời này có mấy nam nhân có thể làm được đến vậy, muội không những không biết cảm kích, thái độ còn quá mức ngạo mạn.”
Ta vén cổ tay áo lên, cho nàng xem vết thương trên cổ tay, không phải không có uất ức.
“Tỷ tỷ, ta bị thương nên không thể tự mình làm.”
Đây là lúc ta dâng trà cho Lâm mẫu, bà ta muốn dằn mặt ta trước, cố ý hất nước trà nóng lên người ta.
Lúc ấy ta vâng vâng dạ dạ không hé răng, chỉ chờ đến lúc này.
Bản thân đích tỷ chịu uất ức nàng sẽ thấy không sao, nhưng nếu chuyện tương tự xảy ra với ta, nàng sẽ không thể nhẫn nhịn.
Nàng phẫn nộ chất vấn Lâm Tông.
Lâm Tông cãi lại: “Là Thường Nhạc không cẩn thận làm đổ chén trà, không phải mẫu thân ta cố ý làm khó dễ.”
Chuyện như vậy, đích tỷ chắc chắn đã từng trải qua, bởi vậy đối với lời giải thích “không cẩn thận” của Lâm Tông, nàng chỉ khịt mũi coi thường.
Nàng cười lạnh:
“Xem ra ta là nữ nhi Thường gia, tay chân vụng về, không xứng với quy củ thâm sâu của Lâm gia giàu sang.”