Thuốc Dẫn - Chương 3
“Ít nhất cũng phải nửa tháng.”
Sắc mặt hai vợ chồng đều trắng bệch.
Thái y đến mỗi ngày, như vậy bọn họ sẽ không dễ dàng cho ta uống thuốc đổi mệnh nữa.
Dù sao ta uống thuốc vào thì cơ thể ngày càng suy yếu, thái y rất dễ dàng nhận ra manh mối.
Phương Niên cho rằng chỉ cần đợi nửa tháng, bọn họ vẫn có thể tiếp tục khống chế ta, nhưng không ngờ rằng, sự việc phát triển vượt xa dự liệu của bọn họ.
Thái tử bắt đầu thỉnh thoảng cho người đưa đến phủ một số quà nhỏ, chỉ đích danh là tặng cho ta.
Còn toàn là đồ trang sức, váy áo, là những thứ dễ khiến người ta suy đoán.
Phương phu nhân rốt cuộc không ngồi yên được nữa, buổi tối bà ta đến phòng ta, vẻ mặt từ mẫu muốn nói chuyện riêng với ta.
“Vân Nương à, con nói cho nương biết đi, con với thái tử điện hạ… rốt cuộc là quan hệ gì?”
Ta nghe vậy sửng sốt, lập tức cúi đầu giả vờ e thẹn.
“Thái tử điện hạ… chỉ là cảm kích ân tình ta đỡ đao, không có quan hệ gì.”
Ta càng phủ nhận, thái độ càng làm bộ làm tịch thì càng giống như đang che giấu điều gì.
Phương phu nhân lúc đi sắc mặt rất phức tạp.
Hôm sau, chúng ta đang ăn cơm trưa, Xuân Nhi vui vẻ chạy vào bẩm báo: “Tiểu thư, thái tử điện hạ sai người đến nói, hẹn người buổi chiều đi thưởng xuân, lát nữa sẽ đến đón.”
“Biết rồi.”
Ta giả vờ bình tĩnh, gắp thức ăn cho Phương phu nhân, nhưng bà ta lại cầm đũa ngây như phỗng.
“Mẫu thân khẩu vị không tốt sao?”
Tất nhiên bọn họ không khỏe rồi, vất vả lắm mới tìm được vật thuốc dẫn để đổi mệnh cho nữ nhi, kết quả là đứa nữ nhi giả đáng chết này lại được thái tử để mắt đến.
Đây chính là cơ hội một bước lên mây, nhưng nếu đặt cược vào trên người nữ nhi giả thì mạng của người nữ nhi thật ai tới cứu đây!
Ta mặc kệ lúc này bọn họ đang rối ren thế nào, buổi chiều vẫn cùng thái tử ra khỏi phủ.
7.
Xe ngựa của thái tử thẳng tiến đến cửa thành.
“Thứ ngươi muốn, cô đã giúp ngươi chuẩn bị xong rồi, cô rất tò mò, ngươi rốt cuộc muốn làm gì?”
Trên xe ngựa, ta mặc y phục giản dị, búi tóc dài, xắn tay áo dài.
“Điện hạ lát nữa sẽ biết.”
Cửa thành đã bày sẵn cháo và bánh màn thầu, ta đứng sau nồi lớn, để cho hạ nhân thượng thư phủ đi rao.
“Cửa thành nhà Phương thượng thư phát cháo rồi, mau đến đi!”
Rất nhanh, những người ăn xin ven đường chú ý đến tình hình, nhanh chóng chạy đến xếp hàng.
Tin tức này truyền mười truyền trăm, không đến nửa nén nhang, chỗ phát cháo đã xếp thành hàng dài.
Ta múc đầy một bát cháo nóng cho từng người.
Người phụ nhân ôm đứa trẻ gầy trơ xương, cho đến khi cháo trắng vào miệng, đứa trẻ gần như hôn mê cuối cùng cũng bắt đầu mút vào.
“Được cứu rồi! Con của ta được cứu rồi!”
Phụ nhân lệ rơi đầy mặt quỳ xuống: “Đa tạ ân cứu mạng của tiểu thư, tiểu thư đúng là Bồ Tát, kiếp sau ta làm trâu làm ngựa cũng sẽ báo đáp ân tình của tiểu thư.”
Ta còn chưa kịp mở miệng, Xuân Nhi đã cao giọng nói:
“Tiểu thư nhà chúng ta là thiên kim của Hộ bộ thượng thư Phương đại nhân.”
Những người lưu dân khác nghe vậy, cũng đều quỳ xuống hô to:
“Phương tiểu thư có tâm địa Bồ Tát!”
Ta nhìn những người này chỉ thấy Phương gia càng đáng chết hơn.
Mồ hôi nước mắt của dân chúng mà bọn họ tham ô, vốn là chỗ dựa để những người này sống sót.
Nhưng không sao, rất nhanh thôi, số tiền đó sẽ đều phải nhả ra.
Lúc về phủ thấy lão bộc bảy mươi tuổi vào cuối thu vẫn mặc một chiếc áo đơn, ta thuận miệng dặn Xuân Nhi:
“Lấy cây trâm vàng mà mẫu thân tặng ta đi đổi ít bạc, mua cho mọi người thêm áo ấm mùa đông đi, mùa đông năm nay sợ là rất lạnh.”
Lão bộc sửng sốt một chút: “Bịch.” một tiếng quỳ xuống đất.
“Đa tạ tiểu thư!”
Không đến một ngày, cả phủ đều truyền nhau chuyện ta mua thêm áo ấm mùa đông cho hạ nhân.
Tối hôm đó ta mãi không ngủ được, mơ hồ nghe thấy tiếng hỗn loạn.
Hướng đó, là viện của Phương Như Thanh.
Ta không động tĩnh gì đứng dậy, lặng lẽ tiến lại gần viện đó.
Chỉ thấy nàng ta mặc quần áo mỏng manh đang phát điên trong viện đổ nát.
“Bọn họ đều nói tiểu thư tiểu thư, rốt cuộc ai mới là tiểu thư của phủ này!”
Ta đã ngừng thuốc đổi mệnh lâu như vậy, nàng ta vẫn chưa thể đổi mệnh với ta, bệnh điên dường như lại nặng thêm.
“Con tiện nhân đó chính là thuốc của ta! Nàng ta thì tính là cái gì!”
Phương phu nhân rơi nước mắt an ủi: “Như Thanh, nữ nhi của ta, con đợi thêm chút nữa, cha mẹ sẽ không mặc kệ con đâu, nha đầu kia chỉ là thuốc của con thôi.”
Ta hơi nhếch khóe môi.
Quả nhiên là thân sinh, cho dù ta có cơ hội làm thái tử phi, bọn họ cũng chọn nữ nhi ruột.
Nhưng như vậy mới hợp ý ta.
8.
Sáng hôm sau, Phương phu nhân sai người đưa đến một bát canh. Lại là thuốc đổi mệnh quen thuộc.
“Mẫu thân có lòng rồi, nhưng ta thấy hơi nóng, để thả diều xong rồi hẵng uống.”
Tâm phúc của Phương phu nhân là Trần bà cười gượng đáp lại, sốt ruột muốn đợi ta uống canh xong rồi về phục mệnh.
Nhưng giây tiếp theo, dây diều đột nhiên đứt, diều bay thẳng đến một viện đổ nát khác.
Ta định đi nhặt, Trần bà sắc mặt đại biến, túm chặt lấy ta.
“Không được! Ngươi không được đi!”
Ta tát bà ta một cái.
“Ta đã là nữ nhi của cha mẹ, trong nhà này có chỗ nào ta không được đi!”
Bọn họ đã nói ta là thiên kim của thượng thư phủ, vậy ta có kiêu ngạo ngang ngược một chút thì có vấn đề gì sao?
Hoàn toàn không có vấn đề gì.
Trần bà bị ta tát choáng váng, đợi bà ta hoàn hồn, ta đã đến trước cửa viện của Phương Như Thanh.
Nàng ta đang vẽ tranh trong viện, thấy ta thì sắc mặt đại biến.
“Ngươi là ai!”
Ta nhìn nàng ta cười: “Cha ta là Hộ bộ thượng thư, đây là nhà ta, ta mới phải hỏi ngươi là ai?”
Nàng ta nghe ta nói vậy thì mặt trắng bệch.
“Ngươi không phải… ngươi không phải!”
Ta nghiêng đầu hỏi Xuân Nhi: “Vị tiểu thư này là ai?”
Xuân Nhi có chút sợ hãi nhìn nàng ta, lí nhí nói: “Là… vị tiểu thư giả trước kia.”
“Câm miệng con tiện tỳ này! Ta đánh chết ngươi!”
Phương Như Thanh mặt mày dữ tợn định xông lên đánh, vô tình làm đổ bức tranh nàng ta đang vẽ, ta liếc mắt nhìn, trên đó lại là Thái tử điện hạ.
Mọi chuyện đều có thể giải thích được rồi.
Tại sao bọn họ đột nhiên vội vàng tìm người đổi mệnh, chữa bệnh điên cho Phương Như Thanh.
Bởi vì Thái tử sắp tuyển phi, mà Phương Như Thanh lại si tình quá sâu.
Ta giả vờ giúp nàng ta nhặt tranh, Phương Như Thanh lớn tiếng quát: “Đừng đụng vào tranh của ta!”
Nàng ta xông lên giật lấy, ta nhân cơ hội thì thầm bên tai nàng ta: “Sau này ngươi chỉ là giả, còn ta mới là nữ nhi duy nhất của Phương gia, ta còn phải gả cho Thái tử điện hạ, giúp cha ta thăng quan tiến chức.”
Phương Như Thanh trợn tròn mắt, giây tiếp theo liền ôm đầu hét lên:
“Ngươi lừa ta! Ngươi lừa ta!”
“Như Thanh!”
Phương phu nhân đến chậm, thấy Phương Như Thanh điên cuồng như vậy liền vội vàng ôm lấy nàng ta.
“Mẫu thân đến rồi mẫu thân đến rồi!”
Ta ra vẻ ủy khuất hỏi: “Mẫu thân, người không phải nói nàng ta là nữ nhi của tên gia nô độc ác năm đó sao? Sao còn giữ lại trong phủ?”
Phương Như Thanh đột ngột quay đầu nhìn Phương phu nhân, bà ta mặt mày lúng túng, cười gượng nói:
“Dù sao cũng đã làm mẹ con lâu như vậy, ít nhiều cũng có chút tình cảm.”
Phương Như Thanh không thể tin nổi nhìn bà ta.
“Mẫu thân…”
Ta cười đi nắm tay Phương phu nhân: “Đúng rồi mẫu thân, chiều nay Thái tử điện hạ hẹn ta đi nghe khúc, mẫu thân giúp ta chọn một chiếc váy đi.”
Phương phu nhân đành phải đi ra ngoài cùng ta.
9.
Trước khi lên đường, ta sai người đưa cho Phương Như Thanh một lá thư, nói rằng Phương gia chuẩn bị từ bỏ nàng ta, nếu không tin thì hôm nay có thể đi theo ta ra ngoài xem.
Phương phu nhân trông nàng ta rất chặt, nàng ta chỉ có thể cải trang thành nha hoàn đi theo ta.
Từ chỗ ở đến phủ môn, tất cả những hạ nhân gặp phải đều cúi đầu cung kính gọi ta là tiểu thư.
Thậm chí trước khi lên xe ngựa, lão bộc còn vui vẻ giúp ta vén rèm xe.
“Tiểu thư, dạo này lại lạnh rồi, rèm trên xe chúng ta đều đã thêm nhung dày, tiểu thư ngồi cho thoải mái.”
“Làm phiền rồi.”
Phương Như Thanh mặt mày xanh mét.
Ta bảo nàng ta lên xe ngựa cùng ta, trên đường xuống phố dạo chơi.
Vì đã phát cháo liên tục nhiều ngày, hầu như tất cả mọi người trên phố đều biết ta.
“Phương tiểu thư! Nếm thử bánh hấp nhà ta đi.”
Ta dừng lại trước tiệm bánh, Xuân Nhi tiến lên hỏi:
“Bánh hấp bán thế nào?”
Phụ nhân kia vội vàng nói:
“Người khác là một văn tiền một cái, nhưng nếu là Phương tiểu thư đến mua thì không cần tiền.”
Phương Như Thanh nghiến răng nghiến lợi hỏi: “Dựa vào đâu mà không lấy tiền của nàng ta!”
Nàng ta không thể hiểu nổi, trước kia khi nàng ta ra ngoài, thấy thứ gì muốn mua mà không muốn trả tiền, những tiện dân này đều sẽ mắng nàng ta sau lưng.
Dựa vào đâu mà đến lượt ta, bọn họ lại tranh nhau tặng.
Phụ nhân kia cười thật thà: “Phương tiểu thư là đại thiện nhân, là Bồ Tát chuyển thế, đã cứu bao nhiêu lưu dân, ta sao có thể lấy tiền của Bồ Tát được.”
Lời bà ta vừa dứt, những người bán hàng khác cũng đồng thanh hưởng ứng.
“Đúng vậy, Phương tiểu thư đến mua đồ nhà ta cũng không cần tiền!”
“Phương tiểu thư, đây là hoa quả ta mới hái sáng nay, tặng tiểu thư nếm thử.”
“Phương tiểu thư có thể để mắt đến đồ nhà ta, đó là vinh hạnh của chúng ta!”
…
Phương Như Thanh tức đến nỗi tay không ngừng run rẩy, nàng ta đưa tay nắm lấy tóc, như đang cố nhẫn nhịn điều gì đó.
Ta thấy vậy liền bảo nàng ta tiếp tục đi, vừa như kể lại vừa như khoe khoang: “Ngươi thấy không? Bây giờ dù là trong phủ hay ngoài phủ, mọi người đều chỉ nhận ta là Phương tiểu thư này.”
Phương Như Thanh hung dữ nhìn ta nói: “Ngươi cười không được bao lâu đâu.”
“Phải không?”
Ta cười nhìn nàng ta: “À quên không nói cho ngươi biết, Thái tử điện hạ nói muốn cưới ta.”
Phương Như Thanh trợn tròn mắt.
Ngay lúc này, một nam nhân béo ú đi tới, hắn đeo vàng đeo bạc, trông vô cùng thô tục.
Gặp những cô nương đi ngang qua, hắn còn thô bỉ đưa tay trêu chọc.