Thuốc Dẫn - Chương 2
Nàng ta dường như thân thể không khỏe, động đậy vài cái lại không nhịn được ho khan.
Phương phu nhân đau lòng vô cùng, vội đi đỡ nàng ta: “Nữ nhi ngoan của ta, con tạm thời nhẫn nhịn, thuốc dẫn chúng ta đã tìm được rồi, chỉ cần nuôi nàng ta như nữ nhi ruột, rồi cho nàng ta uống một tháng thuốc đổi mạng do Huyền Thanh đạo trưởng luyện chế, rất nhanh nàng ta có thể thay con chết, đến lúc đó, bệnh điên của con cũng khỏi.”
“Cách này, thật sự hữu dụng sao?”
“Đương nhiên!”
Phương Niên hạ thấp giọng nói:
“Nhi tử của Trương thừa tướng mắc bệnh lao sắp chết tìm được thuốc dẫn hôm qua vậy mà đã có thể mở mắt nói chuyện! Phương pháp của Huyền Thanh đạo trưởng sẽ không sai.”
Phương Như Thanh không nhịn được cười:
“Vậy là tốt rồi, tiện nghi cho thôn phụ ti tiện này, dám hưởng thụ thân phận của ta, đợi ta đổi mạng với nàng ta xong, ta nhất định phải khiến nàng ta chết đau đớn hơn một chút.”
Ta hứng thú nhìn nàng ta.
Đừng nói sớm như vậy chứ.
Mạng này, có thể đổi hay không là do ta quyết định.
Các ngươi từng người một đều muốn mạng ta, nhưng ta đã đánh mất một lần, lần này, ai muốn mạng ta thì ta sẽ lấy mạng người đó.
Về sau, nha hoàn bưng đến cho ta một bát canh, nói là phu nhân đặc biệt dặn, còn phải nhìn ta uống hết.
Ta thử một chút liền phát hiện, ngoài Phương Niên và phu nhân của ông ta, những người khác vậy mà thật sự cho rằng ta là thiên kim tiểu thư thất lạc bên ngoài.
Đây đại khái cũng là điều kiện đổi mạng, ta phải thay Phương Như Thanh chịu tai ương, trước tiên phải thay mạng cách của nàng ta, cho nên người biết được chân tướng càng ít càng tốt.
Ta tinh mắt thấy trên cổ tay, cổ của nha hoàn đều là vết thương, có cả vết thương cũ lẫn vết thương mới.
“A, đây là sao vậy?”
Ta quan tâm nắm chặt tay nàng ta hỏi: “Sao lại có nhiều vết thương như vậy, ngươi có phải chịu ấm ức gì không? Đừng sợ, bây giờ ta đã nhận lại cha mẹ cũng là chủ tử trong phủ, ta có thể giúp ngươi.”
Tỳ nữ đó sửng sốt, trong mắt vậy mà tủi thân rơi lệ.
Xem ra trong phủ này chưa từng có ai đối xử tốt với nàng ta như vậy.
“Ngươi tên gì?”
“Nô tỳ Xuân Nhi.”
“Ở viện nào hầu hạ?”
“Là… vị tiểu thư trước kia.”
Phương Như Thanh đó tính tình thô bạo, tâm địa rắn rết, Xuân Nhi ở bên cạnh nàng ta chắc chắn thường xuyên bị đánh mắng.
Ta kéo nàng ta càng thân thiết hơn: “Đừng sợ, trước kia ta cũng trải qua cuộc sống nghèo khổ, sau này ta sẽ bảo vệ ngươi, Xuân Nhi, ta mới về còn chưa hiểu gì cả, hay là ngươi kể cho ta nghe về cha mẹ đi, bọn họ yêu thích kiêng kỵ những gì, các vị đại nhân phu nhân giao hảo, ta đều muốn biết.
4
Bọn họ lấy cớ bồi bổ thân thể, nhốt ta mấy ngày, còn ngày ngày nhìn ta uống thuốc.
Đến ngày thứ mười, bọn họ rốt cuộc muốn đưa ta ra ngoài.
Nghe nói là sinh thần của công tử thừa tướng, vị Thanh Huyền đạo trưởng nổi danh cũng đến.
Ta nghĩ, đây là không kịp chờ muốn để đạo trưởng xem thử ta, vật thuốc dẫn này nuôi dưỡng thế nào.
Phương Niên bọn họ vừa đến nơi liền đi tìm Thanh Huyền đạo trưởng mật đàm, ta nhân lúc đông người hỗn loạn muốn lén lút đi theo, không ngờ lại vô tình đụng phải Trình Lãng.
Mấy ngày không gặp, hắn mặc trang phục gấm vóc, đeo túi thơm bảo kiếm, ăn mặc như công tử thế gia.
Thấy ta, sắc mặt hắn đột nhiên trắng bệch, không nói hai lời liền kéo mạnh ta đến chỗ kín đáo.
“Tô Vân Nương! Sao ngươi lại tìm đến đây!”
Ta nhìn hắn không nói gì, Trình Lãng rốt cuộc không thèm an ủi ta nữa, hắn cười lạnh đẩy mạnh ta một cái:
“Đồ tiện nhân này còn biết xấu hổ không, bây giờ thấy ta phát đạt rồi muốn đến quấn lấy ta, ta nói cho ngươi biết, sau này ta sẽ cưới danh môn quý nữ, ngươi là một người bán đậu hũ cũng xứng sao?”
Mới mấy ngày mà sắc mặt ngươi còn trắng hơn người chết ba ngày, mạng sắp không còn mà còn vênh váo à?
Ta chỉ cảm thấy buồn cười: “Đều nói ngươi là công tử phủ Thừa tướng, nhưng ngươi có phải hay không, bản thân ngươi còn không biết sao?”
Sắc mặt Trình Lãng đại biến, hắn hung hăng bóp cổ ta nghiến răng nói: “Ngươi ngậm miệng! Cha ta là thừa tướng! Không phải tên đánh cá thối tha kia!”
“Tiểu thư!”
Xuân Nhi kịp thời chạy đến, kinh hoàng kêu to.
Trình Lãng giật mình vội buông tay.
“Ngươi gọi nàng ta là gì?”
Xuân Nhi vội vàng chắn trước mặt ta nói: “Đây là tiểu thư phủ thượng thư của chúng ta, đại nhân nhà ta là Hộ bộ thượng thư Phương Niên.”
Thấy Trình Lãng há hốc mồm, ta nói đầy ẩn ý: “Không ngờ tới sao, ta cũng thành danh môn quý nữ rồi.”
Nhìn vẻ mặt độc ác của Trình Lãng ta biết, hắn sẽ không bỏ qua.
Lúc ta không có gì cả hắn đã muốn giết ta, bây giờ ta có năng lực đối đầu với hắn, nói không chừng còn vạch trần thân phận của hắn, ta sống thêm một ngày hắn sẽ không yên tâm.
Ăn cơm xong, Phương phu nhân đưa ta đi gặp Thanh Huyền đạo trưởng, tên yêu đạo đó đánh giá ta từ trên xuống dưới, gật đầu tỏ vẻ hài lòng.
Ta thấy ghê rợn cả người, lấy cớ thân thể không khỏe đến phòng khách nghỉ ngơi.
Vừa đến phòng đã nhận được mật thư Trình Lãng sai người đưa đến, nói hắn vừa rồi chỉ là nhất thời hồ đồ, kỳ thực vẫn luôn nghĩ đến ta, bảo ta ra ngoài gặp hắn một lần.
Đây là muốn động thủ rồi sao?
Ta cười lạnh đốt tờ giấy, bảo người đó về trả lời, hẹn hắn ở sau giả sơn gặp mặt.
Vừa rồi đi ngang qua hậu viện phủ Thừa tướng, ta thấy sau giả sơn có mấy hộ vệ canh giữ, hẳn là có quý khách đang nói chuyện với người khác.
Ở phủ Thừa tướng mà còn được đãi ngộ như vậy, sao có thể là người thường.
Trình Lãng coi thân phận công tử thừa tướng của mình là chỗ dựa, nhưng hắn không biết, bản thân hắn căn bản chẳng đáng giá bao nhiêu.
Ta muốn xem, khi hắn gây họa, thừa tướng có bảo vệ hắn không.
5.
Quả nhiên, đợi ta lặng lẽ đến gần, phụ cận giả sơn đã hỗn loạn một mảnh.
Vài hắc y nhân đang đánh nhau với hộ vệ, bọn họ hiển nhiên cũng phát hiện ra không ổn.
“Trình Lãng không phải bảo chúng ta giết một nữ tử sao?
“Sao lại là nam tử!
“Mau đi thôi…”
Nhưng đã không kịp rồi, hộ vệ càng ngày càng nhiều, có người hô to: “Có người hành thích thái tử điện hạ! Mau bắt lại!”
Thái tử?!
Ta trừng mắt nhìn người nam nhân mặc hắc y, mày kiếm mắt lạnh kia.
Nhìn đám tử sĩ mà Trình Lãng tìm đến chuẩn bị liều chết, muốn khống chế thái tử chạy ra ngoài, ta không nghĩ ngợi gì liền xông lên chắn trước mặt người nọ.
“Điện hạ cẩn thận!”
Mũi đao lướt qua sau lưng ta.
Cơn đau dữ dội khiến ta không đứng vững ngã vào lòng thái tử.
Thấy vẻ mặt kinh ngạc của hắn, tim ta đập thình thịch.
Ôm được rồi, đùi vàng của ta!
Gần đây bọn họ cho ta uống thuốc đổi mệnh, khiến ta có chút bệnh điên của Phương Như Thanh, hiện tại xem ra phát điên một chút cũng không tệ.
“Mau gọi người đến! Truyền thái y!”
Nghe thấy tiếng này, ta rốt cuộc thở phào nhẹ nhõm, khó khăn lên tiếng:
“Điện hạ không sao là tốt rồi.”
Thái tử nhíu mày thật chặt, chỉ nghe có người bẩm báo:
“Điện hạ! Đã bắt được thích khách!”
Chỉ nghe thái tử hừ lạnh:
“Cô ở phủ Thừa tướng mà còn bị hành thích, cô muốn xem xem, là ai to gan như vậy!”
Thừa tướng đứng bên cạnh sắc mặt lập tức trắng bệch.
Ngay lúc này, phu thê Phương Niên chạy đến, thấy ta dựa vào lòng thái tử, sợ đến chân mềm nhũn.
“Thái tử điện hạ, hay là giao tiểu nữ cho thần đi.”
Ta nghe thấy lời này, trực tiếp trợn trắng mắt ngất đi.
Thái tử bế thốc ta lên, trầm giọng nói: “Nàng vì cứu cô mà bị thương, cô sao có thể không quan tâm? Vẫn là đưa đi cho thái y xem đi.”
Sau này nghe nói những thích khách kia căn bản không thẩm vấn mấy câu đã khai hết, chính là Trình Lãng mua hung giết người.
Còn có phải giết nhầm đối tượng hay không, thái tử không quan tâm.
Thái tử ở phủ Thừa tướng gặp thích khách, thừa tướng khó tránh khỏi liên quan, cho dù Trình Lãng là vật thuốc dẫn mà hắn vất vả lắm mới tìm được, cũng phải tự bảo vệ mình trước.
Vì thế hắn nhỏ máu nhận thân trước mặt mọi người, chứng minh Trình Lãng là hàng giả, chuyện thích khách là hắn tự ý làm.
Trình Lãng lập tức sợ đến tè ra quần.
Hắn quỳ xuống cầu xin thừa tướng cứu hắn, ngược lại bị thừa tướng một đao cắt cổ.
Ta nghe thấy tất cả những điều này, chỉ cảm thấy chuyến đi này thật đáng giá.
Vừa giải quyết được tên cặn bã Trình Lãng, vừa thoát khỏi thượng thư phủ.
Ta đang nghĩ nên dùng ân tình đỡ đao này để đổi lấy thứ gì từ thái tử, hắn lại đột nhiên muốn đưa ta về, mặc ta làm sao giả vờ đáng thương yếu đuối cũng vô dụng.
“Phương tiểu thư, mẫu thân của ngươi vì nhớ ngươi mà thành bệnh, Phương đại nhân ngày ngày đến trước mặt cô hỏi thăm ngươi, ngươi đã không sao thì về thượng thư phủ đi.”
Ta nắm chặt nắm đấm, đầu óc nhanh chóng xoay chuyển.
Nếu ta cứ thế về, chỉ sợ không mấy ngày sẽ đổi mệnh hoàn toàn với Phương Như Thanh, đến lúc đó cũng sẽ giống như Trình Lãng, bị nói là hàng giả phơi thây ngoài đồng không.
Có cách nào, có thể khiến bọn họ tạm thời không động đến ta không.
6.
Giây tiếp theo, ta “Bịch.” một tiếng quỳ xuống, nói: “Phụ thân ta tham ô hối lộ, dùng số bạc tham ô giúp nhị hoàng tử nuôi quân, điện hạ, ta có thể giúp người tìm được chứng cứ lật đổ ông ta.
Sắc mặt thái tử đại biến:
“Ngươi nói thật sao?”
“Từng câu từng chữ đều là thật.”
Phương gia cho rằng ta chỉ là một nữ tử vô tri bị phú quý ngất trời làm choáng váng đầu óc, hơn nữa sắp chết đến nơi, cho nên không phòng bị ta.
Ta giả vờ ngốc nghếch, điều tra được không ít bí mật.
Thái tử thế nào cũng không nghĩ ra được: “Ngươi lại có thể nhẫn tâm với cha mẹ ruột của mình như vậy?”
Ta hơi nhếch khóe môi: “Điện hạ sau này sẽ biết tại sao ta làm như vậy, ta sẽ hết sức giúp đỡ điện hạ, chỉ cầu điện hạ bảo toàn mạng sống cho ta.”
Ta lại trở về thượng thư phủ, chỉ là không giống như bọn họ nghĩ, ta là ngồi liễn xa của thái tử, quang minh chính đại trở về.
Người Đông cung cố ý đưa ta đến tận cửa, nói: “Điện hạ lo lắng cho sự an nguy của tiểu thư, để nô tài dẫn thái y đến kiểm tra vết thương mỗi ngày.”
Phương Niên ngây người tại chỗ, hai mặt nhìn nhau.
Ông ta cười gượng hỏi: “Thái y… phải đến bao nhiêu ngày vậy?”