Thuê Nhà Của Ma - Chương 4
Tôi trừng mắt, lại dám ở trước mặt mắng tôi ngốc?
Tôi nói: “Đây rốt cuộc là chuyện gì xảy ra, nếu không ông mắng tôi thì sẽ không để yên đâu!”
Tổng giám đốc hỏi tôi: “Có nghe nói qua thành phố quỷ Diêm La chưa?”
Tôi nói: “Tôi biết quỷ ma là gì. Có rắm mau phóng, đừng giả thần giả quỷ.”
Thư ký nhỏ trừng mắt, Tổng giám đốc lại cười ha ha.
Nói: “Quỷ này còn chưa qua hồi tưởng, không hiểu chuyện, không trách cậu.”
Tôi nhất thời liền kinh hãi, hắn là Tổng giám đốc lại còn biết chuyện hồi tưởng của đám quỷ?
Vẻ mặt hắn trở nên nghiêm túc, nói cho tôi biết, nơi này chính là trạm dừng chân cuối cùng của quỷ ở nhân gian – thành phố quỷ Diêm La.
“Quỷ hồi tưởng xong, sẽ ở chỗ này dùng thứ trân quý nhất đổi lấy hoàn thành tâm nguyện cuối cùng của mình ở nhân gian.”
“Con người cũng vậy.”
Nơi này, chính là nơi giao dịch giữa nhân gian và Địa phủ.
Tôi há to miệng, hiện tại có thể nhét một quả bóng bàn.
Trách không được hắn làm ăn lớn như vậy, hoá ra thật sự là âm dương lưỡng đạo đều có mặt.
Hắn nói rằng hắn đã nhận được một thỏa thuận hai ngày trước.
Có một cô gái muốn dùng hồi ức trân quý nhất đời mình để đổi lấy cơ hội đầu thai của quỷ.
Để cho con quỷ kia không cần phiêu bạt ở nhân gian nữa, chịu nỗi khổ lưu lạc, cũng không cần hồi tưởng nhìn lại cái chết thống khổ của mình.
Cậu ta có thể trực tiếp vào Địa phủ, đầu thai vào một nhà tốt, hưởng thụ kiếp sau tươi đẹp.
Tôi không biết tại sao, đột nhiên ngực lại bắt đầu đập loạn.
Như thể có thứ gì đó sắp phá vỡ cái kén trong đầu tôi.
Tất cả lời nói đều nghẹn lại trong cổ họng, tôi chỉ có thể hỏi vài từ: “Sau đó thì sao?”
“Cô gái kia đổi lại là ba ngày có thể nhìn thấy con quỷ kia, cùng với năng lực chạm vào cậu ta.”
“Sau đó, cô ấy mang quỷ đến chỗ tôi để tôi nhận ra, cũng phối hợp với cô ấy diễn một vở kịch.”
“Cô ấy nói rằng, ở kiếp luân hồi cuối cùng, cô ấy sẽ để quỷ một mình tới, bởi vì cô ấy không dám nhìn cậu ta rời đi.”
Tổng giám đốc nói xong, lẳng lặng nhìn tôi chằm chằm: “Lục Vũ tiên sinh, cậu chuẩn bị xong chưa?”
“Lục Vũ.”
Tôi nghe được hai chữ này cả linh hồn chấn động.
Đúng, tôi tên là Lục Vũ.
Tôi vẫn không nhớ mình đã chết như thế nào, nhưng tôi nhớ trước khi chết, tôi vẫn luôn chờ đợi một người.
Một cô gái thanh mai trúc mã của tôi, cô ấy đã đi rất xa.
Tên cô ấy là, Đa Đa.
Tổng giám đốc đưa cho tôi một bức thư.
Nói chính là Đa Đa vào ban ngày đã để lại chỗ hắn.
Tôi mở ra, bên trong chỉ có mấy dòng chữ:
[Quỷ ca, không, vẫn là như trước kia, gọi anh là Vũ ca đi.
Hai ngày này, là thời gian vui vẻ nhất trong cuộc đời em kể từ khi rời khỏi anh.
Cảm ơn anh đã cho em thêm hai ngày kỷ niệm đẹp nhất, mặc dù nó sẽ sớm biến mất.
Đừng buồn vì chúng ta sẽ sớm quên nhau thôi.
Trong hai năm qua, em đã làm rất nhiều chuyện mà chúng ta đã ước định khi còn bé.
Chỉ có một điều chưa hoàn thành.
Nhảy bungee, em sợ lắm!
Nhưng nếu vào thời khắc chúng ta nhảy xuống, chắc chắn em sẽ không bao giờ tiếc nuối.
Tạm biệt, Vũ ca.
Kho bạc nhỏ của anh đã bị em chiếm đoạt.
Em đã dùng tiền bên trong giao dịch với bọn họ khi em cũng biến thành quỷ.
Kiếp sau, hy vọng có thể ở bên cạnh anh.
Bây giờ tôi mới biết, thì ra quỷ thật sự không có nước mắt.]
Cô ấy nói thế là không công bằng.
Dựa vào cái gì Đa Đa muốn tôi quên đi, nhưng vào thời khắc cuối cùng, tôi lại muốn nhớ lại tất cả.
Thư ký nhỏ đi vào, giống như ảo thuật lật tay biến ra một cái bát.
Cô ấy tức giận nói cho ta biết, uống chén canh Mạnh Bà này, tôi sẽ không còn nhớ gì.
Canh Mạnh Bà?
Lúc này tôi mới phản ứng lại.
Hỏi: “Thư ký nhỏ, cô không phải là Mạnh Bà chứ?”
Thư ký cười, nói: “Chuyện vừa rồi cậu bất kính với Diêm Vương đại nhân còn chưa tìm cậu tính sổ.”
Tôi run lẩy bẩy, nói: “Tôi thành quỷ cũng không nghĩ tới, cô cùng Diêm Vương đại nhân lại trai tài gái sắc như thế.”
Tôi cúi người, cúi đầu tạ lỗi với hai người bọn họ, để cho bọn họ đại nhân bất kể tiểu nhân, đừng ghép tội tôi.
Diêm Vương cười ha ha, Mạnh Bà trợn trắng mắt lên trời.
Tôi nhân lúc này mạnh mẽ xoay người, đụng đổ canh trong bát Mạnh Bà, chạy ra khỏi phòng làm việc.
Dùng hết quỷ lực, tôi chạy như điên về phía biệt thự.
Cái gì cũng không quan tâm, hồn phi phách tán cũng không quan tâm.
Đa Đa, em rõ ràng còn một ngày có thể nhìn thấy anh, tại sao phải lãng phí thời gian một ngày này?
7
Khi tôi bay đến bệ cửa sổ chỗ Đa Đa.
Cô ấy ở bên trong khóc như điên.
Trước mặt cô ấy bày đầy những thứ nhỏ nhặt cũ kỹ.
Tôi nói như thế nào tìm không thấy dấu vết quá khứ của mình, hoá ra là vì cô ấy đã giữ hết.
Cô ấy không để ý đến tôi.
Tôi rón rén bay phía sau cô ấy.
Lúc này tôi làm ra tư thế lạnh lùng nhất.
Nhưng cô ấy vẫn không ngẩng đầu lên.
Được rồi, ép tôi dùng tuyệt chiêu.
Tôi ôm lấy lấy cô ấy, ghé vào tai nói: “Đa Đa ngốc, tại sao không nói cho anh biết.”
Cô ấy rùng mình, quay đầu lại vẻ mặt kinh hoảng: “Quỷ ca!”
“Gọi là Vũ ca đi.”
Tôi nói: “Ánh của em còn đỏ hơn bà già Mạnh Bà kia.”
Cô ấy nói: “Sao anh lại trở về? Anh không phải…”
Tôi nói: “Không phải còn một ngày có thể nhìn thấy anh? Thêm một ngày chính là thêm một ngày ký ức.”
“Khi làm ăn với người khác, phải nói đến lợi ích chung. Làm sao có thể làm nhà tư bản kiểu em được chứ?”
Vừa khóc, cô ấy vừa mắng tôi: “Chỉ có anh nói nhiều quá thôi.”
Tôi nói: “Không nói thì cần miệng làm gì?”
Cô ấy nói: “Hôn em đi.”
Nụ hôn của tôi khi mười bảy tuổi, đã tiếp tục khi tôi hai mươi bảy tuổi.
Tuy rằng âm dương cách biệt, nhưng dài như cả một đời.
Tiếng gõ cửa làm gián đoạn chúng tôi.
Một người phụ nữ trung niên nói: “Đa Đa, con có khỏe không?”
Đa Đa nói: “Mẹ, con không sao.”
Tôi kinh ngạc nhìn cô ấy: “Không phải em nói mẹ bệnh nặng…”
Cô ấy có chút xấu hổ: “Sau đó chữa khỏi.”
Tôi hỏi cô ấy: “Vậy cha em đối xử tốt với em không?”
Cô ấy càng thêm ngượng ngùng: “Thật ra cha em đã ra nước ngoài gây dựng sự nghiệp.”
Đầu tôi đầy hắc tuyến: “Em còn gạt anh chuyện gì?”
Cô ấy nói, về cơ bản, ngoại trừ phải xa tôi để ra nước ngoài, cô ấy vẫn ổn.
“Đa Đa, lừa anh có vui không?”
Cô ấy nói: “Vui thì vui, chỉ là thời gian quá ngắn.”
Tôi đặt cằm lên vai cô ấy: “Em hãy sống tốt, anh đã buông bỏ mọi hồi ức.”
Cô ấy lại bắt đầu khóc.
Tôi nói: “Dừng lại, cẩn thận Diêm Vương bảo em đổ nước vào hồi ức.”
Tôi nói với cô ấy về tình hình của tôi ở thành phố quỷ Diêm La.
Nói ta một con du quỷ nhân gian đối mặt với Diêm Vương cùng Mạnh Bà mà không chút sợ hãi, dùng lý trí để thoát khỏi nanh vuốt của họ.
Đa Đa cười khanh khách, nói tôi từ khi nào thành quỷ lại hay khoác lác.
Tôi nói: “Nhiều năm không gặp, không phải em cũng thành kẻ lừa đảo đó sao? Chúng ta như nhau.”
Buổi tối, cô ấy ngủ bên cạnh tôi.
Một cánh tay ôm lấy tôi, một chân gác lên bụng tôi.
Điều khủng khiếp nhất là khuôn mặt của cô ấy ở ngay trước mắt tôi.
Mùi thơm trên người còn chưa phai, hòa lẫn với hơi thở nhàn nhạt của cô ấy.
Lông mi dài gần như đâm vào mặt tôi.
Cả đêm tôi không nỡ nhắm mắt.
Tôi thì thầm vào tai cô ấy: “Đa Đa, anh yêu em.”
8
Sáng sớm hôm sau, có người đến gõ cửa, nói dưới lầu có hai người tìm đại tiểu thư.
Tôi đi theo Đa Đa xuống lầu.
Là Diêm… à không, Tổng giám đốc và thư ký nhỏ của hắn.
Đa Đa và tôi đang đứng trước một kẻ thù đáng gờm.
Thư ký nhỏ trợn mắt lên trời, Tổng giám đốc lại ha hả cười.
“Chúng tôi đến phòng làm việc.”
Tôi hướng Mạnh Bà bồi tội, nói: “Canh bán bao nhiêu một chén, tôi còn một trăm tám mươi tỷ, không biết có đủ để bồi thường không?”
Sau đó tôi xoa đầu nói: “Diêm Vương đại nhân, hôm qua không cáo mà biệt, đắc tội.”
“Tôi chỉ nghĩ nếu để cô ấy nhớ nhiều một chút thì giao dịch của hai người càng có lời nha…”
Mạnh bà trừng mắt liếc ta một cái, lại chuyển sang Đa Đa.
Nói rằng cô nàng không phải là một lão yêu bà với đôi mắt đỏ.
Đa Đa cười khúc khích, nói cô ấy cũng không tin quỷ ngốc nói bậy bạ.
Tiếp theo, cô ấy thu lại nụ cười, hỏi Diêm Vương có thể cho cô ấy thêm một ngày nữa hay không, cô còn muốn cùng tôi đi lại con đường trước kia một lần nữa.
Diêm Vương ho vài tiếng.
Nói giao dịch đã xong, nếu không hoàn thành, vậy thì kết thúc.
Chỉ là Đa Đa đã mượn không ba ngày mắt âm dương, chuyện này có chút phiền toái.
Tôi nói: “Các vị đừng làm khó cô ấy, cùng lắm thì tôi làm thêm mấy năm nữa trả.”
Diêm Vương nói: “Được rồi.”
Vừa lúc trong tay hắn có một hạng mục mới, Diêm La Quỷ thị muốn mở chi nhánh công ty.
Cần một đôi tình nhân âm dương, giống như hắn và Mạnh Bà, phụ trách sự vụ nhân gian và Địa phủ.
Phúc lợi là quỷ có thể nhận được thân thể, người sống có thể nhận được một đôi mắt âm dương.
Hỏi chúng tôi có muốn làm không?
Đa Đa kích động ôm tôi, nói: “Em không nghe lầm chứ?”
Tôi nói: “Hứa tiểu thư, em nghe không lầm cũng đừng nhéo anh.”
“Khụ khụ… Chẳng qua thời hạn hợp đồng sẽ hơi dài.”
“Bao lâu?”
“Cả đời.”
“Làm! Chúng tôi làm!”
-HẾT-