Thức Tỉnh - Chương 4
7.
Tôi livestream mỗi ngày.
Đại ca đầu bảng trong phòng livestream lần nào cũng tặng tên lửa cho tôi để bày tỏ lời chúc mừng.
Tôi livestream chưa được năm phút, anh ta đã tặng tôi một món quà lớn.
[Đây là phần thưởng dành cho em, chúc em mỗi ngày đều khỏe mạnh vui vẻ.]
Vài người trong khu bình luận hỏi tôi hôm đó còn xảy ra chuyện gì nữa không.
Tôi bĩu môi, khinh thường trả lời: “Đừng nói nữa! Đám c ặ n b ã kia coi trời bằng vung, vào cục cảnh sát rồi còn không phải đều khép nép xin lỗi tôi sao?”
“Nhất là Cao Văn Thương – người thừa kế nhà họ Cao, cũng là người đầu tiên quỳ xuống trước mặt tôi, cảm ơn các cậu rất nhiều!”
Trong phần bình luận xuất hiện những icon cười giễu cợt.
Vài bình luận đều bị ẩn chữ, quá mức tục tĩu sẽ bị như vậy.
Tôi xong khóe môi, bắt đầu kể tiếp về chuyện ngày hôm đó.
“Bọn họ ỷ nhà mình có tiền có quyền, suy cho cùng vẫn là ỷ vào gia đình mình.”
“Nếu không có người thân giúp đỡ thì trước mặt chúng ta họ cũng không dám hé răng, đều là thứ tốt mã giẻ cùi.”
Sau buổi livestream ấy, tôi nằm trên giường lặng lẽ đếm ngược thời gian.
Tôi vẫn đang đợi bọn họ trả thù.
Nghĩ rằng sau khi bị dạy dỗ bọn họ sẽ hối cải đều là mơ mộng hảo huyền.
Bọn họ chỉ đang chờ cơ hội, cơ hội làm tôi biến mất.
[Ký chủ, cô đã nghĩ tới sau khi hoàn thành tâm nguyện ở thế giới này, cô sẽ muốn một cuộc sống như thế nào?]
Hệ thống phá game nằm cạnh gối, hai hệ thống kia nằm đè lên chăn của tôi lắng nghe nó nói chuyện.
Tôi nhắm mắt lại nghĩ về nỗi đau đớn mà tôi phải chịu đựng nhiều năm qua.
Viện trưởng cô nhi viện luôn nói tôi là đứa trẻ có triển vọng nhất mà bà ấy nuôi nấng, bà ấy nói rằng cô nhi viện tương lai đều phải trông chờ vào tôi.
Vì những đứa trẻ trong cô nhi viện, tôi đã nỗ lực học tập, khó khăn lắm mới nổi bật trong kỳ thi tuyển sinh.
Tôi cắn răng ngậm lại những chiếc răng g ã y khi bị bọn họ bắt nạt, nước bẩn đổ thẳng vào mũi và miệng cùng với những tấm ảnh chụp.
Chăm chỉ nỗ lực hết mình, tất cả đều vì người khác.
Thời gian đó, tôi chưa từng nghĩ tôi muốn một cuộc sống thế nào.
Bởi vì cuộc sống của tôi đã quá mệt mỏi.
Tôi không chịu đựng nổi.
“Ngủ đi… Khi cô ngủ say, mọi phiền muộn đều sẽ tan biến.” Hệ thống phá game nói.
Đêm đó tôi nằm mơ thấy những tôi khác.
Không có ngoại lệ, tất cả bọn họ đều bị Cao Văn Thương h ạ i c h ế t năm 18 tuổi.
“Cứu tôi, ai cứu tôi với…. Tôi không muốn c h ế t….” Tôi bị những kẻ đó nhốt trong kho đông lạnh.
Bởi vì tôi không mua Coca ướp lạnh cho bọn họ.
Tôi thảm thương cầu xin bọn tha cho.
Thả tôi ra ngoài.
“Đá lạnh bằng người sắp hoàn thành! Một lúc nữa thôi, chúng ta sẽ được chiêm ngưỡng ha ha ha!”
“Cậu xấu thật đó! Nhưng là kiểu tôi thích!”
Họ phớt lờ lời van nài của tôi, trực tiếp đóng cửa kho lại.
Chờ đến khi tôi được phát hiện đã là một tuần sau.
T h i t h ể tôi cuộn tròn cứng đờ.
Tôi nhìn họ đang đứng lẫn trong đám đông cười cợt, suốt đêm chè chén trong quán bar quên mất tôi, quên tôi còn bị nhốt trong kho đông lạnh.
Giấc mơ thay đổi.
Tôi bị trói trên ghế, bọn họ đổ xăng xung quanh tôi. “Tách!” Tiếng bật lửa vang lên dưới ánh mắt hoảng sợ của tôi.
“Xin các cậu…. Đừng đối xử với tôi như vậy! Tôi hứa từ đây về sau sẽ không ho khan lúc mấy cậu hút thuốc! Tôi xin lỗi! Rất xin lỗi!”
“Cầu xin các cậu bỏ qua cho tôi!”
Ngọn lửa theo xăng lan đến dưới chân tôi.
Tôi bị trói chặt, la hét hoảng loạn rồi bị thiêu c h ế t.
Bọn họ như người mọi rợ, reo hò xung quanh có thể đang bốc cháy của tôi.
Cách đó không xa Cao Văn Thương yên lặng thờ ơ liếc mắt nhìn tôi, tàn nhẫn nói:
“Chậc, không thú vị.”
8.
Tỉnh giấc, nước mắt tôi tuôn rơi không ngừng.
Tôi ngồi dậy, che mặt òa khóc.
“Thì ra tôi không chỉ chết một lần!”
Nghĩ đến ba cái hệ thống, tôi lập tức xoay đầu nhìn gối.
Chúng đã sớm tỉnh đang lặng lẽ nhìn tôi.
“Mấy người là ai? Rốt cuộc giấc mơ của tôi có phải là thật không?” Tôi vừa hỏi vừa khóc đến đau khổ tột cùng.
“Tại sao lại là tôi!”
Cổ họng đau rát nhưng tôi cảm thấy bị đông c h ế t, bị thiêu c h ế t còn đau hơn gấp ngàn lần.
Tuyệt vọng về cái c h ế t khiến tôi hít thở không thông.
Hệ thống công lược nam chính bay đến bên má tôi, dùng cơ thể nhỏ bé của nó lau nước mắt cho tôi, trả lời:
[Ừm, những người đó đều là cô.]
[Chúng tôi đã cố gắng cứu vớt cô nhưng lần nào cũng thất bại.]
[Hệ thống phá game bảo nếu cô nhảy xuống sẽ có cuộc sống mới.]
[Những gì cậu ta nói đều là thật, cô thức tỉnh nên quyền lựa chọn đều nằm trên tay cô, mà khi ấy cô lại cự tuyệt.]
Tôi ngây ngốc.
Vậy nên dù tôi có làm bất cứ chuyện gì đi chăng nữa, kết quả đều chỉ có một.
Chẳng lẽ những điều tôi đã làm tới giờ chỉ lừa mình dối lòng thôi sao?
Tôi nhịn không được cười thành tiếng: “Vậy mấy người ở bên tôi làm gì? Muốn ghi lại cái c h ế t lần này của tôi, sau đó tìm tôi ở những thế giới khác như một vòng tuần hoàn?”
Giây phút này tôi chết lặng.
“Không phải! Ký chủ, hơn bất kỳ ai khác chúng tôi vẫn luôn mong cô có thể sống sót.] Hệ thống trà xanh nói.
[Một hệ thống không thể cứu được cô nhưng ba hệ thống hợp sức chắc chắn sẽ được!]
[Đây là lý do chúng tôi đến thế giới này.]
Tôi im lặng không nói.
Đầu óc tôi vẫn còn đang xử lý lượng thông tin khổng lồ này.
[Chỉ cần cô muốn làm gì chúng tôi đều sẽ giúp cô. Năng lực của chúng tôi rất mạnh!]
Khi chúng nó nói những lời này, tôi bỗng nảy ra vài ý tưởng.
Tôi vẫy tay, kêu chúng nó bay lại đây.
“Vậy mấy người….”