Thức Tỉnh - Chương 3
4.
“Tao đã nói rồi! Cái con đ i ế m đó phải chết! Tụi mày nghe không hiểu lời tao nói sao?”
Tiếng chửi rủa của Đổng Minh Kiến ngày càng gần.
Tôi run rẩy đứng nấp sau nữ cảnh sát tóc ngắn, cô ấy vỗ nhẹ mu bàn tay tôi để an ủi tôi.
“Đừng sợ, chị làm chỗ dựa cho em.”
Đúng như dự đoán vừa nhìn thấy tôi đã hung thần ác sát xông đến.
Nhưng cảnh sát cũng không phải chỉ để trưng, trực tiếp tóm lấy bả vai cậu ta ghì xuống đất.
“Yên lặng! Đây là cục cảnh sát, không phải nhà của cậu!”
“A! Buông tôi ra! Mau buông tôi ra! Mấy người có biết cục trưởng cục cảnh sát là gì của tôi không? Các người mau buông tôi ra!” Cậu ta tru tréo giãy giụa trên mặt đất.
Tôi vui sướng nhìn dáng vẻ như chó giãy c h ế t của cậu ta.
Hệ thống trà xanh chạm nhẹ vào mặt tôi, cảm khái nói:
[Ký chủ hiện tại tâm trạng cô rất tốt đó.]
[Chỉ cần cô vui vẻ, tôi cũng vui vẻ.]
Đổng Minh Kiến là một đứa ngu không thể tả.
Cậu ta vẫn suốt ngày nịnh bợ Cao Văn Thương, làm tay sai cho anh ta.
Nhưng thực tế thì Cao Văn Thương chướng mắt cậu ta, chỉ xem như đồ có cũng được không có cũng không sao.
Ấy vậy mà mỗi lần tôi bị bọn họ tra tấn đánh đập cậu ta đều có phần.
“Đủ rồi!”
“Không còn cần mặt mũi nữa sao? Có chuyện gì về rồi tính tiếp, đừng có ăn nói bậy bạ coi chừng công ty của ba cậu phá sản.”
Cao Văn Thương nhịn không được buông lời cảnh cáo.
Con nhà giàu, con ông cháu cha, b ạ o l ự c học đường, ép người t ự s á t. Đây đều là những chủ đề hot được cư dân mạng vô cùng để ý.
Trải qua mấy tiếng bàn luận xôn xao tạo nên nhiều luồng ý kiến.
Đoạn livestream của tôi được lan truyền rộng rãi, khuôn mặt của đám bắt nạt cũng bị cư dân mạng soi ra.
Hậu trường vững chắc của bọn họ cũng không thể ngăn được sự công kích của cư dân mạng.
[Ký chủ, vận khí của Cao Văn Thương đang dần yếu đi, cô phải cẩn thận, thế giới này đã phát hiện cô trùng sinh. Nó nhất định sẽ ra mặt sửa chữa lại mọi thứ cô đã thay đổi đến khi nào quay lại quỹ đạo ban đầu mới thôi.]
Hệ thống phá game yếu ớt nói.
[Ba chúng tôi chỉ có thể trợ giúp cô hoàn thành nguyện vọng, sau đó cô ngoan ngoãn nghe lời chúng tôi đi đến một thế giới khác.]
[Tin tưởng chúng tôi, chúng tôi sẽ không hại cô.] Nó lấp lóe ánh sáng màu xanh, sau đó biến mất.
Hệ thống trà xanh dán sát vào tôi, nhỏ giọng hùa theo: [Đúng vậy, chúng tôi sẽ không hại cô.]
[Tuyệt đối không.]
Tôi im lặng hồi lâu cuối cùng vẫn gật đầu.
Ba hệ thống trói buộc với tôi khẳng định chúng nó cũng có mục đích, chỉ cần không cản trở tôi báo thù, tôi sẽ không khước từ.
Dù sao ở thế giới này tôi cũng không còn vướng bận.
Người bạn thân duy nhất cuối cùng vẫn phản bội tôi, vậy nên tôi đi đến nơi nào cũng giống nhau cả.
Lúc này Cao Văn Thương dẫn theo những kẻ bắt nạt đi đến trước mặt tôi.
Dáng vẻ cao cao tại thượng nhìn tôi, giọng điệu bố thí nói ra ba chữ.
“Thật xin lỗi.”
Ngay khi anh ta mở miệng, những kẻ khác cũng xin lỗi tôi theo.
“Thật xin lỗi.”
“Thật xin lỗi.”
……
“Chúng tôi đã xin lỗi, chuyện này cho qua đi.” Cao Văn Thương ra lệnh.
Bố mẹ anh ta chắc không dạy anh ta xin lỗi là phải quỳ xuống thừa nhận lỗi lầm mới có thể được tha thứ.
Tôi cười mỉa.
“Đây là cách kẻ có tiền xin lỗi sao? Lần đầu tôi được chiêm ngưỡng đấy.” Tôi trào phúng nói.
Huyết áp Cao Văn Thương tăng vọt, anh ta phải nắm chặt tay mới kiềm chế được ý muốn đánh người.
Anh ta nghĩ rằng trò hề này sẽ sớm kết thúc, căn bản sẽ không liên lụy đến anh ta.
Suy cho cùng trước kia những người bị bọn họ bắt nạt đến thân tàn ma dại đều sẽ nhận được một khoản tiền kếch xù. Người nhà bọn họ cũng sẽ chọn nhận lấy số tiền đó sau đó rời khỏi thành phố này.
Vẫn luôn như vậy.
Thế tại sao lần này lại không giống?
Anh ta nhìn tôi, ánh mắt ngập tràn khó hiểu.
Nghĩ đến bố anh ta đang tạo áp lực cho anh ta, quở mắng anh ta qua điện:
“Ngu ngốc! Chuyện nhỏ cũng làm không xong, mày như thế thì làm sao tao có thể yên tâm giao tập đoàn cho mày? Thà giao cho c h ó còn hơn!”
“Trước kia tụi mày bắt nạt người khác cho đến tàn tật, cho đến c h ế t, nhưng tụi mày vẫn có thể xử lý ổn thoả, không gặp phải phiền phức gì nên tao cảm thấy chẳng sao cả.”
“Nhưng lần này cả một đứa mồ côi, tụi mày cũng không đối phó được, còn liên lụy đến danh tiếng tập đoàn nên sao tao có thể không quản đây.”
Lời nói lạnh lùng của bố truyền đến tai anh ta:
“Tao cũng không phải chỉ có một đứa con, nếu mày giải quyết không được thì tao chỉ có thể chọn đứa khác tốt hơn làm người thừa kế.”
Cao Văn Thương biết bố anh ta không phải đang uy hiếp.
Ông ta đã thất vọng về năng lực của anh ta rồi.
6.
Cao Văn Thương co được dãn được.
Anh ta khom lưng, nghiến răng nghiến lợi nói xin lỗi tôi:
“Thật xin lỗi! Tôi xin lỗi về những sai lầm chúng tôi đã gây ra! Mong cậu tha thứ cho những hành động thô lỗ đã làm tổn thương cậu!”
Đổng Minh Kiến và những người khác cúi đầu xin lỗi mà chẳng hiểu điều gì đang xảy ra.
Cảnh tượng này thật sự rất thích mắt nha.
Tôi xua tay, dè dặt nhận lấy lời xin lỗi của bọn họ dưới ánh mắt mọi người: “Tôi nhận lời xin lỗi này nhưng mong về sau các cậu đừng làm những chuyện như vậy nữa.”
“Những người hồi trước bị các cậu ức hiếp, không m ấ t tích thì t à n p h ế, tôi thật sự rất sợ hãi.” Tôi vờ lơ đãng nói.
Nữ cảnh sát tóc ngắn lập tức ôm chặt tôi và nhìn bọn với ánh mắt cảnh giác nghi ngờ.
Cao Văn Thương bỗng ngẩng đầu lên, vẻ mặt căng thẳng, vẫn không hiểu tại sao tôi có thể giả đò trà xanh xịn như thế.
Tôi yêu dáng vẻ hiện tại của anh ta quá đi.
Anh ta càng cố giấu người ta càng nghi ngờ.
Hạt giống nghi ngờ được gieo vào trong lòng của những người quan tâm.
Tôi tin rằng có những người sẽ vì chính nghĩa mà chọn đi tìm sự thật.
Lần leo manh mối tìm ra những người vô tội bị vùi chôn trong lòng đất, những người bị b ạ o l ự c học đường vẫn đang sống tạm bợ ngoài kia.
Ở độ tuổi tươi đẹp nhất của đời người, cuộc sống rực rỡ màu sắc của họ lại bị mai táng.
Sau khi đạt được thỏa thuận, Cao Văn Thương lập tức dẫn cả đám rời đi.
Hùng hổ đến, hùng hổ đi.
Chỉ còn ông chú già ở lại đàm phán với tôi về vấn đề bồi thường.
Ông ta nói: “Vừa rồi cố chấp không chịu hòa giải, giờ thì mất mặt chưa!”
“Chuyện cỏn con cũng làm ầm lên, lẽ ra ngay từ đầu mày chịu nhận tiền là được rồi.”
“Tao đã quá quen với bản tính nghèo mà còn tham của tụi mày, lần nào lần nấy cũng muốn nhận bồi thường thật nhiều, nhưng còn sống để hưởng hay không thì không biết.”
“Cả tá người giống như mày, tiền còn chưa nhận đã mất tích, mày đoán xem tại sao họ lại mất tích chứ? Ha ha ha ha?” Ông ta cười lớn.
Những câu này đều bị tôi ghi âm lại.
Tôi có thể mềm cũng có thể cứng, vừa muốn tiền bồi thường nhưng cũng muốn họ nhận quả báo.
[Ký chủ, chúng tôi nhắc nhở cô trước, ba hệ thống chúng tôi đều không đủ năng lượng để giúp đỡ cô ở lại thế giới này quá lâu. Hy vọng trong khoảng thời gian ngắn nhất cô có thể hoàn thành những gì cô muốn làm trước khi đến thế giới khác.]
Hệ thống công lược nam chính thở dài:
[Bởi vì cô không công lược được nam chính nên năng lượng của tôi cũng giảm hơn phân nửa.]
[May nhờ những hành động “trà” của cô nên tôi được thêm không ít năng lượng.]
Hệ thống trà xanh nói thêm.
Nữ cảnh sát nhiệt tình đề nghị đưa tôi về nhà nhưng bị tôi từ chối.
Cô ấy lo lắng nhìn tôi: “Một cô gái nhỏ không thân không thích như em ở đây nếu bị bọn họ trả thù thì phải làm sao?”
Chuyện này thì cứ yên tâm.
Trong khoảng thời gian này tôi vẫn rất an toàn, bởi chỉ cần tôi gặp chuyện ngoài ý muốn hay bị thương tổn thì tất cả nghi ngờ đều sẽ đổ lên đầu bọn họ.
Bọn họ không có can đảm để thực hiện một động thái lớn như vậy.
Đặc biệt là Cao Văn Thương, anh ta đang gặp nguy cơ mất quyền thừa kế, anh ta cũng không biết nên đối phó với tôi như thế nào.
Đây là tin tức mà hệ thống phá game đã nói với tôi.
Thời gian nó biến mất là để đi thu thập tin tức, nên cuộc chuyện trò của bố con nhà kia rơi vào tai tôi.
Tôi cũng tha thứ cho hành vi xúi giục tôi làm tầm xàm của nó.
Ai biểu nó là tình báo viên độc quyền của tôi cơ chứ?