Thức Tỉnh - Chương 2
3.
Khi cảnh sát đến.
Phòng livestream của tôi đã đứng Top.1 trên bảng xếp hạng. Số người xem lên đến hàng chục triệu người. Hơn cả video nhảy múa của mấy người nổi tiếng kia.
Bình luận liên tục tới tấp, quà tặng cũng tràn ngập trên màn hình.
Hệ thống công lược nam chính: [Ký chủ, nam chính đã rời đi rồi! Ở thế giới này anh ta là người có vận khí lớn nhất, cô cứ thế đắc tội anh ta thì những ngày tháng sau này sẽ khó sống.]
[Không bằng nghe lời tôi, có tôi trợ giúp cô công lược được anh ta, trở thành nữ chính của thế giới này.]
Tôi lạnh lùng nhìn cảnh sát đang bao vây đám con nhà giàu, đúng thật là trong đó không có bóng dáng nam chính.
Chuồn nhanh thật nha.
Có gan bắt nạt nhưng không có can đảm gánh vác hậu quả.
“Đồ rác rưởi.” Tôi thấp giọng cười nói.
Nam chính Cao Văn Thương nhờ hậu thuẫn vững chắc trở thành trùm trường Đức Trung. Thành tích xuất sắc, là nhân tài ưu tú trong mắt mọi người.
Anh ta chưa bao giờ nói thẳng muốn bắt nạt ai, nhưng đám lâu la bên cạnh đều có thể từ những cảm xúc nhỏ nhặt của anh mà biết anh ta chán ghét ai.
Mà tôi bởi vì đụng trúng anh ta một lần, khiến anh ta nhíu mày, cảm thấy bị một đứa đáng thương như đụng chạm là vô cùng ghê tởm.
Vậy nên tôi đã bị bắt nạt.
Mọi người xem chỉ vì một lý do cỏn con tôi mất luôn mạng s ố n g.
Một nữ cảnh sát bước đến đồng cảm nhìn tôi, cũng dùng lời lẽ dịu dàng khuyên tôi tắt livestream.
Vụ việc này đã gây chấn động, những người trong phòng livestream vì tôi mà gọi điện liên tục đến cục cảnh sát, đường dây nóng đều bị chiếm dụng. Nếu có người khác cần được giúp đỡ thì sẽ chẳng thể gọi được.
Dĩ nhiên là tôi hiểu.
Sau khi bày tỏ lòng biết ơn đối với những người xem livestream và nói rằng bản thân tôi đã an toàn thì tôi nhanh chóng tắt livestream.
Hệ thống phá game bỗng tích cực nói muốn giúp tôi đi thăm dò tình huống bên kia một chút, sau đó liền biến thành một quả bóng nhỏ màu xanh bay qua đó.
Tốc độ rất nhanh, dường như sợ lỡ mất cơ hội nhiều chuyện.
Chỉ chốc lát sau, âm thanh chuyện trò ồn ào văng vẳng bên tai tôi.
“Cùng lắm thì cho cô ta một số tiền để bịt miệng cô ta lại. Cái loại học sinh nghèo như cô ta chẳng phải thích nhất là tiền sao, nhận tiền xong sẽ dễ dàng hơn.”
“Tôi có người thân là cục trưởng cục cảnh sát, tôi đến nói với ông ấy mấy câu thì sóng yên biển lặng thôi.”
“Phiền c h ế t! Phiền c h ế t! Nếu không phải mấy người lôi kéo tôi đến xem náo nhiệt, tôi cũng chẳng xui xẻo đến mức này! Bố tôi nhất định sẽ cắt luôn tiền tiêu vặt tháng này của tôi!”
“M ẹ k i ế p! Ngày nào đó tôi sẽ làm c h ế t con nhỏ đó! Dám đắc tội tôi sao?!”
Bọn họ tàn nhẫn nói muốn “làm” tôi tới chết, trên mặt cũng không có chút sợ hãi nào.
Cảnh sát xung quanh họ đều nhịn không được nói:
“Chúng tôi còn ở đây mà mấy cô mấy cậu vẫn cho rằng cục cảnh sát là nhà của mình sao, nói giải quyết là có thể giải quyết?”
“Bây giờ các người phạm pháp, dù là Ngọc Hoàng Thượng Đế cũng chưa chắc chắc cứu nổi các người.”
Cười c h ế t.
Tôi suýt chút nữa cười thành tiếng, nhưng vì giữ hình tượng người bị hại yếu đuối chỉ có thể cố nhịn xuống.
[Trở về đi! Những đoạn đối thoại này đều bị ghi âm lại rồi, rất có ích với tôi.] Tôi nói với hệ thống phá game.
Hệ thống phá game bay trở về, bắt đầu xúi giục tôi.
[Ký chủ, thế giới này chỉ là một trong ba nghìn thế giới. Cô đã c h ế t một lần, không cần phải ở lại đây tiếp tục chịu khổ, nghe tôi chuyện báo thù không cần thiết đâu.]
[Cô đấu không lại bọn họ, cũng không đấu lại thế giới này đâu.]
Hệ thống trà xanh và hệ thống công lược nam chính im lặng một cách lạ thường.
Dường như tụi nó tán thành với kiến nghị của hệ thống phá game.
Tôi bóp chặt quả cầu nhỏ màu xanh nói: “Câm miệng!”
“Tiểu tiên nữ như tôi đáng c h ế t sao? Nếu tôi đáng c h ế t sao cả ba hệ thống các người đều đến tìm tôi, còn không phải muốn để tôi thay đổi vận mệnh sao?”
“Tôi không tin số mệnh, không tin ông trời. Tôi tồn tại là bởi vì muốn bọn họ chịu quả báo, gánh lấy những hậu quả mà họ đáng phải nhận.”
“Nếu mấy người không giúp tôi thì ngậm miệng lại, đừng cản trở tôi!”
4.
Tôi ngồi trong cục cảnh sát, mắt nhìn chăm chú vào cốc nước vẫn còn bốc hơi nóng nghi ngút. Nét mặt thê lương mang theo nhiều phần quật cường.
[Ký chủ! Cảm giác yếu đuối nhưng mạnh mẽ này quá chuẩn! Hiện tại những người xung quanh đều đồng cảm với cô, đối với đám phú nhị đại kia càng thêm chán ghét. Tôi cảm nhận được vận khí của nam và nữ chính đang bắt đầu yếu đi!] Hệ thống trà xanh vui vẻ nhảy nhót vòng vòng quanh tôi.
[Nếu nỗ lực hơn chúng ta có thể vặn ngã bọn họ! Cố lên! Ký chủ cố lên.]
Tôi ngước mắt nhìn ba cái hệ thống màu sắc y chang đèn tín hiệu giao thông.
Sau khi tôi hung hăng cảnh cáo bọn họ thì hệ thống phá game trở nên kiệm lời. Hệ thống công lược nam chính chỉ lanh chanh lúc có nam chính xuất hiện.
Chỉ có hệ thống trà xanh vẫn cổ vũ tôi.
Cảnh sát đến rồi lại đi, nhìn tôi với vẻ mặt thương xót.
Tôi biết bọn họ đồng cảm với tôi, chỉ cần chúng tôi còn là học sinh, đám con nhà giàu kia có thể dùng bối cảnh gia đình mình để ém chuyện này xuống.
Cuối cùng chuyện sẽ hóa thành một vụ b ạ o l ự c học đường bình thường, cùng lắm thì đám con nhà giàu kia bị đuổi học rồi xuất ngoại du học mà thôi.
Đến khi trở về vẫn là lũ cặn bã.
“Bạn học nhỏ, tụi nó đã bị cư dân mạng khiển trách rồi, chuyện này cứ vậy cho qua đi.”
Ông ta nhìn tôi với ánh mắt hiền từ nhưng lại dùng những lời bén nhọn nhất để làm tổn thương tôi.
“Con xem, con đứng trên tòa nhà cao tầng nhưng không nhảy xuống, cũng đã chứng minh được tụi nó thật sự không muốn lấy m ạ n g của con. Chỉ là tụi nó không hiểu chuyện, thích ầm ĩ. Con cũng đã livestream kết tội bọn nó, coi như đó là trừng phạt nặng nhất rồi.”
“Tụi nó cùng tuổi với con, con nhẫn tâm nhìn tụi nó sau này bị người khác chọc ghẹo sau lưng bảo là kẻ g i ế t người, kẻ bắt nạt bạn bè sao?”
“Nhưng con thật sự đã bị tổn thương sao?” Ông ta nghi hoặc hỏi.
Tôi phẫn nộ làm đổ cốc nước, nước nóng vây ra tay tôi, nóng đến bỏng rát.
Tiếng động lớn khiến cho mọi người trong cục cảnh sát đều để ý đến.
“Tôi không c h ế t là bởi vì tôi muốn sống! Tôi không c h ế t là bởi vì tôi đã tự cứu chính mình!” Tôi hung dữ hét vào khuôn mặt ông ta.
“Ông nói bọn họ không tổn thương tôi sao? Bởi vì tôi chưa c h ế t nên bọn họ bắt tôi đứng trên sân thượng, nhục mạ tôi muốn tôi nhảy xuống chỉ là hành vi của những đứa trẻ chưa hiểu chuyện!”
“Vậy nếu tôi c h ế t thì sao?” Tôi thờ ơ hỏi ông ta.
Ông ta sững người, giật mình trước phản ứng dữ dội của tôi.
Tôi lảo đảo ngã xuống đất, lấy tay che mặt gào khóc.
“Các người không biết bọn họ đã làm gì tôi! Vậy các người dựa vào cái gì muốn tôi tha thứ cho bọn họ! Dựa vào cái gì chứ!”
Vài nữ cảnh sát chạy đến bên tôi, ôm lấy tôi dịu dàng dỗ dành.
“Đừng sợ, em rất dũng cảm. Trên thế giới này có rất nhiều người từng bị bắt nạt nhưng đều lựa chọn cam chịu, ở đây sẽ không ai có quyền làm tổn thương em! Chúng tôi sẽ bảo vệ em!”
“Hừ! Đám nhãi ranh có gan bắt nạt người khác nhưng lại không có gan gánh vác trách nhiệm, chuyện này tuyệt đối không thể để yên!”
Nữ cảnh sát tóc ngắn hung hăng đi về phía trước mặt người đàn ông, hai tay chống hông, cảnh cáo nói: “Thưa ngài, xin ngài đừng có nói hươu nói vượn trước mặt người bị hại của chúng tôi.”
“Nơi này là cục cảnh sát không phải nơi mà ông muốn làm gì thì làm! Dù cho có ông trời chống lưng cũng phải tuân thủ pháp luật.”
Đúng như dự đoán, ông ta lập tức lúng túng.
Dưới ánh mắt bất mãn và ghét bỏ của mọi người, ông ta bước đến cạnh tôi, không ngừng khóc lóc, cúi đầu xin lỗi tôi:
“Thật xin lỗi, vừa rồi chú đã xúc phạm con.”
“Nhưng con vẫn hãy cứ suy nghĩ kỹ một chút, con thật sự muốn làm loạn đến một c h ế t hai sống như vậy sao? Cao thiếu gia đã nói qua, chỉ cần con đồng ý hòa giải sẽ nhận được một khoản bồi thường kếch xù, cũng có thể an ổn tốt nghiệp với tấm bằng loại ưu.”
“Đây là thứ bao nhiêu người muốn nhưng lại không có được.
Những thứ bao người ao ước này nếu là trước kia thì tôi đã yếu ớt đồng ý rồi.
Bởi vì tôi cần tiền, bởi vì tôi có lý tưởng lớn.
Nhưng hiện tại….
Ha.
“Tôi không cần.” Tôi từ chối nói.
“Tôi vĩnh viễn không hòa giải với những kẻ đã bắt nạt mình, bởi những sai lầm bọn họ mắc phải không thể dùng tiền tài mà có thể cứu vãn được.”
Mạng người chính là vô giá.
Còn tôi thật sự đã c h ế t.
Bỗng hệ thống công lược nam chính kích động nhào vào người tôi: [Ký chủ! Phát hiện nam chính đang ở gần đây! Khoảng cách càng ngày càng gần!]
[50 mét.]
[20 mét.]
[10 mét.]
[Đến rồi….] Nó yếu ớt nói.
Tôi thò đầu ra nhìn từ trong vòng tay nữ cảnh sát, thấy Cao Văn Thương đang đứng ở cửa chính, nét mặt lạnh nhạt nhìn tôi chằm chằm.
Chắc chắn anh ta đang muốn g i ế t c h ế t tôi.
Nhưng tôi nào cho phép chứ.
Cảm nhận được ánh mắt tràn đầy sát khí của anh ta, tôi quay đầu thủ thỉ với nữ cảnh sát: “Chị ơi, phải chi em cũng là cảnh sát thì tốt rồi.”
Sau đó tôi làm động tác ngắm bắn anh ta.
Đoàng!
Ma quỷ đều phải xuống địa ngục.