Thuật Ngự Rắn Của Yến Yến - Chương 5
Ta muốn giúp thái tử.
Cũng muốn báo đáp tình cảm của dân làng đối với ta.
Cũng coi như là bù đắp cho bọn họ vì kiếp trước bị tàn hại.
18.
Dần dần, trong làng bắt đầu có người tị nạn đi qua.
Lúc đầu dọc đường còn có thể xin được đồ ăn.
Đến sau này căn bản không xin được gì nữa.
Vì vậy có người tị nạn bắt đầu cướp bóc.
Bùi Dục ngồi trong nhà, giả vờ suy yếu dưỡng thương.
Hắn biết ta sẽ điều khiển rắn bảo vệ dân làng, cho nên hắn không lo lắng đến người lưu vong.
Nhưng hắn vẫn không biết sự yếu ớt của hắn, không phải hoàn toàn là giả vờ.
Thập hương nhuyễn cân tán mà nương ta dạy cho ta, thật sự rất thần kỳ.
Có thể khiến người ta từ từ yếu đi mà không nhận ra.
Hơn nữa loại thuốc đó khiến máu người thơm tho.
Uống mười ngày sau, chỉ cần chảy máu thì mùi thơm sẽ tỏa ra khắp nơi.
Cuối cùng cũng đến ngày đám người tị nạn kéo đến.
Sáng sớm, trên cây đào trước cửa nhà ta, xuất hiện một vết khuyết hình trăng lưỡi liềm.
Tên mặt đen ra ngoài một chuyến, rất nhanh đã trở về.
Ba người ngầm hiểu gật đầu, rất an nhàn ăn sáng.
Ăn sáng xong, ta như thường lệ ra đồng làm ruộng.
Kiếp trước, ta chính là ở trên ruộng phát hiện ra đám người tị nạn cướp bóc dân làng, mới thi triển thủ đoạn điều khiển rắn.
Mặc dù cuối cùng ta đã thắng hiểm nhưng cũng bị thương khắp người.
Bùi Dục thấy ta sắp ra ngoài, mặt giật giật, nói: “Cẩn thận một chút.”
Ta liếc hắn một cái: “Cày ruộng cũng phải cẩn thận, ăn cơm sợ bị nghẹn chết sao?”
Bùi Dục thấy phản ứng của ta, không nghi ngờ gì nữa.
Khoảng nửa canh giờ sau, đầu làng truyền đến tiếng ồn ào.
Chớp mắt đã đến gần cửa nhà ta.
Bùi Dục có chút kinh ngạc.
Kiếp trước những người này bị ta chặn lại giữa đường.
Tên mặt trắng từ trên tường nhìn ra ngoài.
Đột nhiên nói: “Không ổn rồi.
Sao không thấy trẻ con đâu?
Người lớn xuống ruộng, sao trẻ con cũng không thấy bóng dáng đâu?”
Vừa dứt lời, trong nhà liền phát ra tiếng “Xì xì.”
Trăm con rắn xuất động.
Ba người chém giết không kịp, đều bị rắn cắn trúng.
Ba người cùng lúc gãi, toàn thân máu me đầm đìa.
Máu chảy ra, tỏa ra mùi thơm nồng nặc.
Hơn nữa toàn thân mềm nhũn vô lực.
Bùi Dục biết có chuyện không ổn, bảo tên mặt đen nhanh chóng ra ngoài làng cầu cứu.
Hóa ra sáng sớm nay, ba tên Bùi Dục thấy ký hiệu trên cây, liền sai tên mặt đen lén lút đến ven làng dò xét.
Tên mặt đen thấy có quân lính đóng quân, liền cho rằng là quân tiếp viện của Thanh Hồng.
Bây giờ, hắn cũng biết đại sự không ổn rồi.
Vì vậy nhịn cơn ngứa ngáy, loạng choạng chạy về phía quân đóng trại.
Hắn còn không biết rằng đó là tự chui đầu vào lưới.
Quân đóng trại ở đó, là người của thái tử.
19.
Mười lăm ngày trước, khách sạn.
Ta và người của thái tử đã giao dịch.
Ta nói cho bọn họ biết kế hoạch của Bùi Dục và đổi được một nghìn lượng bạc.
Không chỉ vậy.
Ta nói, Bùi Dục hiện tại ở trong dân gian, hành vi xấu xa không lộ rõ, ngược lại còn có chút hiền danh.
Nếu thái tử trực tiếp giết ngược hắn, sẽ không có lợi cho thái tử.
Hơn nữa nếu bị thánh thượng hiện tại biết được thì ngôi thái tử sẽ không vững.
Không bằng mượn tay đám người tị nạn trừ khử hắn.
Thủ hạ của thái tử hỏi, dựa vào đâu mà tin ta.
Ta nói các ngươi đi chặn đường hai tên Thanh Hồng, thẩm vấn nghiêm khắc thì sẽ biết lời ta nói không sai.
Hơn nữa, ta là người có thần thông.
Hợp tác với ta, đối với sự nghiệp của thái tử, chỉ có lợi chứ không có hại.
Là người sống lại, lại có nhiều bản lĩnh mà nương ta truyền lại, muốn thể hiện chút thần thông cũng không có gì khó khăn.
Chỉ cần nhắc đến đám người tị nạn và cuộc chiến ở biên cảnh phía Bắc, bọn họ đã tin.
Bởi vì biên cảnh phía Bắc hiện tại chỉ là giao tranh nhỏ, Đại Ngu quốc vẫn cố ý giả vờ hòa đàm, bách tính không ai biết thực tế đang chuẩn bị chiến tranh.
Đám người tị nạn đó, cũng chưa đến địa giới Trường Châu.
Mà ta lại biết hết.
Người của thái tử sau khi bẩm báo, liền đồng ý hợp tác với ta.
Một ngày trước, đám người tị nạn không biết từ đâu nghe được tin tức.
Gặp người nào trên người có máu thơm lạ, lấy máu đó đựng vào một bình nhỏ, có thể đến phủ đổi được một trăm lượng bạc.
Nghe nói đó là vị thuốc quý.
Ái tử của thứ sử bị bệnh, cần gấp.
Sáng sớm, đám người tị nạn đó bị xúi giục kéo thẳng đến Đào thôn.
Bởi vì có người nói rằng người có máu thơm lạ đang ở Đào thôn.
Rốt cuộc là ai truyền ra, mọi người đều không biết.
Chỉ biết rằng có người đã lấy máu đó, đổi được một trăm lượng bạc.
Điều này khiến đám người tị nạn càng điên cuồng hơn.
Cũng không biết là ai dẫn đầu, kéo đến hướng nhà ta.
Bọn chúng vừa đến gần nhà ta, đã ngửi thấy mùi thơm lạ.
Vì vậy phá cửa xông vào, cùng nhau xông về phía Bùi Dục.
Bùi Dục và tên mặt trắng, bị ta ngày ngày bỏ thêm đồ vào thức ăn, lúc này thấy máu đã toàn thân vô lực.
Đám người tị nạn cầm dao bắt đầu tranh giành nhau, cắt hai người đó.
Thật sự là sau khi cắt hết mạch máu, còn phải từng tấc từng tấc cắt thịt, nặn máu.
Nhất định phải nặn ra đến giọt cuối cùng. ==Bản dịch thuộc về web metruyen.net.vn, những nơi khác đều là ăn cắp==
Khi Bùi Dục sắp chết, ta ghé vào tai hắn nói: “Ngươi có biết linh lực điều khiển rắn không?
Sau khi ta mang thai đã truyền cho đứa bé trong bụng ta rồi.
Cho nên, thuật điều khiển rắn mà ngươi luôn mong nhớ, chính là do ngươi tự tay hủy đi.”
Bùi Dục dùng hết sức lực cuối cùng, kêu thảm một tiếng, tắt thở.
Lúc chết, máu cạn, thịt hết, không còn một mảnh da lành.
20.
Mùa hè trôi qua.
Chuyện của Bùi Dục cũng trôi qua.
Hôm đó, dân làng được ta khuyên lên núi trốn tránh đám người tị nạn, cho nên không nhìn thấy thảm cảnh của Bùi Dục.
Khi họ từ trên núi trở về, thủ hạ của thái tử đã thu dọn xong mọi thứ.
Bọn họ chỉ biết rằng trong làng có một người muốn trêu ghẹo ta, không lâu sau thì bị đám người tị nạn giết hại.
Ta tổ chức toàn bộ trẻ em trong làng cùng nhau làm áo bông, chăn bông.
Bọn chúng đều tò mò, trời nóng như vậy, làm những thứ này để làm gì.
Ta nói có thể kiếm tiền.
Bọn chúng liền tin.
Trong mắt bọn chúng, ta và nương ta giống nhau, là người thần kỳ.
Nương ta từng nói, bà không thể khống chế được mình sẽ rời đi khi nào.
Nhưng nếu phát hiện bà không còn nữa thì không cần đau buồn.
Bảo ta nhớ kỹ những bản lĩnh bà dạy thì có thể sống tốt.
Ta lại bảo dân làng lên núi hái ngải cứu.
Ngải cứu đó không đáng giá tiền.
Ngải cứu tươi cũng không thể bảo quản.
Vì vậy ta bảo mọi người phơi khô rồi cất đi.
Sau đó lại dạy cho bọn họ cách nấu.
Mùa đông, lại có một trận bệnh sốt rét lưu hành.
Không có thứ này, sẽ có rất nhiều người chết.
Đến tháng mười, biên cảnh phía Bắc nổ ra chiến tranh.
Phía Bắc giá lạnh, rất cần đồ giữ ấm.
Giá bông trên thị trường rất cao nhưng cũng khó mà mua được.
Người của thái tử đến lấy hàng bông của ta như đã hẹn.
Đó đều là dùng để bảo vệ tướng sĩ ngoài biên cương, ta bán giá rẻ cho thái tử.
Trong mắt thánh thượng, thái tử có mưu tính sâu xa, có thể trọng dụng.
Trong mắt tướng sĩ biên cương, thái tử quan tâm đến bọn họ, nguyện ý vì thái tử mà liều chết.
Thái tử lại muốn hợp tác với ta nhưng ta đã từ chối.
Ta phải rời khỏi ngôi làng này rồi.
Bởi vì như nương ta đã nói, biết có người như ta tồn tại thì sẽ có họa sát thân.
Dù là người cầm quyền lương thiện đến đâu, cũng sẽ có lúc nghi ngờ.
Mặc dù việc buôn bán bông của ta là giá rẻ.
Nhưng khi thu mua thì lại thu với giá còn thấp hơn cả giá củi.
Điều này khiến cho cả Đào thôn đều kiếm được số tiền mà cả đời họ không kiếm được.
Ta lại dạy cho các bạn nhỏ làm bánh tráng cuốn và bánh hoa tươi.
Ta nói với các nàng, con gái nhất định phải có khả năng tự lập.
Nếu nhà chồng đối xử không tốt với mình, dùng những nghề thủ công này cũng có thể kiếm sống.
21.
Khi mùa đông sắp đến, ta đã rời đi.
Ta không từ biệt bất kỳ ai, giống như nương ta vậy.
Nghe nương ta nói, nơi bà từng sống, biển cả xanh ngắt vô biên, quanh năm nắng ấm.
Ta thích sự ấm áp, thích biển cả.
Ta quyết tâm đi đến phương Nam xa xôi.
Đi tìm nơi nương ta từng sống.
-HẾT-