Thuận Tụng Thì Nghi - Chương 5
Tạ Từ gãi đầu: “Quên mất, năm nay đã mười sáu rồi mà sao trông vẫn giống đứa trẻ mười hai, mười ba tuổi vậy, chắc chắn là ngủ không đủ giấc, để ta đi đóng cửa cho nàng ấy.”
Khi Tạ Từ tiến gần đến cánh cửa nhỏ, đất xung quanh đột nhiên sôi sục, vô số côn trùng và rết độc cuồn cuộn trồi lên.
Tạ Từ cảm thấy rùng mình, đầu tóc dựng đứng: “Thôi, ta không dám chọc vào đâu.”
Ánh trăng trải dài trên mặt đất, ta bất ngờ lên tiếng: “Tạ Từ, sau khi chúng ta thành thân, ta có thể mang Chi Ý vào phủ không?”
Tạ Từ sững sờ, nhìn về phía cửa phòng của Thôi Chi Ý, như bị sét đánh: “Không được, không được. Thôi Gia Nghi, ta chỉ thích mình nàng thôi.”
“Thêm một người không được, bớt đi một người cũng không được.”
Ta tức giận, tiện tay cầm hộp phấn hồng bên cạnh ném về phía hắn: “Ngươi đang nghĩ gì thế?”
Tạ Từ nhanh nhẹn né sang một bên, nhưng phấn hồng lại bay lên phủ đầy nửa bên mặt hắn. Hắn đưa tay nhúng vào chút phấn hồng trên tay, rồi đưa lên miệng.
Tạ Từ nghiêm túc nói: “Phấn hồng của Gia Nghi, ngọt quá.”
Ta tức giận đóng cửa sổ lại.
Tên lưu manh.
Giữa lúc đang say giấc, có một bóng người đứng bên giường ta. Ta giật mình, tim như ngừng đập.
Hóa ra là Thôi Chi Ý không ngủ, chạy sang phòng ta.
Ta bật đèn, chỉ thấy Chi Ý đang nhìn ta đầy phấn khích.
“Vẫn chưa ngủ sao?”
Thôi Chi Ý ra dấu: [Bây giờ ta nghĩ rằng con khỉ to kia có thể làm tỷ phu của ta rồi.]
Ta: ?
Chi Ý ra dấu tiếp: [Ta luôn nghĩ rằng tỷ và ta giống nhân vật trong cuốn tiểu thuyết mà ta thích nhất, lúc đầu ta thấy con khỉ to không xứng đáng, nhưng giờ xem ra hắn có tiềm năng đấy.]
Ta hỏi: “Cuốn tiểu thuyết nào?”
Thôi Chi Ý vui vẻ đưa cho ta cuốn sách bìa cứng trong tay, chỉ vào tiêu đề trên trang bìa — <>.
Nàng tiếp tục giải thích cốt truyện bằng những cử chỉ tay đầy điệu nghệ: [Mặc dù con khỉ to bây giờ chỉ là Hầu gia, à, Hầu gia có thể lên làm Vương gia mà đúng không? Vậy khi nào hắn làm Vương gia, tỷ hãy cưới hắn.]
Ta ôm đầu, thở dài: “Thôi Chi Ý! Không được thức khuya nữa, mau đi ngủ ngay!”
13
Sau khi qua năm mới, chuyện hôn nhân của ta và Tạ Từ cũng được đưa lên lịch trình.
Ta mặc trên người một bộ hỷ phục thêu kim tuyến, lộng lẫy rực rỡ.
Đoàn đón dâu thanh thế hùng hậu, ta từng khuyên Tạ Từ đơn giản hóa, giữ cho hôn lễ giản dị một chút, nhưng hắn không đồng ý, nhất quyết phải làm theo tiêu chuẩn của vương hầu.
Dải lụa đỏ tung bay, trống nhạc vang rền.
Người đời đều nói hắn là kẻ phóng túng không kỷ luật, nhưng lời ta nói, từng chữ từng câu đều được hắn đặt trong lòng.
Hắn sớm đã lập phủ riêng tại kinh thành, chẳng qua cũng chỉ vì câu nói ta muốn đón Thôi Chi Ý ra khỏi phủ Tể tướng mà thôi.
Các tiểu thư quý tộc trong kinh thành nghe tin Chi Ý cùng ta sống trong phủ mới của Tạ tiểu hầu gia, thỉnh thoảng lại đến đánh bài giải trí.
Đặc biệt là Cao Minh Ngọc, nàng ta luôn dùng vàng lá để dụ dỗ Thôi Chi Ý về phủ Quận chúa với mình.
Ta mặt lạnh: “Cao Minh Ngọc, đừng tưởng ta không biết ngươi đang tính toán điều gì.”
Cao Minh Ngọc nghênh ngang cười đầy khiêu khích: “Thích Chi Ý thì sao nào? Chẳng lẽ nàng ấy chỉ là muội muội của ngươi thôi à?”
Ta: ?
Cao Minh Ngọc lớn tiếng hỏi đám tiểu thư xung quanh: “Có đúng vậy không, các tỷ muội?”
“Đúng thế!” Dẫn đầu là Dương Dục, tiếng nàng ta to nhất.
Ta gọi Chi Ý đến bên mình.
Ai ngờ Cao Minh Ngọc lắc lắc lá vàng trong tay, Chi Ý lại chần chừ đôi chân.
Ta đưa tay lên trán: Thật là không có chí khí.
Ngoài những quý nữ nhàn rỗi thường ghé thăm, còn có cả Trung Cảnh tiên sinh.
Người Trung Nguyên chán ghét thuật vu cổ, chẳng qua vì họ cho rằng cổ thuật chỉ dùng để hại người. Nhưng vạn vật sinh ra đều có hai mặt.
Cổ thuật, có thể hại người, cũng có thể cứu người.
Trong mắt Trung Cảnh tiên sinh, cổ thuật là điều tốt đẹp.
Ông ấy hành y mà chưa từng nhận đệ tử, nhưng đối với Chi Ý, lại có ý định thu nhận nàng làm học trò.
Trung Cảnh tiên sinh cười hỏi Chi Ý có muốn theo ông đi không. Chi Ý bám chặt vào áo ta: [Tỷ ở đâu, ta sẽ ở đó.]
Ta dịch lại lời của nàng cho Trung Cảnh tiên sinh.
Có lẽ ông không ngờ rằng với danh tiếng của mình mà lại bị từ chối, trong giây lát không biết nên cười hay không.
Trung Cảnh tiên sinh mặt dày, thản nhiên nói: “Không sao, ta có thể làm thầy đến tận cửa.”
Ta nói rằng chỉ cần ngài vui là được.
14
Ta hỏi Chi Ý, giữa phủ Tạ hầu và tướng phủ ngày trước, nàng thích nơi nào hơn. Nàng không chút do dự mà chọn nơi này.
Ở đây không có trưởng bối ràng buộc, cũng không cần phòng bị.
Cha mẹ không thích nàng, nàng cũng chưa từng nhận được gì từ họ, nên cũng chẳng trông mong gì.
Tại phủ Tạ hầu, mỗi ngày nàng có thể chơi nhiều trò khác nhau, còn có thể dùng vàng lá do quận chúa Phúc Khang tặng để mua điểm tâm và sách truyện.
Ở đây, nàng cũng không cần giấu giếm những bảo bối côn trùng của mình, lo sợ bị phát hiện.
Lão tiên sinh kia dường như cũng rất thích côn trùng, trong lòng Chi Ý, ông ấy như một người bạn tri kỷ.
Và điều quan trọng nhất là, nàng có thể ở bên ta mãi mãi.
Ta nói với Chi Ý, nếu gặp được lang quân như ý, đừng quên nói với ta. Muội muội của ta, nhất định phải gả cho người yêu thương nàng nhất.
Chi Ý luyến tiếc ôm lấy eo ta: [Tỷ tỷ, ta chỉ muốn mãi mãi ở bên tỷ. Ta có thể không lấy chồng được không?]
Ta ngẩn ra một chút, rồi nở nụ cười.
[Được, tại sao không được chứ?]
Nếu có lang quân như ý, ta nhất định sẽ chuẩn bị cho Chi Ý sính lễ mười dặm rực rỡ sắc đỏ.
Nếu nàng muốn ở bên ta cả đời, ta cũng sẽ bảo vệ nàng cả đời.
—
Hôm đó đã khuya, Tạ Từ uống quá chén, loạng choạng bước vào phòng. Mắt phượng khẽ nheo lại, đôi má ửng hồng.
Ta đưa tay định đẩy hắn xuống giường, gọi Tiểu Tứ đến hầu hắn đi tắm.
Tạ Từ bất ngờ áp sát ta, mùi rượu nồng nặc bao phủ khắp người ta.
“Gia Nghi, tại sao nàng không thích ta?”
“Nàng đã gả cho ta được bốn tháng rồi.”
“Bốn tháng, nàng đối với ta chẳng quan tâm gì cả.”
Tạ Từ tủi thân, như một chú chó nhỏ bị bỏ rơi, đôi mắt ướt át long lanh nhìn ta.
Ta ngẩn người. Còn chưa kịp giải thích, môi hắn đã không cho phép ta từ chối, liền áp xuống.
Ánh mắt hắn đen láy, dường như muốn hút lấy ta vào.
Cái ôm của Tạ Từ dập tắt mọi hoang mang, chần chừ và sợ hãi trong lòng ta. Ta như dòng nước xuân tan chảy, gợn lên từng đợt sóng nhỏ.
“Gia Nghi.”
“Gia Nghi.”
“Gia Nghi?”
Hắn gọi tên ta hết lần này đến lần khác.
Ánh mắt hắn như th//iêu đ//ốt ta, khiến ta nóng bừng, ta khẽ cúi mắt: “Ừ, biết rồi. Ta thích chàng.”
Ta nhớ lại bao nhiêu điều tốt đẹp của Tạ Từ.
Thuở nhỏ, hầu phủ cũ nằm cạnh tướng phủ. Khi chúng ta còn là hàng xóm, hắn thích nhất là trèo tường.
Lúc đó nhà ta rất nghiêm ngặt, quá giờ ăn sẽ không được ăn thêm.
Khi còn nhỏ ai mà chẳng thèm ăn, Tạ Từ mạo hiểm bị lão hầu gia đuổi đánh cũng phải ngày ngày đưa cho ta đồ ngon.
Hôm nay là sữa đông ngọt, ngày mai là bánh hoa quế, mỗi ngày không trùng nhau.
Hắn học hành tệ hại, mỗi lần đều phải nhờ ta giúp hắn qua mặt lão hầu gia.
Những bài thơ do tiên sinh dạy, hắn không học thuộc được câu nào, nhưng lại dám lớn tiếng thề thốt với ta về một lời thề sinh tử.
Một thiếu niên tuấn tú, đầy khí phách như thế, ai mà không thích chứ?
Ta đương nhiên cũng thích.
Nhưng ta đã biết từ nhỏ, mình không sống lâu được.
Tình cảm của Tạ Từ, ta không dám đáp lại.
Ta sợ nếu có ràng buộc, sẽ không thể rời xa.
Nhưng dù ta cố ý lờ đi, Tạ Từ vẫn lặng lẽ theo sau ta suốt hơn mười năm.
Hắn đã nói thích ta rất nhiều lần, nhưng ta luôn… quên mất phải đáp lại hắn.
Tạ Từ, ta cũng thích chàng.
Ta đáp lại nụ hôn của hắn, vừa cười vừa rơi lệ.
[HÊT]