Thuận Tụng Thì Nghi - Chương 4
11
Ta mím chặt môi, tay nắm chặt dây cương đến mức gần như muốn hòa lẫn nó vào m//áu thịt. Chỉ mong sao tốc độ có thể nhanh hơn, nhanh hơn nữa.
Về đến nhà, ta lập tức nhảy xuống ngựa, chạy thẳng về phía viện chính. Tim đập loạn nhịp.
Điều lo lắng nhất rốt cuộc đã xảy ra. Thôi Chi Ý bị trói chặt vào cột gỗ, bên dưới chất đầy củi khô.
Đồng tử ta co rút. Một nam tử trung niên mặc đạo bào đang nói chuyện với cha mẹ ta.
Thôi Chi Ý nhìn ta với đôi mắt đầy nước mắt. Gương mặt ta dần dần lạnh như băng, nhìn chằm chằm vào đám người kia: “Đây là có ý gì?”
Mẹ nghiêm túc tiến lên, nắm lấy bàn tay bị thương của ta, vẻ mặt đầy lo lắng: “Gia Nghi, sao giờ con mới về?”
Bà cúi đầu, ánh mắt hiện lên vẻ không đành lòng: “Gia Nghi, con biết mà. Trong triều và ngoài triều đều kiêng kỵ thuật vu cổ và tà thuật. Mẹ không ngờ Chi Ý lớn lên ở Miêu Cương, lại nhiễm phải những thứ không sạch sẽ đó.”
Lông mày ta nhíu lại.
Mẹ thở dài: “Đây là đạo sĩ trừ tà mà cha con mời đến, dùng phù hỏa và nước thần để trừ tà ma trên người Chi Ý.”
Ta nhìn đạo sĩ kia bằng ánh mắt lạnh lùng, đầy vẻ khinh thường.
“Làm sao các người biết Chi Ý nhiễm tà thuật? Có bằng chứng gì không?”
“Nhị tiểu thư của tướng phủ lớn lên ở Miêu Cương, trong phòng nuôi rất nhiều đ//ộc trùng, chẳng phải đã đủ chứng minh nàng liên quan đến cổ thuật sao?” Đạo sĩ kia nói với vẻ khiêu khích.
Ta hít sâu một hơi, cố gắng bình tĩnh giải thích với mẹ: “Mẹ, đó không phải cổ trùng, mà là dược liệu.”
“Dược liệu?” Mẹ ngạc nhiên.
“Mẹ, dân gian từ lâu đã có phương pháp dùng bọ cạp, côn trùng để chế thuốc. Hôm nay con gặp được một danh y, ông ấy thấy con bệnh tật lâu năm, đã kê vài thang thuốc dùng phương pháp lấy đ//ộc trị đ//ộc. Nhưng con sợ những loài trùng đ//ộc đó, Chi Ý thì đã quen với chúng từ nhỏ, nên nàng để chúng trong phòng để tiện sử dụng.”
Mẹ nghe vậy, sắc mặt dần dần dao động. Cha ta nhìn từ trên xuống dưới, rồi nói: “Gần đây, sắc mặt Gia Nghi quả thực tốt lên nhiều.”
Lão đạo sĩ kia thấy cha mẹ ta dao động, lập tức nói tiếp, sợ rằng họ sẽ thay đổi quyết định: “Đại tiểu thư chớ có bao che cho thân thích. Bần đạo chưa từng nghe nói đ//ộc trùng có thể làm thuốc.”
Ta tức giận tột độ, nhìn hắn như thể đang nhìn một cái x//ác. Cha ta suy nghĩ một lúc, rồi ra lệnh người hầu kiềm chế ta lại, để cho đạo sĩ kia thực hiện pháp thuật.
Ta nhìn Thôi Chi Ý, thường ngày nàng hay khóc nhất, nhưng giờ lại mím môi chặt, cố gắng ngăn dòng lệ, nhìn ta đầy kiên định.
Tay nàng bị trói, khẽ động đậy, cố gắng ra hiệu cho ta: [Đừng lo lắng.]
Nước mắt ta lăn dài trên má. Lúc nào mới chịu nghe lời đây. Ngày thường đã nói bao nhiêu lần, phải cất giấu đồ đạc cho kỹ, mà nàng vẫn không nghe.
Nhìn thấy Chi Ý bị trói trên đó, ta không thể làm gì được, tim như bị d//ao đ//âm, từng cơn đau nhói khiến ta khó thở.
Lão đạo sĩ kia viết một lá bùa, đ//ốt thành tro, rồi đổ vào nước, ép Chi Ý uống. Nàng nhăn nhó uống vào.
Mọi người xung quanh đều chăm chú quan sát, cứ như lá bùa đó là thần dược, uống vào là có thể biến đổi vậy.
Một nén nhang trôi qua, Chi Ý vẫn nhìn mọi người bằng đôi mắt to tròn. Lão đạo sĩ kia mất mặt, ho khan hai tiếng.
Chưa kịp để ta thở phào, hắn lập tức rút ra một cây hỏa diệm từ túi áo, nói rằng đó là tam muội chân hỏa có thể tiêu diệt tà ma.
Hắn thật ác đ//ộc! Dù có tà ma hay không, một ngọn lửa này ch//áy xuống, cũng không còn ai sống sót để chứng minh.
Ta cố gắng giãy giụa, nhưng mẹ không đành lòng. Cha lại ra lệnh cho người hầu giữ chặt lấy ta.
Phủ Tể tướng có thuật cổ đ//ộc, nếu chuyện này đến tai Hoàng thượng, sẽ dẫn đến thảm họa diệt tộc. Cha ta làm quan đến vị trí cao như vậy, cho dù đối mặt với cốt nhục thân sinh, cũng phải cân nhắc lợi hại cho gia tộc.
Ta nhìn lão đạo sĩ đang cầm ngọn lửa, tức giận mắng: “Tên đạo sĩ kia! Ngươi dám làm hại muội muội của ta! Ta nguyền rủa ngươi không được chet tử tế!”
Hắn run rẩy, nhìn ta một cái. Hai tay ta cọ xát trên nền đất đến mức rướm m//áu. Người hầu giữ chặt vai ta, không cho ta đứng lên.
Ta run rẩy dùng tay ra hiệu cho Chi Ý: [Đừng sợ.]
Chi Ý mỉm cười với ta: [Không sợ.]
Cành củi tẩm dầu tiếp xúc với lửa, lập tức bùng lên thành ngọn lửa dữ dội. Ta căm hận nhìn chằm chằm lão đạo sĩ.
Hắn ta giả bộ đàng hoàng, chắp tay với cha ta: “Đây là tam muội chân hỏa, tà ma đã bị tiêu diệt, xin tướng gia yên tâm.”
Một thanh k//iếm dài lao đến, ch//ém đ//ứt dây trói trên người Chi Ý.
Tạ Từ từ trên cao bay xuống, cứu Chi Ý ra khỏi biển lửa.
Hắn tức giận nhìn lão đạo sĩ: “Nếu tà ma đã tiêu diệt, vậy Nhị tiểu thư của tướng gia cũng nên được thả ra. Tà ma vốn không phải là cơ thể phàm nhân, chắc chắn khi thấy lửa thần đã rời khỏi Nhị tiểu thư rồi. Có đúng không?”
Tạ Từ đá mạnh vào đầu gối hắn, khiến hắn đau đớn phải quỳ xuống đất.
“Ngài tướng gia, e rằng lửa chưa đủ mạnh để trừ tà ma đâu.” Lão đạo sĩ lắp bắp nói.
“Câm miệng!” Một lão nhân đi cùng Tạ Từ bước vào, sải bước vào sân chính.
Tạ Từ đặt Chi Ý xuống, thấy ta bị người hầu khống chế. Hắn không để ý đến mặt mũi cha ta, đá bay tên người hầu, rồi đỡ ta dậy.
Hắn nhíu mày nhìn vết thương đầy m//áu của ta, đau lòng hỏi: “Có đau không?”
Ta lắc đầu đứng dậy, nhìn vào cánh tay ch//áy sém của hắn.
Hắn nghiêng người, khẽ nói: “Chỉ là vết thương nhỏ.”
Cha ta thấy có người ngoài can dự vào chuyện gia đình, sắc mặt trở nên vô cùng khó coi. Nhưng Tạ Từ vốn nổi tiếng là kẻ ngông cuồng, không theo quy củ:
“Tướng gia, Gia Nghi là thê tử tương lai của ta, sau này hai nhà Tạ Triệu sẽ là người một nhà, không cần phải khách sáo. Ta biết tướng gia lo lắng chuyện thuật cổ đến tai Hoàng thượng sẽ gây ra họa diệt tộc, nên mới quyết định như vậy. Nhưng ngay cả hổ dữ cũng không ăn thịt con, huống chi Nhị tiểu thư cũng đâu có thực sự sử dụng thuật vu cổ?”
“Ngài tướng gia, đây là Trung Cảnh tiên sinh, chính ông đã kê đơn thuốc cho đại tiểu thư.”
Tạ Từ giới thiệu lão nhân mặc áo đen đứng ở xa. Cha mẹ nghe thấy danh tiếng của Trung Cảnh tiên sinh, sắc mặt lập tức thay đổi.
Người ta đồn rằng ông có thể chữa bệnh hồi sinh, y thuật xuất thần. Hoàng thượng đã ba lần mời ông vào Thái y viện nhưng đều bị từ chối. Sau đó ông đã ẩn cư trong chốn dân gian.
Dù tuổi đã cao, nhưng Trung Cảnh tiên sinh vẫn tràn đầy sức sống.
“Đúng là ta đã khuyên đại tiểu thư sử dụng phương pháp lấy đ//ộc trị đ//ộc. Đại tiểu thư bị bệnh tật đeo bám nhiều năm, thực ra là trúng đ//ộc. Đơn thuốc của ta là sử dụng đ//ộc để kháng đ//ộc. Ý định ban đầu của ta là cứu người, nhưng không ngờ suýt chút nữa đã hại đến Nhị tiểu thư của phủ.”
Ông liếc nhìn lão đạo sĩ đang run rẩy, khẽ chắp tay: “Ta đã ẩn cư nhiều năm, đã đi qua sông núi khắp nơi, gặp nhiều đạo sĩ trừ tà. Nhưng ta chưa từng nghe nói, có đạo sĩ nào lại dùng m//ạng người để trừ tà. Giang hồ lắm kẻ lừa đảo, mong tướng gia minh xét.”
Một bên là vị “thánh y” được Hoàng thượng đích thân phong tặng, một bên là đạo sĩ giang hồ. Cha đã có quyết định trong lòng.
Việc cha làm chỉ là để phòng ngừa, nếu chuyện này lọt đến tai Hoàng thượng, còn có cách để gia đình thoát thân. Những lời của Trung Cảnh tiên sinh rõ ràng đã cho cha ta một cái cớ tốt nhất.
Cha nhìn Triệu Chi Ý, giọng dịu đi: “Chi Ý, con có muốn về nghỉ ngơi không?”
Chi Ý cúi đầu, lặng lẽ nép vào sau lưng ta.
Ta ôm lấy nàng, kiểm tra từ trên xuống dưới, may mắn là cây cột gỗ cách xa đống củi, ngọn lửa không kịp ch//áy đến nàng.
Nhưng đột nhiên, nàng nhăn mặt, trông có vẻ khó chịu.
“Chi Ý, làm sao vậy? Khó chịu ở đâu?”
Ta định nhờ Trung Cảnh tiên sinh kiểm tra cho nàng.
Chi Ý ôm bụng, ra hiệu: [Muốn đi ngoài.]
Ta thở phào nhẹ nhõm.
Để chắc chắn, ta vẫn nhờ Trung Cảnh tiên sinh bắt mạch cho nàng. Không có vấn đề gì, chắc chỉ là do uống phải nước bùa không sạch sẽ.
Ta an tâm gọi người hầu đưa nàng về phòng trước. Quay lại, ta nhìn lão đạo sĩ, tức đến run người.
“Tiểu Quỳnh, mang cây gậy sắt của ta đến.”
Ta cầm gậy sắt tiến về phía lão đạo sĩ, lúc này hắn mới biết sợ.
“Đại tiểu thư! Đại tiểu thư, ta sai rồi! Ta chỉ là một kẻ giang hồ nghèo khó, thấy có việc béo bở nên nhất thời hồ đồ. Mong đại tiểu thư khoan dung độ lượng!”
“Khoan dung độ lượng?” Ta tức giận đến cực điểm, vung gậy sắt đ//ập mạnh vào chân hắn, gằn giọng: “Khoan dung độ lượng? Lúc ngươi dùng lửa định th//iêu chet muội muội ta, sao ngươi không nghĩ đến chuyện tha m//ạng?”
“Thả ngươi về giang hồ, chỉ làm hại thêm người vô tội. Hôm nay, ngươi đến đây, ta sẽ tiễn ngươi đi không lối về.”
Ta giáng mạnh cây gậy xuống. M//áu rỉ ra từ dưới lớp áo đạo sĩ.
Một tiếng “choang”, cây gậy sắt rơi khỏi tay ta, lão đạo sĩ đã tắt thở. M//áu trong người ta dâng trào, khiến chân ta mềm nhũn.
Tạ Từ đỡ lấy ta: “Gia Nghi, không sao chứ?”
Ta lắc đầu.
Ta lảo đảo về phía cha mẹ, hành lễ: “Nữ nhi mệt rồi, xin phép lui xuống trước.”
12
Đêm đã khuya.
Ta đẩy cửa sổ nhìn ra ngoài.
Thôi Chi Ý nấp trong phòng, nhìn ta qua khe cửa, còn Tạ Từ thì ngồi chễm chệ trên tường viện của ta một cách công khai.
Bao nhiêu năm rồi, cái tật thích leo tường vẫn không bỏ được.
Nhớ lại hôm nay, ta đã để quên cây gậy sắt ở viện chính, nếu không, ta đã lấy nó đập cho hắn rơi khỏi tường.
Tạ Từ thấy ta mở cửa sổ, liền nhảy xuống khỏi tường. Hắn nhìn ta chằm chằm, đứng ngay trước cửa sổ, đối diện với ta.
Ta cúi đầu, không dám nhìn vào mắt hắn. Ta định đóng cửa lại, nhưng hắn đã nắm lấy tay ta.
Ta liếc nhìn cửa phòng của Chi Ý vẫn còn hé mở.
“Chi Ý vẫn chưa ngủ, để ta đi xem nàng trước.”
Tạ Từ bĩu môi: “Ta sẽ đóng cửa cho nàng ấy. Trẻ con mà, không nên nhìn chuyện người lớn. Không ngủ sớm, cẩn thận không lớn nổi.”
Ánh mắt ta trở nên thâm trầm: “Chi Ý bằng tuổi ta.”