Thuận Tụng Thì Nghi - Chương 2
Thôi Chi Ý gật đầu.
“Muội làm cách nào vậy?” Ta nhìn dáng vẻ của Tạ Từ và đám tùy tùng, e rằng phải đến mười ngày nửa tháng mới khỏi.
Thôi Chi Ý kéo tay áo lên, để lộ một con rắn nhỏ màu đen quấn quanh cánh tay. Đôi mắt đỏ như hai viên hồng ngọc của con rắn khiến ta cảm thấy lạnh người.
Con rắn ngoan ngoãn cuộn tròn trên cổ tay của Thôi Chi Ý. Nàng nhấc một chiếc sáo bằng x//ương trên cổ, khẽ thổi, con rắn đen liền trườn từ cánh tay xuống mặt đất.
Nơi nó đi qua, cỏ cây ngay lập tức khô héo, một làn sương mù đ//ộc hại bao trùm.
Nhìn cảnh tượng trước mắt, ta chợt nhớ đến lời mẹ nói về việc ta và Thôi Chi Ý bị hoán đổi, chính là vì năm đó cha ta làm quan ở vùng gần Miêu Cương, đã xử sai một vụ án.
Người gõ trống kêu oan nói rằng vợ mình bị bà đồng Miêu Cương nguyền rủa, chẳng bao lâu sẽ chet. Nhưng cha ta không tin những chuyện mê tín dị đoan, nên đã không xử lý vụ việc này.
Người vợ sau đó quả nhiên qua đời vì khó sinh. Trong cơn tức giận, người chồng đã dùng hết gia sản mua chuộc bà đỡ, hoán đổi con gái của quan gia và ta.
Kiếp trước, cha mẹ tìm danh y khắp nơi nhưng không thể chữa khỏi bệnh của ta, trong khi Thôi Chi Ý lại có thể chữa lành những điều không tưởng.
Nghĩ đến căn phòng đầy rẫy những loài đ//ộc trùng kỳ dị của nàng, cũng như cách nàng điều khiển rắn đ//ộc dễ dàng như vậy, trong đầu ta dấy lên một suy nghĩ — Thôi Chi Ý biết dùng cổ đ//ộc.
“Cổ đ//ộc?”
Ánh mắt Thôi Chi Ý sáng lên, như thể muốn nói: “Tỷ đoán đúng rồi!”
Nàng nhảy cẫng lên, vừa ra hiệu vừa như muốn khoe mình rất lợi hại. Thấy ta không tin, nàng lại thổi chiếc sáo x//ương.
Âm thanh của sáo trở nên trầm và ai oán, ngay lập tức từ dưới đất bùn trồi lên vô số trùng đ//ộc.
Ta sợ đến nỗi mặt mày tái mét: “Được được, ta tin rồi.”
Đám trùng độc tan đi, nhưng ta vẫn còn run rẩy.
Ta không ngờ rằng, trong viện nơi ta đã ở hơn mười năm lại có nhiều sâu bọ đến thế.
Không, không thể ở lại được.
Ta vỗ ngực, nghiêm nghị nhìn Thôi Chi Ý: “Muội không được để cha mẹ biết chuyện muội biết dùng cổ, cũng không được sử dụng cổ thuật trước mặt người ngoài. Những con sâu trong phòng muội cũng phải cất giấu cẩn thận, muội hiểu không?”
Thôi Chi Ý gật đầu, dường như hiểu mà cũng không hiểu.
Ta thở dài, trong triều đình ai nấy đều kỵ nhất việc dùng cổ đ//ộc. Nếu cha mẹ biết, e rằng sẽ mang tai họa đến cho Thôi Chi Ý.
Lần này nàng gây thương tích mà may mắn không bị phát hiện, lại còn may mắn hơn là người bị hại là Tạ Từ, hắn cũng chẳng dám nói gì về muội muội của ta, nhưng nếu là người khác thì phiền toái lớn rồi.
Ta mắng nàng vài câu rồi thả nàng đi.
Thôi Chi Ý vừa được tự do đã nhanh chóng chạy đến vũng bùn, tìm một con sâu nhỏ, nhét vào lọ trong tay.
Con sâu lớn lập tức nuốt chửng con sâu nhỏ.
Nhìn nàng hứng thú như vậy, ta càng lo lắng hơn.
Ta sai Tiểu Quỳnh đi chuẩn bị một chiếc hộp gỗ sơn son cho Thôi Chi Ý, dặn nàng phải cất kỹ những con sâu trong phòng.
Ở trong viện này, ta có thể bảo vệ nàng. Thế nhưng nàng không thể mãi mãi ở nơi đây.
Là thiên kim tiểu thư của tướng phủ, ít nhiều cũng phải học qua thơ văn lễ nghi. Nghĩ lại kiếp trước, vì không hiểu lễ giáo, Thôi Chi Ý đã bị các công tử, tiểu thư thế gia đùa cợt, làm nhục sau lưng, còn bọn hạ nhân thì khinh miệt nàng. Ngay cả cha mẹ ruột cũng không dành cho nàng chút tình yêu thương nào, đến mức cuối cùng họ còn trách phạt nàng đến chet chỉ vì ta.
Kiếp trước, ta không thân thiết với nàng. Nay đã có cơ hội làm lại, ta nhất định phải đền đáp nàng thật tốt.
Bất kể là ơn cứu mạng hay những nỗi khổ nàng đã phải chịu thay ta suốt bao năm qua.
“Chi Ý, sau này tỷ sẽ đích thân dạy muội cầm kỳ thi họa. Muội thích thứ nào?”
Thôi Chi Ý, đang ngồi chơi đất bùn trong sân, khựng lại, vẻ mặt kinh ngạc nhìn ta. Sau đó, nàng từ từ quay đầu đi, giả vờ như không nghe thấy lời ta.
Ta bước đến bên cạnh nàng, ngồi xổm xuống, đưa tay lau vết bùn trên mặt nàng: “Sao rồi, có muốn học cùng tỷ không?”
Thôi Chi Ý chớp mắt nhìn ta, đôi tay múa vài dấu hiệu bằng ngôn ngữ câm mà ta không hiểu.
Nhìn vẻ mặt nàng vẫn không hề muốn, ta còn định khuyên thêm vài câu, thì bỗng nhiên mắt ta tối sầm lại, và ngất đi.
05
Trong phòng, bốn góc lan tỏa mùi thuốc Đông y đắng ngắt. Các nha hoàn và gia nhân bước nhẹ nhàng ra vào.
Mẹ ngồi bên giường ta, trong mắt bà ngấn đầy nước mắt.
“Gia Nghi, con thấy đỡ hơn chưa?”
Ta đưa tay lên ngực, cảm giác đau thắt từng cơn. Ta nắm lấy tay mẹ, nhẹ nhàng đáp: “Mẹ, con không sao.”
Nước mắt của bà rơi xuống tay ta: “Gia Nghi, con nói thật với mẹ đi. Có phải vì mẹ đón Chi Ý về mà con thấy khó chịu trong lòng không? Gia Nghi, từ nhỏ con đã là đứa trẻ hiểu chuyện nhất. Ta và cha con luôn rất tự hào về con. Dù con không phải là con ruột của ta, nhưng trong lòng ta, con mãi mãi là con gái của ta, không ai có thể khiến con phải chịu thiệt thòi.”
“Bệnh của con từ nhỏ đã có, giờ đây điều trị đã ổn định, cớ sao lại ngất đi như vậy? Mẹ biết, con không muốn làm khó mẹ nên mới đối xử tốt với Chi Ý như thế. Con chưa từng để tâm sự hiện lên khuôn mặt, dù là ấm ức lớn đến đâu, con cũng đều giữ kín trong lòng.”
“Chi Ý không hiểu lễ nghi, ở trong viện của con chắc chắn sẽ khiến con lo lắng. Mẹ sẽ lập tức chuẩn bị một biệt viện ở Tây Nhai, để Chi Ý đến đó ở…”
“Mẹ!”
“Sao người có thể làm vậy được? Con biết cha mẹ luôn yêu thương con, nhưng dù sao Chi Ý mới là con gái ruột của người, con tự nhiên cũng coi nàng như muội muội ruột của mình. Bệnh tình của con đã kéo dài nhiều năm, không phải vì Chi Ý mà phát tác. Từ nhỏ con đã không có tỷ muội bên cạnh, giờ có Chi Ý, con vui mừng còn không kịp. Nàng vừa vào phủ, khó tránh khỏi không thích ứng. Chi Ý là một đứa trẻ ngoan, con sẽ dạy dỗ nàng cẩn thận.”
Ta nói vội vàng, rồi che miệng ho khẽ vài tiếng.
Mẹ đỏ mắt, vội vàng đồng ý: “Được, mẹ biết rồi, biết rồi.”
“Gia Nghi, con cứ yên tâm. Bất kể quá khứ ra sao, con mãi mãi là con gái của ta. Đúng là năm xưa cha con có sai lầm trong việc xét xử một vụ án, nhưng ta không ngờ quả báo lại rơi xuống con như thế này.”
Mẹ lấy tay che mặt, không ngừng rơi lệ: “Gia Nghi, con phải đặt sức khỏe của mình lên hàng đầu. Nếu có chỗ nào không thoải mái, con nhất định phải nói với ta.”
Ta gật đầu đồng ý, trấn an bà.
06
Nửa đêm, ta khoác lên mình chiếc áo choàng dài, ngồi dậy. Ánh trăng ngoài cửa sổ như dòng suối mát, nhưng căn phòng của Thôi Chi Ý vẫn sáng đèn.
Ta bước đến trước cửa phòng nàng, gõ nhẹ vài tiếng.
“Chi Ý?”
Ta đưa tay nhẹ nhàng đẩy cửa, cánh cửa lập tức mở ra.
Bên trong căn phòng, ánh nến sáng rực, Chi Ýđang ngồi trước án thư, một tay chống cằm buồn ngủ, đầu gật gù như con gà con đang mổ thóc.
Ta nhẹ bước đến trước án thư, rút cuốn sách trên bàn nàng ra.
Kinh Thi?
Ta kinh ngạc nhướn mày.
Ngay lúc đó, Thôi Chi Ý chợt tỉnh dậy. Thấy ta, ánh mắt nàng lập tức đẫm lệ.
“Sao lại khóc rồi?”
Vừa dứt lời, Chi Ý đã lao đến ôm chầm lấy ta. Có vẻ nàng nhận ra sức khỏe của ta không tốt, nên lại cẩn thận ngẩng đầu lên quan sát xem ta có khó chịu ở đâu không.
Nàng vừa khóc thút thít, vừa ra hiệu chỉ vào cuốn sách trong tay ta rồi chỉ vào nàng và ta.
Ta cố gắng dịch ngôn ngữ ký hiệu của nàng: “Muội nói, từ giờ sẽ ngoan ngoãn học tập với tỷ phải không?”
Thôi Chi Ý gật đầu mạnh mẽ, nàng chỉ vào chồng giấy dày bên cạnh án thư.
Trên đó dày đặc những dòng chữ chép lại từ “Kinh Thi”.
Ta biết Chi Ý không biết viết chữ, nhìn qua nét chữ có vẻ như nàng đã vẽ lại từng hình dạng chữ cái.
Nàng vội vã ra hiệu, dường như nghĩ rằng ta bị bệnh vì nàng không chịu học hành tử tế. Nhìn ngón tay nhỏ nhắn của nàng dính đầy mực, ta bỗng thấy mũi cay xè, lòng mềm nhũn.
Ta dẫn nàng đi rửa tay: “Tỷ ngất không phải vì muội đâu.”
Nghe vậy, nàng ngước đôi mắt ngây thơ nhìn ta đầy bối rối. Ta xoa đầu nàng, dỗ nàng đi ngủ.
Nàng nắm chặt tay ta, cau mày, giống như một chú mèo con đang ngửi mùi hương từ người ta.
Thôi Chi Ý chạy đến bên giường, “cộp cộp cộp” từ dưới gối lấy ra một chiếc bình pha lê, cẩn thận đặt vào lòng bàn tay ta.
Bên trong là một con cổ trùng.
Ta tin rằng Thôi Chi Ý sẽ không làm hại ta, nhưng điều đó không ngăn ta sợ côn trùng.
Chi Ý không để ta từ chối, nàng liên tục ra hiệu giải thích cho ta.
Thấy ta vẫn không hiểu, nàng dứt khoát cầm lấy chiếc bình nhỏ, ra hiệu rằng ta phải đặt nó dưới gối khi ngủ, giống như nàng.
Ta cười gượng, tiếp tục giả vờ không hiểu.
Nói đùa sao, ai lại đặt một con trùng dưới gối để ngủ chứ?
Thấy ta không đồng ý, Chi Ý bắt đầu cuống lên. Nàng chỉ vào chiếc bình nhỏ rồi làm động tác xé sách.
Ta nheo mắt lại: “Ý muội là, nếu tỷ không làm thế, muội sẽ không học nữa phải không?”
Chi Ý phồng má, chống nạnh, gật đầu thật mạnh. Cô bé này thật biết cách đe dọa.
Ta cười gượng: “Thích không?”
Nàng chớp đôi mắt lấp lánh nhìn ta.
Ta tiếp tục cười gượng: “Vậy tỷ đi ngủ đây.”
07
Sáng sớm, Tiểu Quỳnh bưng tới cho ta một chồng sách.
“Đây là gì?” Ta nhướng mày nhìn qua.
《Nữ Giới》, 《Nữ Huấn》
“Đại tiểu thư không phải đã nói muốn dạy Nhị tiểu thư học đọc sao? Nô tỳ mang mấy cuốn này tới.”
“Vứt đi.”
“Hả?” Tiểu Quỳnh khó hiểu nhìn ta.
Ta muốn dạy Chi Ý học chữ, không phải để nàng học tam tòng tứ đức, những đạo lý cúi đầu phục tùng; cũng không phải để học lễ nghi, rồi ép buộc nàng phải che giấu bản tính của mình.
Ta không muốn nàng chỉ nhìn cuộc đời trong bốn bức tường khuê phòng hay gia đình chồng.
Điều ta muốn nàng thấy là đất trời bao la, là biển cả ngàn dặm, là những ngọn núi xanh biếc xa tít mù khơi.
Nàng mang trong mình thuật cổ trùng, điều mà thế nhân kiêng kỵ, càng phải biết đạo lý, phân rõ trắng đen, giữ vững sự kính sợ, để rồi đi đến đâu cũng có chừng mực.
Ta vào Tàng Thư Các chọn sách, mỗi ngày dành thời gian đích thân dạy nàng.
Ngoài dự đoán của ta, khả năng học của Chi Ý rất mạnh, gần như có trí nhớ siêu phàm, qua một lần là nhớ.
Chỉ sau ba tháng, không những nhận diện được đa phần chữ trong sách, mà nàng còn hiểu sơ qua nghĩa lý.
Con bé này, ta khen vài câu là thông minh hơn người, lập tức như được bay lên trời, sau đó ngày càng lười biếng. Biểu hiện rõ nhất là nàng bắt đầu bọc bìa sách 《Luận Ngữ》 bên ngoài những cuốn tiểu thuyết.
“Đang đọc gì vậy?”
《Thiên kim nhà giàu và thư sinh nghèo khó》? 《Vương phi lạnh lùng: Vương gia bá đạo quyết tâm theo đuổi》?
Ta lặng lẽ đứng sau lưng Thôi Chi Ý, người lẽ ra phải đang tự học, nhíu mày đầy đau đầu khi lật từng trang trên án thư của nàng.
Hết rồi, dạy sai mất rồi.
Thôi Chi Ý đột ngột che chắn bàn, như thể sẵn sàng hy sinh.
“Biết sai chưa?”
Chi Ý gật đầu liên tục, nhưng tay lại ra hiệu ngôn ngữ ký hiệu: Muội vẫn muốn đọc.
Ta cười lạnh, trong ánh mắt đầy sửng sốt của nàng, ta cũng đáp lại bằng ngôn ngữ ký hiệu: **Ba ngày không được chơi bùn**.
Là trưởng tỷ, ta phải làm gương chứ.
Nàng đã học đọc, học viết, thì ta cũng có thể học ngôn ngữ ký hiệu.
Vừa dứt lời, Chi Ý mở to đôi mắt tròn xoe, òa khóc không ngừng.
Con bé này, từ khi biết ta sợ nàng khóc, đã trở thành một đài phun nước di động.
Ta bất lực thở dài.