Thư Từ Nam Cảng - Chương 4
19
Tiếng chai rượu vỡ và tiếng chửi rủa vọng ra cùng lúc.
Tôi bước vào phòng đúng lúc đó.
Mạnh Phi Yến ngậm điếu thuốc, tay cầm chai rượu bị vỡ một nửa, dưới chân anh ta là một người đàn ông đầy máu.
Phòng thì lộn xộn không chịu nổi.
Tôi nhìn quanh một lượt rồi cười nói: “Tôi và Trần Trí Nam đến thật đúng lúc, vừa kịp lúc vui nhất.”
“Tổng giám đốc Mạnh, lâu rồi không gặp.”
Trần Trí Nam bước qua đống mảnh vỡ, bắt tay Mạnh Phi Yến.
“Trần Trí Nam, anh có ý gì đây? Mạnh Phi Yến vừa vì một người phụ nữ mà đánh nhau với anh em chúng ta.”
Tôi lạnh lùng nhìn người vừa nói: “Là anh nói Trần Trí Nam nhất định sẽ đá tôi, còn chửi Tiểu Viên là đồ bỏ đi?”
Gã đàn ông đó chột dạ trong giây lát, sau đó hét lên: “Là tôi thì sao? Tôi nói đúng – á!”
Tôi vung chai rượu, gã ta ngay lập tức đổ gục xuống đất, ôm đầu đầy máu mà rên rỉ.
Mạnh Phi Yến vừa châm thuốc cho Trần Trí Nam vừa kéo Tô Viên đang hăng hái lại: “Không đi giúp à?”
“Không cần.”
Trần Trí Nam gạt tàn thuốc, cười nhẹ: “Để cô ấy tự xử.”
Sau khi dọn dẹp xong đám lắm mồm, tôi nhìn Tống Vi đang co rúm trong góc, không dám thở mạnh.
Cô ta rưng rưng nhìn Trần Trí Nam, giọng run rẩy cầu cứu: “Trần Trí Nam, cứu em…”
“Lâu vậy mà rượu vẫn chưa tỉnh à.”
Tôi tiện tay cầm ly rượu trên bàn rồi dội thẳng lên người cô ta, cười hỏi: “Giờ tỉnh chưa?”
Tống Vi thành một con gà rớt nước, không quan tâm đến hình ảnh lôi thôi của mình, gật đầu điên cuồng với khuôn mặt trắng bệch.
Tôi nhẹ nhàng nói: “Phải nói là cô thông minh, nhưng chưa đủ thông minh. Từ nhỏ đến lớn chưa ai cướp được thứ gì từ tay Thương Minh Gia này.”
“Cô cũng sẽ không phải ngoại lệ.”
“Nếu cô thực sự muốn thử đối đầu với tôi.”
Tôi nhìn cô ta đầy ẩn ý: “Gia đình họ Thương chúng tôi rất sẵn lòng.”
Tống Vi bật ra một tiếng khóc nấc rồi bị ánh mắt của tôi dọa đến mức phải lập tức bịt miệng lại.
Tôi hài lòng đứng thẳng dậy, nhìn vào Tô Viên đang mở đôi mắt sáng rực đầy ngưỡng mộ và hai người đàn ông khác đang thản nhiên hút thuốc:
“Cô Tống tỉnh rượu rồi, chúng ta đi thôi.”
20
“Chị Minh Gia, chị ngầu quá!”
Tô Viên khoác tay tôi mà hét lên: “Em muốn cưới chị!”
“Được thôi.”
Tôi trêu chọc: “Thế em nhanh chia tay với Mạnh Phi Yến đi.”
Tô Viên đỏ mặt: “Chúng em chưa có gì, hôm nay chỉ là đến để đưa đồ cho anh ấy.”
“Đưa đồ?”
Tôi liếc người đàn ông có đôi mắt lạnh lùng bên cạnh Trần Trí Nam, cười nhẹ: “Anh ấy không phải là người vô tâm đâu.”
Ánh đèn đường kéo dài bóng chúng tôi, Tô Viên giẫm lên bóng của Mạnh Phi Yến, nói nhỏ: “Anh ấy thực sự đang theo đuổi em.”
“Nhưng em vẫn chưa quyết định.”
“Vì Phó Dung Xuyên à?”
Khi nhắc đến Phó Dung Xuyên, mắt Tô Viên lập tức đỏ hoe: “Có, cũng không.”
“Em đã chia tay Phó Dung Xuyên rồi, anh ta bảo em cút đi, còn nói không ai thích một người phụ nữ nhạt nhẽo và yếu đuối như em.”
“Chị Minh Gia, em thật sự kém cỏi lắm phải không?”
Khuôn mặt thanh tú của Tô Viên đầy sự hoang mang.
Tôi nắm tay cô, nhẹ nhàng nói: “Tiểu Viên, em không hề kém cỏi. Chỉ vì một lời của người đàn ông mà phủ nhận chính mình mới thật sự là kém cỏi.”
“Phó Dung Xuyên là đồ tồi, em đã lãng phí tuổi thanh xuân quý giá của mình vì một kẻ tồi tệ, đừng để phần đời còn lại của em cũng bị hắn phá hủy.”
“Tin chị đi, em xứng đáng với cả Phó Dung Xuyên và Mạnh Phi Yến cộng lại mười tám lần.”
“Hơn nữa còn –”
Tôi ghé sát vào tai Tô Viên, thì thầm: “Chị nghe nói Mạnh Phi Yến không làm được chuyện đó.”
Tô Viên mở to mắt ngạc nhiên.
Tôi vỗ vai cô, kiên quyết nói: “Chuyện này mà em không giải quyết được thì chẳng phải em còn thua cả hắn sao?”
21
Khi tôi nghe tin Tô Viên và Mạnh Phi Yến ở bên nhau, tôi đang thử váy cưới.
Người giúp việc đang chỉnh lại đuôi váy, tôi nghiêng đầu hỏi Trần Trí Nam: “Đẹp không?”
Ánh mắt Trần Trí Nam lộ rõ vẻ mê đắm, hắn nắm tay tôi dẫn đến trước gương, giúp tôi chỉnh lại mái tóc lòa xòa:
“Em mặc gì cũng đẹp cả.”
Tôi đang ngắm chiếc váy lộng lẫy trên người mình, Trần Trí Nam đột nhiên cắn nhẹ lên cổ tôi.
“Tiểu Gia, vừa rồi tổng giám đốc Mạnh gọi cho anh.”
Tôi cười né tránh nụ hôn của hắn: “Anh ta có chuyện gì sao?”
“Anh ta nói cảm ơn em đã giúp Tô Viên giải tỏa khúc mắc.”
Trần Trí Nam hôn nhẹ lên nốt ruồi sau tai tôi, giọng nói dần trở nên đầy dục vọng: “Còn nói mảnh đất mà anh muốn mua, anh ta đã quyết định tranh giành.”
Tôi không để ý thấy sự khác lạ trong giọng hắn, nhíu mày hỏi: “Sao lại thế?”
Người giúp việc không biết từ lúc nào đã rời đi, Trần Trí Nam ôm eo tôi, ép tôi vào gương, giọng điệu đầy nguy hiểm:
“Tổng giám đốc Mạnh bị tổn hại danh dự, không tiện hỏi những chuyện riêng tư với phụ nữ, chỉ có thể tìm anh để hỏi tội.”
“Tiểu Gia, tổng giám đốc Mạnh có làm được chuyện đó hay không, sao em biết rõ hơn cả bạn gái anh ta?”
Da đầu tôi tê dại, cuối cùng nhớ ra việc mình đã làm, lắp bắp nói: “Chỉ là… chỉ là tin đồn thôi, trong giới ai cũng nói thế mà.”
Tiểu Viên, chị xin lỗi em…
Trần Trí Nam vuốt môi tôi, cười như không có gì: “Nghe giọng của tổng giám đốc Mạnh, tin đồn có vẻ không hoàn toàn là vô căn cứ.”
“Anh ta thật sự muốn cạnh tranh với anh à?”
Công ty của Trần Trí Nam đang trong giai đoạn phát triển, chỉ cần một sai lầm nhỏ cũng có thể gây ra hậu quả lớn.
Tôi lo lắng nói: “Hay là để em nhờ ba – ưm…”
Môi tôi bất ngờ bị chặn lại, tôi không còn suy nghĩ được gì khác.
Không biết bao lâu sau, Trần Trí Nam mới buông tôi ra, để tôi thở.
Một sợi chỉ bạc mờ ám kéo dài giữa môi tôi và hắn, tay hắn trượt xuống lưng tôi, từ từ kéo khóa xuống.
Giọng hắn đầy quyến rũ: “Không cần nhờ ba giúp, chỉ cần em bồi thường cho anh một chút.”
22
Ngoại truyện
Khi câu nói “Xin mời cô dâu” vang lên, cửa nhà thờ bỗng mở toang.
Thương Minh Gia trong bộ váy cưới trắng tinh, đôi mắt cong cong, ánh nắng tháng Tư của Tây Ban Nha tràn vào sau lưng cô, như thể cô là đứa con được trời ưu ái.
Trần Trí Nam mỉm cười nhìn cô.
Đây là cô gái mà từ năm mười tám tuổi hắn đã đặt trong lòng, viên ngọc sáng nhất ở kinh thành, nàng công chúa duy nhất của nhà họ Thương.
Mười mấy năm trằn trọc khó ngủ vì cô, giờ cuối cùng cũng đạt được điều mong muốn.
Lần đầu tiên gặp Thương Minh Gia là trong lễ khai giảng lớp mười.
Giữa buổi trao thưởng dài dòng và buồn chán, cô bỗng bước vào với chiếc váy ngắn rực rỡ.
Không một ai trong ban giám hiệu phàn nàn, thậm chí còn phải chào cô.
“Cô Thương.”
Hắn hiểu ra, bảo sao cô gái này dám làm như vậy.
Hóa ra cô chính là bông hồng rực rỡ nhất của kinh thành, Thương Minh Gia.
Trần Trí Nam không thích những cô gái quá nổi bật, nhưng sắc màu chói lòa ấy lại ngang nhiên khắc một vết trong tim hắn, nhiều năm không phai.
“Khi yên tĩnh nghĩ về em, tôi cảm thấy mọi thứ thật không thể tin được.”
Đó là câu đầu tiên xuất hiện trong đầu Trần Trí Nam khi hắn xác định tình cảm của mình.
Lần đầu tiên, hắn cảm nhận được những cảm xúc mới lạ từ một cô gái.
Ngọt ngào, cay đắng, bối rối, tự ti.
Làm sao để khiến bông hồng đỏ kiêu hãnh ấy cúi đầu nhìn mình?
Khi tốt nghiệp trung học, Trần Trí Nam đã bỏ một mẩu giấy nhỏ vào hộp ước nguyện của trường.
Trên đó, từng nét bút cẩn thận viết: “Muốn đưa Tập đoàn Trần thị ra thế giới, cũng muốn cưới Thương Minh Gia.”
Năm cuối đại học, gia đình bất ngờ gặp biến cố.
Hắn bị mất thính giác, trở thành người tàn tật, đến mức không mua nổi một chiếc máy trợ thính, còn Thương Minh Gia thì đã có bạn trai.
Giấc mơ thời trẻ vỡ vụn trong năm đó.
Trần Trí Nam sống những ngày đen tối trong căn phòng thuê, thậm chí từng nghĩ đến cái chết.
Cho đến khi Thương Minh Gia đá cửa xông vào, ném cho hắn một chiếc máy trợ thính và vài chiếc thẻ ngân hàng, yêu cầu làm bạn giường của cô.
Hắn im lặng nhìn dòng chữ đó, thậm chí còn thấy may mắn khi mình vẫn còn chút giá trị với cô.
Trong bốn năm, Trần Trí Nam vừa tìm cách khôi phục Tập đoàn Trần thị đã sụp đổ, vừa làm chú chim vàng ngoan ngoãn của Thương Minh Gia.
Cuối cùng, khi trả hết nợ, hắn dùng số tiền còn lại, tìm người nung chảy chiếc khóa trường thọ mà mình đeo khi còn nhỏ.
Chiếc khóa trường thọ chứa đựng tất cả tình yêu của ba mẹ, được hắn tự tay mài thành một chiếc nhẫn bạc nhỏ, để tặng cho cô gái mà hắn yêu nhất.
Khi chuẩn bị lời tỏ tình sau mười mấy năm, cô nói, chiếc nhẫn quá đơn giản.
Đúng là quá đơn giản.
Viên ngọc sáng của nhà họ Thương sao có thể đeo một chiếc nhẫn bình thường như vậy.
Trần Trí Nam liền chạy trong mưa đến cửa hàng đồ xa xỉ, quẹt hết tất cả thẻ tín dụng để mang về một chiếc nhẫn kim cương.
Nhưng Thương Minh Gia đã không đợi hắn.
Cô ra nước ngoài kết hôn.
Trần Trí Nam hối hận vô cùng, tại sao không nhanh hơn một chút? Tại sao bản thân lại vô dụng đến vậy?
Năm năm cô rời đi, hắn sống như một cái xác không hồn.
Chỉ khi nhìn thấy cô con gái nuôi có vài nét giống cô, hắn mới dập tắt bớt ý định muốn chết.
Cho đến khi cô trở về, cho đến khi mọi hiểu lầm được hóa giải, Trần Trí Nam mới cảm thấy mình được sống lại.
Mất rồi lại tìm lại được, là ân huệ của trời.
Hắn đã hái bông hồng đỏ duy nhất của kinh thành, Trần Trí Nam nghĩ, hắn sẽ không bao giờ để cô rời đi nữa.
(Hết)