Thư Từ Nam Cảng - Chương 2
6
Sáng sớm hôm sau, Trần Trí Nam vừa rời đi là tôi nhanh chóng xuống giường chuẩn bị chạy trốn.
Ai ngờ vừa bước chân xuống thảm, chân tôi mềm nhũn, suýt nữa thì quỳ lạy một cái.
Tôi chửi thầm Trần Trí Nam trong lòng rồi mở tủ quần áo, điên cuồng nhét đồ vào vali.
“Cô chủ, cô đột nhiên muốn đi đâu vậy?” Dì Lưu bước vào dọn dẹp vệ sinh hỏi.
Tôi không ngẩng đầu lên: “Chạy trốn… à không, đi nghỉ mát, không biết khi nào về.”
Trước khi đi, tôi kéo dì Lưu lại dặn đi dặn lại, tuyệt đối không được nói cho Trần Trí Nam biết tôi đã đi đâu.
Nếu hắn truy hỏi, cứ bảo tôi ra nước ngoài kết hôn rồi, bảo hắn đừng quấy rầy phụ nữ đã có chồng.
Sau khi giao phó mọi chuyện, tôi vứt bỏ sim điện thoại, hủy hết tài khoản mạng xã hội rồi vội vàng lên chuyến bay sang bờ kia đại dương.
…
Năm năm trôi qua trong chớp mắt, nghe dì Lưu nói Trần Trí Nam không kết hôn, nhưng đã có một đứa con gái.
Hắn vốn là người phong kiến đến vậy sao!
Tôi thực sự có chút đồng cảm với Tống Vi.
Thế kỷ 21 rồi mà vẫn còn chuyện sinh con trai rồi mới được danh phận, gả vào nhà đó không biết còn phải chịu bao nhiêu khổ sở.
Ngần ấy năm trôi qua, Trần Trí Nam đã trở thành ngôi sao mới của ngành công nghiệp trong nước, cũng đã có vợ con.
Hắn chắc đã quên tôi từ lâu.
Vì vậy, tôi chẳng báo cho ai, tự mình lén lút trở về nước.
Ai ngờ, vừa bước ra khỏi sân bay, tôi đã bị bịt miệng kéo vào một chiếc xe.
Vòng tay người đàn ông cứng rắn nóng rực, những ngón tay thô ráp mân mê chiếc nhẫn bạc trên tay tôi rồi hắn khẽ cười, tiếng cười có gì đó khó hiểu:
“Đại tiểu thư, chẳng phải đã ra nước ngoài kết hôn rồi sao? Vậy ngón áp út còn đeo nhẫn tôi tặng là sao?”
7
Năm năm không gặp, Trần Trí Nam thay đổi đến mức tôi suýt không nhận ra.
Trước đây, hắn thích nhất là áo sơ mi trắng, phong thái sạch sẽ, chỉ cần rũ mi xuống đã mang theo chút ngây thơ và trong sáng khiến tôi mê mẩn.
Giờ mái tóc lòa xòa trước trán đã không còn, bộ vest đen khiến hắn thêm phần nghiêm nghị, vẻ mặt lạnh lùng, chỉ cần nhìn thêm một chút đã khiến người ta run rẩy.
Ngón áp út của tôi bị hắn liên tục mân mê, như có ngọn lửa từ đốt ngón tay bùng lên, lan tỏa dần.
Nhiệt độ trong xe ngày càng tăng, tôi co ro trong góc, không dám thở mạnh.
Trần Trí Nam khẽ cười, một tay kéo lỏng cà vạt, nhìn tôi với vẻ thích thú:
“Thương Minh Gia, chồng em nghèo đến mức này, ngay cả một chiếc nhẫn tử tế cũng không mua nổi sao?”
Không ưa nổi dáng vẻ ngạo mạn của hắn sau khi vực dậy, có vợ đẹp trong tay là tự đắc như tiểu nhân đắc chí.
Tôi đáp trả đầy châm chọc:
“Tôi là con gái duy nhất của nhà họ Thương, dù chồng tôi có là đống bùn nhão cũng có thể vực dậy được, không cần anh Trần lo lắng. Còn về nhẫn, hôm nay đi vội, không cẩn thận lấy nhầm thôi.”
Nhìn gương mặt Trần Trí Nam càng ngày càng u ám, tôi cười khẽ:
“Anh Trần không nghĩ rằng tôi vẫn còn tình cảm với anh đấy chứ?”
Hắn đột nhiên nới lỏng tay nắm cổ tay tôi, tôi nhân cơ hội mở cửa xe chuẩn bị chạy trốn, nhưng lại bị kéo lại.
“Nhẫn, trả lại cho tôi.”
Giọng của Trần Trí Nam khàn khàn, đôi mắt đen như một đầm lầy sâu thẳm, ẩn chứa sự dữ dội vô tận.
“Đây là của tôi!” Tôi phản xạ ôm chặt lấy chiếc nhẫn.
Nhưng hắn vẫn không để tôi đi, bình tĩnh nói: “Đại tiểu thư muốn kiểu nhẫn nào chẳng có, chiếc nhẫn bạc này quá tầm thường, không hợp với em, tốt hơn là trả lại cho tôi, để tránh em lại lấy nhầm.”
Khi hắn sa sút, vẫn muốn mua chiếc nhẫn tốt nhất cho Tống Vi, giờ thì đã giành lại người trong lòng, ngay cả chiếc nhẫn bạc đơn giản này cũng không muốn giữ lại cho tôi.
Nhìn sắc mặt lạnh lùng của Trần Trí Nam, mắt tôi nóng lên, nghiến răng tháo chiếc nhẫn ra ném vào lòng hắn:
“Trả lại cho anh! Đi mà tìm người hợp với nó! Thương Minh Gia tôi đây không thèm!”
Tôi không nhìn hắn thêm một giây nào nữa, mạnh mẽ giật tay ra rồi không ngoảnh đầu lại, xuống xe.
8
Khi tôi về đến nhà, bạn bè trong giới gọi điện, nói mọi người đã tổ chức tiệc chào đón tôi ở khách sạn, hỏi tôi bao giờ đến.
Nhìn vào gương, thấy viền mắt mình vẫn còn hơi đỏ, tôi nghiến răng, nói:
“Tôi không muốn đến khách sạn ăn, tôi muốn đi bar tìm người nấu ăn.”
Phó Dung Xuyên đưa tôi đến quán bar của anh ta.
Ánh sáng trong quán bar hỗn loạn, anh ta tùy tiện kéo một cô gái nóng bỏng từ sàn nhảy vào lòng rồi gọi tôi:
“Thích ai cứ nói, nhà mình cả, không cần khách sáo.”
Tôi cầm ly rượu đi một vòng rồi không hứng thú quay lại chỗ ngồi.
“Không tìm được ai à?”
Phó Dung Xuyên vừa hôn xong, vẻ mặt thỏa mãn, tay xoa xoa eo cô gái trong lòng rồi đùa với tôi:
“Đại tiểu thư, hay là cô nhìn tôi đi? Nhà giàu, kinh nghiệm tình trường cũng nhiều, tuyệt đối không để cô phải chịu thiệt.”
Tôi chẳng buồn đáp lại, nhưng cô gái trong lòng anh ta lại tưởng thật.
“Anh Phó, nhẫn cưới của anh cứng quá, làm đau em rồi này.”
“Đồ yếu đuối.”
Phó Dung Xuyên tùy tiện ném chiếc nhẫn cưới lên bàn trà, vỗ mạnh vào eo cô gái, giọng nói mập mờ: “Giờ còn cứng không? Hả?”
Tôi không thể nghe tiếp, đứng dậy chuẩn bị chuyển chỗ.
Trước khi đi, thoáng nhìn thấy chiếc nhẫn cưới của Phó Dung Xuyên nằm lẻ loi giữa đống vỏ hoa quả và giấy rác.
Tôi dừng lại, nói thêm một câu: “Giữ kỹ nhẫn của anh đi, Tô Viên biết được sẽ giận đấy.”
Phó Dung Xuyên ngẩng đầu lên từ vòng tay cô gái, cười nhẹ: “Cô ta mà giận thì cứ cút, tôi sợ cô ta chắc?”
Trong cùng một giới, không tiện nói thẳng ra.
Nói đến đây là đủ, tôi không khuyên thêm nữa, nhấc chân rời khỏi phòng đã ngập tràn tiếng thở dốc ám muội.
9
Tìm một chỗ yên tĩnh hơn một chút, tôi ngồi một mình uống rượu.
Hết lượt này đến lượt khác có người đến bắt chuyện, nhưng tôi nhìn ai cũng thấy chẳng ra sao, không buồn nhìn thêm.
“Thương Minh Gia.”
Không biết đã uống bao lâu, một giọng nói đầy giận dữ đột ngột vang lên.
Tôi lờ mờ ngẩng đầu, nhận ra ai đó rồi nhíu mày:
“Anh trông quen lắm.”
“Hừ.”
Người đó cười lạnh một tiếng, kéo tôi vào lòng: “Nhìn kỹ lại xem, có quen hơn không?”
Tôi chớp chớp mắt, nhìn thấy mọi thứ đều méo mó rồi nói thẳng: “Thật đấy, anh đẹp trai lắm, trông giống chồng tôi.”
“Thương Minh Gia, em rốt cuộc có bao nhiêu ông chồng?” Hắn nghiến răng hỏi.
Tôi áp khuôn mặt nóng bừng vào lồng ngực mát lạnh của hắn, không ngừng nói những lời ngọt ngào:
“Chỉ có anh là chồng em, những người khác không cần, chỉ cần anh thôi.”
Hắn có vẻ chẳng muốn nói thêm với kẻ say rượu, bế tôi lên rồi bước ra ngoài.
Nhưng tôi không chịu ngoan ngoãn, tay không ngừng chui vào áo hắn.
Sờ sờ chỗ này, nắn nắn chỗ kia.
Chỉ một đoạn ngắn, Trần Trí Nam đã đổ mồ hôi.
“Thương Minh Gia, nếu em còn quậy nữa, tôi không đảm bảo sẽ không xảy ra chuyện gì đâu.”
Hắn lấy áo khoác che đầu tôi lại, giữ chặt tôi trong lòng, không để tôi nhúc nhích.
Không thể cử động tay, tôi nhìn vào yết hầu của hắn đang chuyển động lên xuống rồi đột nhiên cắn mạnh một cái.
10
Khi bị ném vào xe, cơn say của tôi vẫn chưa hết, đầu óc vẫn còn mơ màng.
Người đàn ông tiến lại gần, nâng cằm tôi lên, bắt đầu công thành đoạt đất.
Mười ngón tay đan xen, lòng bàn tay ướt đẫm mồ hôi.
Không gian trong xe dường như cũng trở nên ẩm ướt, khiến người ta có cảm giác nghẹt thở.
Mọi thứ của tôi đều bị người đàn ông trước mặt kiểm soát.
Giữa cơn sóng tình, hắn là chiếc phao duy nhất của tôi.
Không biết đã bao lâu, đến khi cửa sổ xe bị phủ một lớp sương mỏng.
Cuối cùng tôi tỉnh táo hoàn toàn, nức nở cầu xin.
“Trần Trí Nam, tha cho tôi đi, tôi không chịu nổi nữa rồi, mệt quá.”
Cằm của Trần Trí Nam vẫn còn đọng vài giọt mồ hôi chưa kịp rơi xuống, hắn bỗng nghiêng đầu, một tay tháo máy trợ thính, tay kia mở cửa sổ.
Chiếc máy trợ thính ngay lập tức bị ném ra ngoài qua khe hở nhỏ.
Khi cửa sổ lại khép kín, Trần Trí Nam siết chặt eo tôi, ngẩng đầu nhìn tôi, cười khàn khàn:
“Đại tiểu thư, vô ích thôi, tôi không nghe thấy.”
Ngày đầu tiên về nước, tôi suýt chết trong xe của Trần Trí Nam.
11
Khi tỉnh lại, tôi thấy mình ở một nơi rất xa lạ.
Tiếng nước chảy từ phòng tắm vọng ra, tôi cuộn chặt chăn, cố gắng tìm một bộ quần áo trong căn phòng trống trải.
Lát nữa đối mặt với hắn, tôi không thể để trần truồng như thế này được.
Nhưng trong phòng chỉ có vải trải bàn và rèm cửa, khi tôi đang lưỡng lự có nên tạm chấp nhận hay không thì cửa phòng tắm mở ra.
Trần Trí Nam bước ra, quần áo chỉnh tề, chỉ có đuôi tóc vẫn còn ướt.
“Quần áo sẽ được mang đến ngay, em chờ một chút.”
Tôi ngập ngừng một lát rồi hỏi: “Anh đã mua thuốc chưa?”
Hắn đang chỉnh lại cà vạt, động tác khựng lại một chút, sau đó trả lời bình tĩnh: “Mua rồi.”
Những lời tôi định nói bỗng nhiên không thốt ra được, tôi cúi đầu nhìn sàn nhà, đáp khẽ.
Không gian im lặng một lúc, Trần Trí Nam đột nhiên lên tiếng.
“Giữa tôi và chồng em, em hài lòng ai hơn?”
Giọng hắn đầy nghiêm túc.
“Hả?” Tôi ngơ ngác một lúc, ngẩng lên nhìn hắn.
“Không so sánh được cũng không sao.”
Trần Trí Nam cúi người, chậm rãi tiến lại gần tôi, thì thầm:
“Bên cạnh chỉ có một người đàn ông sẽ dễ chán, thêm một người nữa để đổi khẩu vị thì sao?”
Hơi thở nóng hổi của hắn xâm nhập vào tai tôi, hiểu được ý hắn, đến đầu ngón tay tôi cũng tê dại.
Trần Trí Nam đang ám chỉ muốn làm người thứ ba của tôi?
Dái tai bị ngậm và cắn nhẹ, người đàn ông đang đè lên tôi như một con yêu tinh, muốn nuốt chửng tôi.
Khi tỉnh táo lại, tôi đẩy mạnh hắn ra.
“Trần Trí Nam, anh có bệnh không? Có vợ con rồi mà còn muốn làm tình nhân của tôi? Trước tiên hãy hỏi xem anh có xứng không.”
Lưng Trần Trí Nam đập vào tủ đầu giường, gương mặt hắn ngay lập tức đen lại: “Em nói tôi không xứng?”
Giây tiếp theo, hắn đột nhiên nhíu mày: “Thương Minh Gia, ai nói với em là tôi có vợ con?”