Thư Tình Dành Tặng Cho Em - Chương 5: Ngoại truyện - Giang Dư
1.
Tôi không phải là người thú vị.
Người lớn khen tôi trưởng thành, người đồng trang lứa nói tôi lạnh nhạt.
Tôi cũng không biết cách nói chuyện với người khác.
Cho dù là bố mẹ hay là bạn bè cũng không được.
Đây đúng là một tính cách thối nát mà.
Giống như núi băng vậy.
Đứng nhìn từ xa có lẽ sẽ rất đẹp mắt.
Đến gần sẽ bị sự cằn cỗi và giá lạnh dọa cho tránh xa.
Cho nên tôi nghĩ tôi sẽ không kết hôn.
Vì có lẽ sẽ không có người nào thích tôi cả một đời.
Cho đến mùa hè sau kì thi đại học.
Trong buổi liên hoan, tôi giả vờ say rượu, trốn vào căn phòng bên cạnh nghỉ ngơi.
Lúc Tiểu Viên đến, tôi đang giả vờ ngủ.
Tôi muốn trêu em ấy một chút.
2.
Em ấy nhìn tôi rất lâu.
Cho đến khi tôi cảm nhận được em cẩn thận chạm vào nốt ruồi lệ dưới mắt mình.
Tiểu Viên rất thích nhìn nốt ruồi lệ này của tôi.
Tôi biết.
Cho nên tôi luôn hạ mắt xuống, thu hút sự chú ý của em ấy về phía mình.
Tôi thích cảm giác được em chăm chú nhìn.
Rất thoải mái.
Một lúc lâu trôi qua, tôi nghe thấy em nhỏ giọng gọi tôi: “Giang Dư.”
Sao lại không gọi tôi là anh nữa rồi?
Em lại gần tôi.
Mùi hương nhạt thoang thoảng quanh quẩn chóp mũi.
Lúc tóc em gần sát bên mặt tôi, tôi đột nhiên cảm thấy căng thẳng.
Trong đầu tôi cũng xuất hiện một suy đoán lộn xộn chưa từng có trong đời mình.
Em ấy lại gần tôi đặt một bức thư xuống.
Tôi kiên nhẫn chờ em ấy rời đi.
Giây phút cửa vừa đóng lại, tôi lập tức mở mắt bóc thư ra.
3.
Sau đó.
Sự thất vọng như bao trùm lấy tôi, trong lòng cũng đột ngột xuất hiện một ngọn lửa hiếm thấy.
Đây không phải là thư tình Tiểu Viêm viết cho tôi.
Thậm chí còn không phải một bức thư tình.
Chỉ là một trò chơi đại mạo hiểm vừa ngu xuẩn vừa tẻ nhạt.
Trên giấy là một khuôn mặt quỷ to.
Ký tên là cán bộ học tập lớp tôi.
Cô ấy thích con gái, là một đôi với lớp trưởng.
Lớp chúng tôi đều biết.
Tôi nhàm chán để bức thư lại vị trí cũ, nhàm chán nằm xuống, nhàm chán suy nghĩ tại sao Tiểu Viên lại không viết thư tình cho tôi.
Tiểu Viên, Tiểu Viên.
Chẳng lẽ em không thích anh sao?
Trong buổi chiều tối nóng nực phiền muộn này, tôi nghe được tiếng bước chân vội vàng của Tiểu Viên.
Em ấy kìm nén hơi thở hốt hoảng của mình.
Cẩn thận lấy lại bức thư tình giả đã bị tôi đọc.
Tiểu Viên ngoan ngoãn.
Lại làm chuyện xấu.
Vì tôi.
4.
Tôi càng thích Tiểu Viên hơn.
Chúng tôi chờ đợi rất lâu, cuối cùng cũng chờ được đến khi Tiểu Viên tốt nghiệp.
Tôi tự mình làm một chiếc bánh gato nhỏ hình con thỏ, đáng yêu giống như em ấy, cũng ngây thơ như em ấy.
Cẩn thận thắt một chiếc nơ hình con bướm.
Cũng cẩn thận đặt bức thư tình đã chuẩn bị từ lâu vào bên trong.
Đáng tiếc tôi không thể tự tay đưa cho em ấy.
Vài ngày sau, sau khi đã giải quyết xong mọi chuyện.
Tôi kín đáo hỏi Tiểu Viên: [Em nhận được quà chưa?]
Em ấy trả lời tôi rất nhanh: [Đã nhận được rồi, ăn rất ngon, cảm ơn anh Giang Dư.]
Thật lịch sự.
Thật xa cách.
Trái tim tôi đột nhiên bị nắm chặt, không nhịn được mà tiếp tục hỏi: [Sau đó thì sao?]
Em nói: [Sau đó gì cơ?]
Như gặp sét đánh.
Tôi đột nhiên buồn bực hiểu rõ.
Em ấy đang uyển chuyển từ chối.
Đúng vậy, cẩn thận suy nghĩ lại, hai năm nay chúng tôi rất ít khi gặp nhau.
Bên cạnh em ấy có nhiều người như vậy, hơn nữa ai cũng thú vị hơn tôi.
Có lẽ em ấy đã thích người khác.
Nhưng Tiểu Viên…
Ngày trước em rõ ràng thích anh nhất mà.
5.
Thật khó chịu.
Tôi không biết nói với ai, đành phải nói với người đã khuất.
Người đã mất yên lặng, lòng tôi lạnh buốt như băng.
“Yêu thầm thật đắng, không biết anh đã từng yêu thầm ai chưa?”
“…”
“…”
“Nhìn vợ anh khá trẻ, lúc tổ chức đám tang cũng không khóc, ngược lại còn tươi cười, tôi biết chắc anh cũng có rất nhiều chuyện cũ.”
“…”
“Cô ấy không thích anh, chắc anh cũng buồn lắm, giống tôi vậy.”
“…”
“Nhưng cô ấy rất thích tiền của anh, chuyện này chưa chắc đã không phải một kiểu tình yêu, giống như… giống như Tiểu Viên thích khuôn mặt này của tôi…”
Tôi đột nhiên bừng tỉnh trong nhà xác.
Thế là tôi không ngừng tập luyện, rèn luyện, học tập.
Duy trì thân hình và bề ngoài của mình.
Đảm bảo mỗi lần mình xuất hiện trước mặt Tiểu Viên là có thể cướp được sự chú ý của em ấy.
Quả nhiên.
Em ấy bắt đầu muốn tiếp cận tôi.
…Chỉ là em ấy giả làm Giang Phỉ, kỹ năng diễn quá vụng về, nhưng lại rất đáng yêu.
Là muốn kiểm tra phẩm hạnh của tôi sao?
Vậy cũng quá khó rồi.
Như em thấy đấy.
Anh là một kẻ biến thái vô cùng kiên nhẫn.
6.
Tiểu Viên, Tiểu Viên của anh.
Cuối cùng em cũng đi đến bên anh.
Em phải thích anh cả một đời đấy.
Vĩnh viễn không thay đổi.
– HẾT –