Thư Tình Dành Tặng Cho Em - Chương 2
Trái tim tôi run lên.
Không biết anh đã đến sau lưng tôi từ khi nào.
Máy sấy trong tay bị anh cầm lấy, cánh tay bủn rủn của tôi được thả lỏng.
Ngón tay anh xuyên qua tóc tôi, động tác dịu dàng, không nói gì.
Anh trai sấy tóc cho em gái, rất bình thường, phải không?
Tôi không dám cử động dù chỉ một chút.
Chỉ im lặng cúi đầu, mắt nhìn mũi mũi nhìn tim.
Làm em gái của Giang Dư thật tốt.
Giang Phỉ có phúc mà không biết hưởng, lúc nào cũng nói anh trai mình không biết chăm sóc người khác.
Tôi hơi cong mắt, khóe miệng không tự chủ mà nâng lên.
Không biết bao giờ, rất biết là đằng khác.
8.
“Không ăn được bánh trôi rồi.”
Sấy xong tóc, anh nói với tôi: “Bạn anh sắp đi nước ngoài nên mời đến tiệc chia tay, em đi cùng ăn chút đi.”
Ồ, tiệc chia tay sao, đi.
Nhưng tôi không ngờ địa điểm chúng tôi đến là một căn biệt thự vàng son lộng lẫy, hơn nữa còn là tiệc bể bơi, là kiểu bên trong có rất nhiều người mẫu đi qua đi lại ấy.
Tôi trợn mắt há mồm.
Vừa nhìn sang đã thấy một nam sinh nhuộm tóc đỏ đeo ngọc phật đi về phía tôi và Giang Dư.
Vừa thấy tôi, anh ta hơi ngạc nhiêu, sau đó nhướng mày nhìn Giang Dư: “Không phải chứ, cậu còn em gái khác à?”
Vẻ mặt Giang Dư vẫn như thường: “Em ấy là Giang Phỉ.”
Anh ôm lấy vai tôi, tự nhiên thoải mái.
Tóc đỏ bật cười thành tiếng: “Sao cậu không nói luôn em ấy là Tần Thủy Hoàng chuyển kiếp đi? Nói không chừng mình còn tin hơn.”
Tôi nghịch ngợm ngón chân, lại nghe thấy người bên cạnh nói: “Chuyện hoán đổi linh hồn này rất phổ biến.”
Bịa chuyện như thật.
Nhưng từ miệng Giang Dư nói ra lại cảm thấy rất đáng tin.
Dù sao từ nhỏ anh đã cùng bố mẹ đi đến những nơi vào sinh ra tử, thấy thi thể chắc còn nhiều hơn cả tôi thấy đề thi trong sách.
Chẳng lẽ thật sự có chuyện này sao? Ngay cả tôi cũng không nhịn được mà nghi ngờ.
Lúc tóc đỏ đang hoài nghi.
Tôi nhìn mặt người này, lại nhìn ngọc phật chói mắt kia, trong đầu đột nhiên lóe lên một suy nghĩ.
Tôi nhớ ra anh ta là ai rồi.
Hồi cấp ba, tôi thường ăn chung nhà ăn với Giang Dư, Giang Phỉ nói chuyện phiếm với tôi từng nhắc đến một cậu ấm nhà giàu hay đi chung với họ, biệt danh là…
“Anh Nguyên Bảo?”
Tôi mở to mắt nhìn.
Tóc đỏ hít một hơi lạnh, nói một câu cmn, hoàn toàn tin tưởng.
Anh ta tò mò nhích lại gần nhìn kĩ tôi nhưng bị Giang Dư đẩy ra.
“Em gái tôi tới ăn cơm, cơm đâu?”
Tôi nhìn xung quanh, có mấy người mẫu nam đang khoe cơ bụng.
Anh âm thầm chặn ánh mắt đang nhìn ngó lung tung của tôi lại, lạnh lùng nói.
“Bữa tiệc này của cậu, cũng trưởng thành quá rồi.”
“Tôi và em ấy ngồi bàn trẻ em.”
9.
Tóc đỏ không đồng ý.
Anh ta chỉ về phía sân thượng tầng hai có mấy người đang đứng, trêu chọc: “Các bạn học đều ở trên đó.”
“Haiz, nữ sinh lớp mình đều đứng đó nhìn cậu một lúc lâu rồi, chậc chậc.”
Giang Dư vẫn như ngày trước, vẫn được chào đón như trước.
Tôi nhớ năm lớp mười, chưa đến ba ngày, trong nhóm học sinh mới đã lan truyền bề ngoài đẹp trai xuất sắc của giáo thảo này.
Mấy năm trôi qua, nam sinh khác nhuộm tóc uốn tóc thành đủ các thể loại, một số khác lại kém sắc hơn do sinh hoạt lộn xộn.
Vẻ ngoài của Giang Dư lại càng sắc bén hơn, độ đẹp trai lên một tầm cao mới.
Thời niên thiếu là ánh trăng sáng hàng đầu.
Đã không ai chịu được.
Tôi ngồi một mình trong góc dưới tầng một, không yên lòng nhét một miếng bánh gato nhỏ vào trong miệng.
Lúc đầu Giang Dư muốn tôi lên cùng nhưng tôi từ chối.
Tôi không quen người trên tầng, hơn nữa tôi vẫn đang dùng thân phận của Giang Phỉ.
Hơn nữa tôi sợ nhìn thấy cảnh Giang Dư cười nói vui vẻ với các nữ sinh khác.
Dù sao Giang Phỉ đã nói với tôi, mặc dù anh cô ấy ế từ trong trứng nhưng thật ra từng thích một người.
Hơn nữa còn từng tỏ tình với người ta.
Mà lại còn bị từ chối.
Tôi rất khó có thể tưởng tượng ra nữ sinh có thể từ chối Giang Dư sẽ chói mắt đến mức nào.
Tôi lại ăn thêm một miếng bánh nữa.
Buồn bã nói với bản thân, không thể ăn tiếp được nữa.
Dạ dày càng ngọt ngào, trong lòng càng đau khổ.
Tôi không thích chịu khổ.
Vậy là tôi nâng mắt lên, bắt đầu ngẩn người nhìn người mẫu nam người mẫu nữ trong bể bơi.
Không ngờ lại có hiệu quả.
Tôi cầm điện thoại di động lên chụp mấy người có dáng người không tệ, say sưa gửi ảnh cho Giang Phỉ cùng xem.
Bạn bè tốt chính là phải có phúc cùng hưởng.
Cô ấy lập tức gửi sticker kinh ngạc cho tôi.
[Cmn, anh mình dẫn cậu đi chơi với con trai?]
[Đậu mùa, sao mình không được đi, sớm biết vậy hai ngày nữa mới lừa anh ấy.]
[Hu hu hu hu, con nhóc chết tiệt kia, cậu nhất định phải sờ thêm mấy cái thay mình!]
Kỳ diệu hơn nữa là, tôi vừa ngẩng đầu lên đã đối mặt với ánh mắt của một người mẫu nam.
Đôi mắt đào hoa như chứa nước.
Áo phông trắng bị dính nước, cơ bụng như ẩn như hiện lấp ló phía sau.
Tôi ngơ ngác nhìn người ta.
Vậy mà người này lại chủ động đi về phía tôi thật.
10.
Mẹ nó.
Mặc dù thường xuyên nói với Giang Phỉ về chuyện này nhưng tôi là một người rất hèn nhát.
Trên mạng cái gì cũng từng nói từng xem, ở ngoài đời lại chưa từng nắm qua tay nam sinh.
Nhưng người mẫu nam kia đã đi đến trước mặt tôi.
Tôi không dám nhìn ngó lung tung, xấu hổ cười một tiếng: “Chào anh, có việc gì sao?”
“Tiểu Viên.”
Tôi nghe thấy cậu ấy gọi tên mình, hai mắt mở to vì kinh ngạc.
Nhìn cậu tháo mặt nạ xuống để lộ khuôn mặt quen thuộc.
Lần này tôi ngẩn người, vô thức nói: “Trần Húc?”
Bạn ngồi cùng bàn lớp mười hai của tôi.
Vậy mà lại thành người mẫu.
Cậu cười, đầu hơi cúi xuống, có hơi mất tự nhiên: “Đã lâu không gặp.”
Trong ấn tượng của tôi, Trần Húc giống tôi, là một học sinh ngoan rất quy củ.
Hơn nữa học tập nghiêm túc, cũng thi đậu một trường đại học không tệ.
Tôi hoàn toàn không ngờ.
Nam sinh đỏ mặt đứng dưới cây cổ thụ tỏ tình với tôi lại chính là người mẫu nam quyến rũ đứng center ban nãy.
Trong lòng đột nhiên cảm thấy rất phức tạp.
Chỉ lặp lại một câu: “…Đã lâu không gặp.”
Trần Húc còn muốn cùng tôi nói gì đó thì có người gọi: “Này, số một, đến biểu diễn mở nắp chai bằng cơ bụng đi.”
Cậu ngượng ngùng cười với tôi: “Mình đi làm trước, lát nữa… có thể tìm cậu nói chuyện không?”
Tôi gật nhẹ đầu.
Sau đó nhìn thấy Trần Húc bị mấy người ép rót rượu nhưng vẫn mỉm cười.
Chỉ là thỉnh thoảng đối mặt với ánh mắt của tôi, nụ cười có hơi khó xử.
Chẳng biết tại sao, tôi nghĩ đến cảnh chủ nhiệm lớp cấp ba cầm danh sách học sinh nghèo được hỗ trợ lớn tiếng đọc tên Trần Húc.
Cậu cũng như vậy, có hơi né tránh ánh mắt của tôi.
Tôi đứng lên, chủ động đi qua.
Bạn của anh Nguyên Bảo thấy tôi thì ồn ào: “Em gái, đến chơi cùng đi?”
Tôi ngọt ngào cười: “Em muốn sang bên kia quay mấy video cho cậu ấy, được không ạ?”
Các cô ấy xua tay: “Được nha.”
Nói xong còn tươi cười gọi với lên sân thượng tầng hai: “Anh Nguyên, thêm mấy em trai trẻ tuổi nữa đi!”
Bên phía sân thượng ồn ào trêu chọc.
Bỗng nhiên tôi cảm nhận được một ánh mắt khiến người khác không thể nào xem nhẹ.
Chân tôi cứng đờ, ánh mắt dần chuyển lên trên.
Giang Dư đang cúi đầu nhìn tôi.
Vẻ mặt mơ hồ không rõ.
11.
Lúc đi về, tôi không biết anh đã uống bao nhiêu rượu, say đến mức cần tôi dìu mới đi được.
Hơn nữa còn chỉ có thể một mình tôi đỡ.
Cả người tôi đều bị Giang Dư đè lên.
Khó khăn lắm chúng tôi mới đến xe đã đặt từ trước được.
Trần Húc đuổi theo.
Tôi sợ cậu ấy vừa nói đã gọi tôi Tiểu Viên.
Tôi nhanh chóng giúp Giang Dư vào xe rồi đóng cửa lại.
Sau đó quay người nhỏ giọng nói với Trần Húc vừa chạy đến: “Tình huống có hơi phức tạp, lúc khác mình giải thích với cậu sao, tóm lại…”
“Đừng gọi tên mình.”
Trần Húc không hiểu nhưng vẫn gật đầu.
Cậu ấy cúi đầu xuống, dùng âm lượng tương tự cẩn thận nói với tôi: “Cậu và đàn anh Giang Dư ở bên nhau rồi sao?”
“Sao có thể được.”
Tôi thở dài một hơi: “Anh ấy chỉ xem mình là em gái thôi.”
Tôi biết.
Giang Dư chắc chắn sẽ không thích người tự ti hèn nhát như tôi.
Trần Húc vừa hé miệng định nói gì đó, cửa xe sau lưng đột nhiên hạ xuống.
Một giọng khàn khàn mang theo men say nói với tôi.
“Về thôi, em, gái.”
Tôi giật mình, nhanh chóng vẫy tay tạm biệt Trần Húc.
Cậu ấy muốn nói rồi lại thôi.
Cuối cùng chỉ vẫy tay với tôi rồi nói: “Liên lạc sau.”
12.
Trong xe, Giang Dư rất yên tĩnh, im lặng nhắm mắt dựa vào vai tôi.
Tôi không dám cử động lộn xộn.
Tôi cảm nhận được hơi thở ấm áp của anh phả vào cổ mình, nhẹ nhàng, đều đặn.
Hình như ngủ thiếp đi rồi.
Ánh sáng ngoài cửa sổ chiếu lên khuôn mặt anh.
Tôi như bị quỷ ám.
Giơ tay lên, nhẹ nhàng chạm vào nốt ruồi lệ dưới mắt anh.
Giống như rất lâu trước kia, trong một buổi chiều tĩnh mịch nào đó.
Anh ngủ bên cạnh tôi.
Tôi vốn định đếm lông mi anh, xong đó lại vì làm chuyện xấu mà chạy trốn mất dạng.
“Giang Dư.”
Tôi thấp giọng gọi tên anh.
Anh không trả lời.
Tôi nâng mắt nhìn gương chiếu hậu, phát hiện khóe môi mình đang hơi nâng lên, cười ngốc nghếch.
Trong thời gian trộm được này.
Tôi lặng lẽ, bí mật hưởng thụ và độc chiếm lấy sự vui vẻ từ Giang Dư.
Bỗng nhiên xe nảy lên một cái.
Giang Dư hơi lung lay, mí mắt hơi động đậy.
Nhưng anh vẫn nghiêng đầu dựa vào vai tôi.
Xuyên qua kính chiếu hậu, lười biếng cười nhìn tôi.
Ánh sáng mờ ảo chuyển động.
Trong giây phút này, tất cả những bí mật không thể nói của tôi đều bị anh nhìn thấu.
Cho dù là tình cảm, hay là lời nói dối điên khùng này.
Tôi tập trung tinh thần nhìn xuống dưới.
Nhịp tim dần tăng nhanh, tôi nghe thấy Giang Dư phá tan im lặng, khàn giọng hỏi: “Em thích cậu ta?”
“Ai?”
“Người mẫu nam kia.”
Giang Dư lại nhắm mắt lại.
À, anh đang sợ em gái mình bị đàn ông đẹp trai lừa gạt.
Đáng tiếc Giang Phỉ lại thích người nhà quê xấu xa cơ, em tôi là ví dụ.
Tôi mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim, quy củ trả lời: “Không có, dáng người cậu ấy đẹp nên mới nhìn thôi.”
Giang Dư không nặng không nhẹ ồ một tiếng, không rõ anh đang thể hiện cảm xúc gì.
Sau đó lại bắt đầu im lặng.
Lúc dìu anh xuống xe.
Sức nặng đè lên vai tôi, hình như lại nặng hơn một chút.