Thu Thực - Chương 5
16.
Đúng ngày đã định, Phạm Viện sĩ đến như đã hẹn. Bởi vì Phạm viện sĩ là một học giả nổi tiếng của Viện Khoa học Nông nghiệp nên khi bà đến, rất nhiều phóng viên báo chí cũng đến theo để phỏng vấn. Đúng lúc hiệu trưởng trân trọng mời Phạm viện sĩ cùng đi thăm quan trường học.
Hứa Doanh Lung giơ điện thoại di động lên, lao tới khóc lóc. Chị ta quỳ trên mặt đất, vừa khóc vừa túm lấy vạt váy của Phạm viện sĩ, mặt đầy nước mắt nói: “Thầy ơi, xin thầy giúp em với. Sau khi em gái em được nhà họ Phó nhận nuôi, không những không quan tâm đến m//ạng sống của em và bà nội, mà ở trường còn bắt nạt em, em thực sự không còn cách nào nữa.”
Phạm viện sĩ vốn là một trưởng bối rất ôn hòa, khi bắt gặp chuyện như thế này, bà nhanh chóng đỡ Hứa Doanh Lung dậy, quan tâm hỏi: “Bạn học, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Em gái của em là ai?”
Hứa Doanh Lung nức nở lau nước mắt: “Em gái em tên là Phó Thu Thực.”
Nghe đến cái tên này, Phạm viện sĩ sửng sốt một chút, ánh mắt dần dần trở nên sắc bén.
Bà nhẹ nhàng nói: “Em có thể nói cụ thể cho cô biết chuyện gì đã xảy ra không?”
Mấy phóng viên nhìn thấy Hứa Doanh Lung xông đến, đã theo phản xạ giơ máy ảnh lên.
Khi họ nghe Hứa Doanh Lung nói về việc bắt nạt, mắt họ sáng lên và chấm đỏ của máy ảnh không ngừng nhấp nháy.
Họ nhìn chằm chằm vào Hứa Doanh Lung, nhẹ nhàng nói: “Bạn học đừng sợ. Chúng tôi là phóng viên, chúng tôi sẽ đòi lại công lý cho em.”
Hứa Doanh Lung chậm rãi ngước đôi mắt đỏ hoe vì khóc lên, giơ điện thoại trong tay lên bấm vào video. Đoạn video đó chính xác là đoạn Hứa Doanh Lung đến cửa Phó gia khóc lóc gõ cửa mấy đêm trước.
Khi video kết thúc.
Phóng viên trong lòng phẫn nộ nói: “Thật quá đáng! Sao lại có người vong ân phụ nghĩa như vậy?”
“Còn bắt nạt thì sao?”
“Vì liên quan đến sự phát triển của thanh thiếu niên. Chúng tôi rất coi trọng các vụ bạo lực học đường, phải kiên quyết loại bỏ nạn bắt nạt học đường trong trường học, không bao giờ dung túng.”
Phạm viện sĩ thở ra một hơi, nhìn hiệu trưởng: “Xin thầy hãy gọi đứa trẻ kia tới đây, tôi muốn nghe xem con bé nói sao.”
Sự việc đột ngột phát sinh đến thế này. Trán hiệu trưởng đổ mồ hôi lạnh, vội vàng gọi tôi tới văn phòng.
Vừa bước vào văn phòng, thầy ấy đã nghiêm khắc chỉ trích tôi: “Phó Thu Thực! Dù em có được Phó gia nhận nuôi thì bạn học Hứa Doanh Lung cũng vẫn là chị gái của em. Sao em có thể ỷ bản thân vào được một gia đình giàu có mà bắt nạt chị gái mình chứ?!”
Tôi đứng đối diện với hiệu trưởng, ngước mắt lên, mỉm cười, hỏi với vẻ thờ ơ: “Hiệu trưởng, ý thầy là, dù có là ai, cũng không thể bắt nạt bạn học trong trường phải không?”
Hiệu trưởng lớn tiếng nói: “Đương nhiên. Đây là trường học, bất luận học sinh gia cảnh thế nào, đã vào trường thì đều là học sinh. Nhà trường sẽ không bao giờ dung thứ cho bất kỳ ai có hành vi bắt nạt trong trường.”
Nghe vậy, tôi nheo mắt hài lòng: “Hiệu trưởng, em muốn tố cáo Chu Trọng Tri ở trường bắt nạt em.”
Lời này vừa nói ra, toàn trường đều xôn xao. Ai mà không biết Chu Trọng Tri là Thái tử Chu gia ở Ninh Thành, có địa vị cao quý.
Hắn là một tồn tại không dễ động vào. Ngay lập tức, máy quay của các phóng viên lại tập trung vào tôi.
Hiệu trưởng đổ mồ hôi lạnh trên trán, đập bàn:
“Nói bậy! Chính em còn chưa giải thích rõ ràng chuyện bản thân bắt nạt bạn học, sao có thể vu khống cho bạn học Chu như vậy chứ !”
17.
Tôi từ từ thu lại ánh mắt, thở dài: “Trước tiên, chuyện Hứa Doanh Lung cáo buộc em bắt nạt chị ta ở trường căn bản là vu khống. Nó hoàn toàn sai sự thật.”
Hứa Doanh Lung trên mặt hiện lên rõ ràng một tia hoảng sợ: “Em nói dối!”
Chị ta yêu cầu hiệu trưởng đưa camera giám sát ra, cho thấy tôi đã đánh chị ta ở hành lang. Qua camera theo dõi có thể thấy rất rõ. Tôi đã tát Hứa Doanh Lung.
Hiệu trưởng vỗ bàn, nghiêm mặt nói: “Phó Thu Thực, em còn gì để giải thích!”
Tôi liếc mắt một cái, lắc đầu: “Em thừa nhận đúng là em đã tát Hứa Doanh Lung. Nhưng đây là hành động bạo lực trong lúc tuyệt vọng, em sẵn sàng chịu phạt.”
Hứa Doanh Lung có vẻ mặt tự đắc.
Tôi đổi chủ đề: “Nhưng mỗi lần em tức giận tát Hứa Doanh Lung đều có lý do. Anh trai em, Phó Cảnh, mắc chứng rối loạn lưỡng cực nên tinh thần không ổn định. Nhưng Hứa Doanh Lung lại đi rêu rao khắp nơi trong trường nói anh ấy là một kẻ tâm thần. Hành động của chị ta đã khiến tình trạng của Phó Cảnh càng ngày càng trở nên tồi tệ.”
“Hơn nữa, trước mặt em rất nhiều lần Hứa Doanh Lung đã chửi Phó Cảnh là thằng đ//iên.”
Tôi ngước mắt nhìn mọi người: “Phó Cảnh là một người anh trai tốt, em không thể chịu đựng được việc anh ấy bị Hứa Doanh Lung vu khống như thế này.”
Hầu như tất cả mọi người trong trường đều biết Phó Cảnh mắc chứng rối loạn lưỡng cực. Nghe vậy, hiệu trưởng có vẻ trầm tư.
Một phóng viên thì thầm: “Quả thực, những xung đột về thể chất do xung đột lời nói có thể hiểu được, cũng không thể dùng làm bằng chứng trực tiếp cho việc bạo lực học đường”.
Phạm viện sĩ nghe xong tiền căn hậu quả của câu chuyện, bà ấy gõ nhẹ lên mặt bàn, nhìn tôi hỏi: “Vậy là chị của em nói em bỏ mặc, không quan tâm đến bà nội già yếu. Việc này là như thế nào?”
Tôi gật đầu, nhìn thẳng vào Phạm viện sĩ, nhẹ nhàng nói: “Có lẽ nên để bà em đích thân đứng ra giải thích sẽ thuyết phục hơn.”
18.
Phó Cảnh dẫn bà nội vào văn phòng. Ngay từ trên đường đi, bà nội đã nghe nói về nguyên nhân sự việc, bà vô cùng thất vọng nhìn Hứa Doanh Lung, như thể không hiểu tại sao đứa trẻ này lại cư xử như vậy.
Bà nội nghẹn ngào nức nở nói: “Thu Thực là một đứa trẻ ngoan. Nó đã cùng tôi làm ruộng từ khi còn nhỏ, chưa bao giờ kêu vất vả hay mệt mỏi.”
Đôi bàn tay già nua, nhăn nheo của bà lục lọi trong túi quần, rồi run rẩy lấy ra một chiếc túi vải quấn chặt, cởi dây ra, đưa ra một chiếc thẻ ngân hàng bên trong.
Tay bà nội chậm rãi xoa thẻ ngân hàng, nước mắt chảy dài trên khóe mắt: “Sau khi Thu Thực được nhà họ Phó nhận nuôi, mỗi tháng con bé đều đến thăm tôi, đưa cho bà già dùng tất cả tiền tiêu vặt của nó.”
“Con bé lo lắng sức khỏe của tôi không tốt. Rõ ràng rất bận học, nhưng vẫn thường xuyên đến thăm tôi, giúp tôi làm việc.”
“Chị gái nó…” Đôi mắt đục ngầu của bà nội ngấn lệ nói: “Có lẽ là do bà nội không được học cao, không thể dạy dỗ tốt chị gái con.”
“Sao con có thể, sao con có thể nói dối, vu khống em gái con như thế?”
Nghe bà nội nói, sắc mặt Hứa Doanh Lung tái nhợt. Chị ta không ngừng lắc đầu: “Bà đang nói cái gì vậy? Sao con chưa từng biết việc Phó Thu Thực đến thăm bà?”
Hứa Doanh Lung cười một cách miễn cưỡng: “Bà đừng vì bảo vệ Phó Thu Thực mà nói dối tất cả mọi người ở đây…”
Bà nội bước hai bước loạng choạng, chuẩn bị quỳ xuống trước mặt mọi người.
“Bà già này có thể cam đoan Thu Thực thật sự là một đứa trẻ ngoan, con bé chưa bao giờ làm những việc thương thiên hại lý như thế, mọi người đừng hiểu lầm con bé.”
Nhìn thấy hành vi của bà, tôi lập tức bước tới đỡ bà. Bà nội giằng ra khỏi tay tôi, quỳ xuống lạy mọi người, bà vừa khóc vừa nói: “Là tôi đã không dạy dỗ tốt Doanh Lung, là lỗi của tôi. Xin đừng trách con bé.”
Đôi mắt các phóng viên liên tục chuyển động, hộ đã thấy nhiều cảnh tượng, trong lòng như gương sáng. Ai thật ai giả, chỉ cần nhìn một cái liền có thể phân biệt được rõ ràng.
Tôi đỡ bà đứng dậy, nhìn Hứa Doanh Lung cười lạnh: “Chị đương nhiên không biết tôi thường xuyên về thăm bà nội.”
“Vì chị chê gia đình nghèo khó nên đã chuyển đi từ sớm. Tự hỏi lòng đi, trong sáu tháng kể từ khi chuyển đi, chị đã về thăm bà bao nhiêu lần?”
“Vì lo bà nội sức khỏe yếu, khi bà ốm đau không có ai chăm sóc nên tôi đã lắp camera ở nhà.”
Nhìn Hứa Doanh Lung sắc mặt càng lúc càng tái nhợt. Tôi lạnh lùng nói: “Nếu chị ở nhà, nhất định sẽ phát hiện ra những thứ này.”
“Nhưng, chị có biết không?”
Tôi bật camera, phát các bản ghi hình đã được lưu trên điện thoại của mình. Trong video, Hứa Doanh Lung rất hiếm khi về nhà, mỗi lần về nhà đều lục lọi hộp, tủ để tìm sổ ngân hàng của bà ngoại, còn kiêu ngạo xin tiền bà.
May mắn thay, tôi đã dặn bà nội trước nên bà đã giấu kỹ thẻ ngân hàng tôi đưa cho bà. Chỉ như thế Hứa Doanh Lung mới không thể tìm thấy.
Trong video, Hứa Doanh Lung sốt ruột đẩy bà nội, chửi: “Bà già, sống thật lãng phí, một đồng cũng không kiếm ra được.”
“Tôi ở bên cạnh bà có ích gì chứ!”
Bà nội bị Hứa Doanh Lung đẩy ngã loạng choạng ngã xuống đất, chỉ luôn miệng xin lỗi: “Thật xin lỗi, là bà vô dụng, không kiếm được tiền…”
Trước đây khi tôi xem những video này, tôi đã rất tức giận, ngay trong đêm vội vã đến nhà bà nội, đưa bà đi kiểm tra.
May mắn thay, bà không xảy ra vấn đề gì nghiêm trọng. Và giờ đây, tất cả bằng chứng còn lại trong video đã trở thành con d//ao sắc nhọn đ//âm vào Hứa Doanh Lung.
Vừa bước vào, Hứa Doanh Lung đã lén đặt điện thoại di động lên tủ sách. Điện thoại di động của chị ta đã phát trực tiếp và ghi lại mọi chuyện từ đầu đến cuối.
Ý định ban đầu của chị ta là để điều hướng dư luận, khiến cư dân mạng mắng mỏ tôi. Nhưng không ngờ mọi chuyện lại xoay chuyển nhanh đến vậy. Tôi đã lặng lẽ chặn chị ta lại, khiến chị ta không có cơ hội tắt phát sóng livestream.
Ngay từ đầu cư dân mạng thương hại Hứa Doanh Lung và chửi bới tôi, rồi khi hướng gió thay đổi, liền trở nên im lặng, rồi cuối cùng sau khi xem nhưng video này, ánh đèn sân khấu của họ đột nhiên thay đổi, bắt đầu quay sang mắng chửi Hứa Doanh Lung:
[Thật không nói nên lời! Đó là loại bạch liên hoa kinh tởm gì vậy! Giả vờ vô tội à?]
[Xin lỗi, tôi tưởng chị ta ở với bà nội vì yêu bà, ai ngờ chỉ là muốn hút m//áu nhai x//ương của người già!]
[Thật là hèn hạ, thật là hèn hạ! Ahhh! Vừa rồi tôi còn bênh vực cô ta, bây giờ thực sự bị vả mặt rồi!]
19.
Phạm viện sĩ đỡ bà nội ngồi xuống, nhỏ giọng nói: “Chị Tú Nga, chị nghỉ ngơi uống chút nước đi.”
Bà nội từng là công nhân phụ việc trong phòng nghiên cứu của Phạm viện sĩ, giúp đào đất và trồng trọt.
Ở kiếp trước, Phạm Viện sĩ luôn nhớ đến bà nội già yếu, sau khi kết thúc bài phát biểu, bà ấy đã đặc biệt đến thăm bà tôi, từ đó mới bất ngờ phát hiện ra tôi rất có năng khiếu trong lĩnh vực nông nghiệp.
Vì vậy, sau khi đã nỗ lực thi đỗ vào trường nông nghiệp, tôi đã trở thành học trò của Phạm viện sĩ.
Kiếp này, Hứa Doanh Lung muốn ngăn cản tôi gặp được Phạm viện sĩ, cũng không muốn tôi tiếp tục đi vào con đường kiếp trước đã đi.
Nhưng tôi đã chuẩn bị kỹ lưỡng, sớm đã hoàn thành bài luận văn của mình và gửi đến địa chỉ email của Phạm viện sĩ.
Sau khi đọc xong nội dung bài luận văn của tôi, Phạm Viện sĩ đã vô cùng ngạc nhiên. Chúng tôi thêm thông tin liên lạc của nhau, bà ấy biết được hoàn cảnh của tôi và hẹn gặp tôi vào ngày diễn ra bài phát biểu.
Vì vậy, khi Hứa Doanh Lung khóc lóc xông vào, khi Phạm viện sĩ nghe thấy tên tôi, bà ấy đã quyết định gặp mặt để làm rõ sự thực trước khi được ra bất kỳ kết luận nào. Và sự phát triển của mọi chuyện thực sự không phụ sự kỳ vọng của bà ấy.
Khi nhìn về phía tôi một lần nữa, Phạm viện sĩ mỉm cười dịu dàng: “Thu Thực, em thực sự là một đứa trẻ ngoan. Cô đã không nhìn lầm em.”
Dừng một chút, bà quay lại nhìn hiệu trưởng, nghiêm mặt nói: “Những hiểu lầm về bạn học Phó Thu Thực đã được giải thích rõ ràng.”
“Bây giờ, có lẽ thầy nên gọi Chu Trọng Tri đến, nói về việc cậu ta đã bạo lực học đường với em ấy.”
Thấy vậy, mồ hôi lạnh trên trán hiệu trưởng càng ngày càng nhiều hơn.
Tôi mỉm cười nói: “Tất nhiên không thể nói suông. Trước khi nói chuyện, chúng ta nên xem qua camera giám sát trước đã.”
Khi nhắc đến vấn đề này, Hứa Doanh Lung không thể đứng vững nổi nữa. Nhưng tôi vẫn bình tĩnh mở video giám sát, phát toàn bộ cảnh Chu Trọng Tri cùng người của hân vây quanh tôi.
Tất nhiên, tôi sẽ không ngu ngốc giống như Hứa Doanh Lung, công khai làm ầm ĩ mọi chuyện.
Tôi hiểu nguyên tắc giữ bí mật. Nếu đã ra tay thì phải một đòn chí mạng. Hôm nay, tôi sẽ giải quyết tất cả một lượt.
Chu Trọng Tri bắt nạt tôi, là sự thật. Hôm nay, những người đi cùng Phạm viện sĩ đều là những phóng viên ưu tú của báo Ninh Thành.
Đối với vấn đề nhạy cảm như bạo lực học đường lại còn là học sinh có xuất thân quyền quý, mấy phóng viên như sói ngửi thấy mùi m//áu, mắt bỗng nhiên sáng rực lên. Họ chắc chắn sẽ không bỏ qua cho đến khi x//é được một miếng thịt.
Chu Trọng Tri à, cho dù hắn có là thái tử gia cao quý nhất của nhà họ Chu, cũng không ai có thể bảo vệ hắn.