Thu Thực - Chương 3
9.
Phó Cảnh và Chu Trọng Tri đã đánh nhau. Khi tôi chạy đến, họ đã ở trong lớp, đánh nhau, người đầy thương tích.
Một người đến từ Phó gia nổi tiếng ở Ninh Thành, còn người kia là thái tử Chu gia. Hai người đánh nhau, không ai dám vào can ngăn, sợ làm bị thương một trong hai người. Thầy hiệu trưởng đứng ở cửa cũng lo lắng không biết phải làm sao.
Tôi liếc nhìn Hứa Doanh Lung đang đứng ở cửa, che miệng hưng phấn xem kịch. Có thể thấy, hai người này bỗng dưng đánh nhau, chắc chắn là do chị ta xúi giục.
Hứa Doanh Lung thấy tôi xuất hiện, ánh mắt chị ta lóe lên vẻ đắc ý, nự cười lộ ra hàm răng trắng muốt: “Bố mẹ Phó đi công tác về mà biết được Phó Cảnh đánh nhau với ai đó, đoán xem họ sẽ làm gì em?”
“Em gái, em xong rồi.”
Nhìn thấy Hứa Doanh Lung, tôi bực bội giơ tay tát chị ta một cái: “Xong, xong, xong. Nếu bây giờ Chu Trọng Tri không bảo vệ chị, sao chị biết mình không bị đánh?”
Tát xong, tôi hoàn toàn phớt lờ tiếng hét của Hứa Doanh Lung ở phía sau. Tôi giơ chân bước vào lớp học. Chứng rối loạn lưỡng cực của Phó Cảnh lại phát tác.
Đôi mắt anh ta đỏ hoe, hai tay đang b//óp cổ Chu Trọng Tri. Chu Trọng Tri cũng là một cao thủ không chịu thua kém, đã đẩy Phó Cảnh xuống đất và đ//ấm vào mặt anh ta hết lần này đến lần khác.
Tôi đứng sang một bên, nhặt một cây gậy dài và đ//ánh vào đầu Chu Trọng Tri không thương tiếc.
Có tiếng “cạch”. Chu Trọng Tri bị đ//ánh mạnh đến mức trợn trừng mắt, bất tỉnh. Tôi lắc lắc cây gậy trong tay, cảm thấy vô cùng thoải mái.
Giáo viên bên ngoài nhìn thấy cảnh tượng này, sợ hãi hét lên: “Phó Thu Thực em thật to gan. Nhanh, nhanh, đưa Chu Trọng Tri đến trạm y tế!”
Nhìn thấy Chu Trọng Tri ngất đi, Phó Cảnh vẫn ngoan cố túm lấy cổ Chu Trọng Tri không chịu buông ra. Tôi sợ anh ta thực sự sẽ b//óp cổ Chu Trọng Tri đến chet.
Tôi chỉ có thể ấn Phó Cảnh xuống, gỡ từng ngón tay ra, an ủi: “Bình tĩnh, Phó Cảnh.”
Phó Cảnh quay sang trừng mắt nhìn tôi một cách hung ác, như thể anh ta cũng muốn tấn công tôi. Tôi ra đòn phủ đầu, bẻ tay Phó Cảnh ra sau lưng, khống chế hắn: “Bình tĩnh!”
Phó Cảnh vẫn không chịu nhượng bộ. Sau khi giãy giụa vài lần, anh ta mở miệng cắn vào cánh tay tôi.
Cái quái gì vậy! Lại cắn nữa, anh ta là chó à?
Tôi nói nhanh: “Bây giờ tôi là người quen duy nhất của anh ở trường. Tôi có thuốc của anh, cũng chỉ có tôi mới có thể chăm sóc anh thật tốt.”
“Vì vậy hãy bình tĩnh lại, được chứ?”
“Ngoan ngoan, ngoan ngoãn, tôi sẽ không để người khác ức hiếp anh nữa.”
Nghe thấy lời trấn an của tôi. Cũng có lẽ là vì Phó Cảnh nếm được vị m//áu trong miệng. Đôi mắt đỏ tươi của anh ta vẫn nhìn tôi chằm chằm, nhưng miệng đã từ từ buông ra.
10.
Đây là chuyện lớn. Giáo viên mời phụ huynh của cả hai đến trường.
Bố mẹ Chu gia nhìn vết thương của Chu Trọng Tri, nhìn bố mẹ Phó gia với nụ cười trên môi: “Con gái nuôi của ông rất đ//ộc á//c.”
Nghe vậy, bố Phó liếc sang tôi, giơ tay tát thẳng vào mặt tôi không thương tiếc. Trong chốc lát, má tôi lập tức sưng lên, gần như có thể ngửi được mùi m//áu tanh thoang thoảng từ vết da bị rách trong miệng.
Bố Phó mỉm cười nói: “Đúng vậy, đứa trẻ này được nuôi dạy không tốt nên quá khắc nghiệt. Tôi thực sự xin lỗi.”
Trước mặt nhà họ Chu, bố Phó nghiêm khắc khiển trách tôi. Ngay lập tức, ông ta đuổi tôi ra ngoài, còn ông ta thì nói chuyện vui vẻ với nhà họ Chu. Nhưng khi tôi đi ra ngoài, bố Phó đã vỗ nhẹ vào vai tôi và nói: “Làm tốt lắm.”
Thấy tôi đi ra ngoài với khuôn mặt đỏ bừng và sưng tấy. Hứa Doanh Lung trợn mắt, đắc ý cười khúc khích, che miệng: “Em gái, em xong rồi.”
“Trở về chịu đòn, quỳ phạt, tất cả đều không thể thiếu.”
“Và nếu tên đ//iên đó bị bệnh, em chỉ có thể bị hắn tr//a t//ấn dã man.”
Tôi cảm thấy khó chịu khi nhìn thấy chị ta, liền tóm lấy cổ Hứa Doanh Lung, dồn chị ta vào tường, lạnh lùng nhìn: “Miệng chị nên sạch sẽ chút, anh ta chỉ bị bệnh chứ không phải đ//iên.”
Hứa Doanh Lung bị tôi nhéo, khó thở, nước mắt không khỏi chảy ra từ khóe mắt. Mặt chị ta đỏ bừng, liên tục vỗ nhẹ vào tay tôi: “Phó Cảnh nuôi được một con chó ngoan quá, bảo vệ chủ nhân thật tốt.”
Lúc này Chu Trọng Tri vẻ mặt ủ rũ bước ra khỏi văn phòng. Nhìn thấy tôi bóp cổ Hứa Doanh Lung, hắn bước tới kéo chúng tôi ra, ánh mắt thiếu kiên nhẫn: “Lại bắt nạt chị gái cô, cô thật ác độc.”
Lúc này, Chu Trọng Tri nhìn tôi bằng ánh mắt lạnh lùng, nói: “Lần này cô đã thực sự chọc giận tôi rồi, Phó Thu Thực.”
Tôi cong mắt, nhìn chằm chằm vào hai người trước mặt, cười nói: “Vậy cậu có thể giet tôi à?”
“Thật đáng tiếc, đã quá muộn.”
Phó Cảnh vẻ mặt bình tĩnh bước ra khỏi cửa, nhướng mi, nắm lấy cổ áo tôi bước ra ngoài:
“Phó Thu Thực, đi thôi.”
Nhìn thấy cảnh tượng này, Hứa Doanh Lung trợn tròn mắt kinh ngạc, gần như không thể tin được.
“Không thể nào! Mày và anh ta có quan hệ tốt như vậy từ khi nào vậy?!”
Tôi phớt lờ chị ta. Tôi hất tay Phó Cảnh ra, cau mày nhìn anh ta: “Anh có bệnh à?”
Phó Cảnh dừng lại và nhìn tôi với vẻ mặt khó xử. Anh ta cử động miệng nhưng không nói gì. Nhấc chân lên và đi thẳng về phía trước.
Tôi cảnh giác nhìn Phó Cảnh và cảm thấy anh ta có gì đó sai sai.
Qua một lúc, Phó Cảnh hít sâu một hơi, nói: “Tôi nghe được, lúc bạch liên hoa mắng tôi đ//iên, cô đã đ//ánh cô ta.”
“Tại sao cô lại muốn giúp tôi…”
Phó Cảnh có vẻ hơi bối rối.
“Tôi không tốt với anh.”
Tôi nói: “Tôi chỉ thấy chị ta ngứa mắt nên muốn tìm lý do để đối phó với chị ta.”
“Hơn nữa,” tôi cau mày nhìn chằm chằm vào Phó Cảnh, cũng thực sự bối rối: “Tôi cũng luôn gọi anh là kẻ đ//iên.”
11.
Phó Cảnh tựa hồ như đang đơn phương chiến tranh lạnh với tôi. Nhưng đây cũng chỉ là suy đoán của tôi.
Bởi vì trước đây tôi là người giám sát việc Phó Cảnh uống thuốc, thỉnh thoảng anh ta còn chế nhạo tôi: “Ngốc quá.” Cũng có lúc anh ta muốn phản kháng, sẽ cố tình làm đổ thuốc.
Nhưng bây giờ, Phó Cảnh không thèm nhìn tôi, chỉ lạnh lùng uống thuốc, ngẩng đầu nuốt xuống.
Mặc dù tôi không biết anh ta đang phát đ//iên cái gì. Nhưng tôi thấy Phó Cảnh như vậy cũng khá dễ chịu. Nên sau khi hắn uống thuốc xong liền quay lại chỗ ngồi, tiếp tục làm đề.
Cũng nhờ sự lựa chọn của Hứa Doanh Lung ở kiếp này, tuy phải sống chung với Phó Cảnh – một kẻ mất trí nhưng Phó gia cũng chưa bao giờ keo kẹt với tôi.
So với kiếp trước tôi ban ngày đi học, buổi tối giúp bà nội bán khoai nướng, vẫn không có tiền, dụng cụ học tập cũng không nỡ mua, sách vở, đề luyện thi đều được mua lại từ những các đàn anh đàn chị khóa trên với giá rẻ, cuốn nào cuốn nấy đều bị vẽ chằng chịt, tôi phải lật qua lật lại nhiều lần mới chịu bỏ xuống.
Nhưng bây giờ, ở nhà đã có bảo mẫu chăm sóc, đi học có tài xế đưa đón. Mỗi tháng bố mẹ Phó sẽ chuyển một số tiền không nhỏ vào tài khoản của tôi. Tôi căn bản không cần lo lắng về việc tiền không đủ tiêu.
Ngược lại, cuộc sống của Hứa Doanh Lung còn khó khăn hơn tôi rất nhiều. Bà nội tuổi đã lớn, ngày ngày bà bày sạp ngoài bán khoai lang nướng trong thời tiết lạnh cắt da cắt thịt, nhưng kiếm cũng chẳng được bao nhiêu tiền.
Chị ta mỗi tháng đều nhận được trợ cấp hộ nghèo. Nhưng kiếp trước chị ta đã quen với cuộc sống thoải mái tiền bạc, nay lại bất ngờ quay trở lại cuộc sống thiếu ăn thiếu mặc. Chị ta sống vô cùng chật vật.
Hứa Doanh Lung vốn dĩ thành tích học tập đã không tốt, tương lai mờ mịt. Bây giờ chị ta chỉ có thể dựa vào tình yêu của Chu Trọng Tri dành cho mình để lấy chút niềm tin vào tương lai.
Hứa Doanh Lung thỉnh thoảng lại trở về nhà, tức giận trách móc bà nội: “Bà già, sao không kiếm ra chút tiền nào vậy? Mau đi ra ngoài kiếm tiền nhanh!”
Tôi nghĩ đến tuổi tác của bà lại sợ bà sẽ bị kiệt sức. Nên hàng thàng đều dành dụm tiền tiêu vặt, nhân lúc Hứa Doanh Lung không có ở nhà, liền đến đưa cho bà nội.
Tôi dặn dò bà: “Ở nhà cần gì thì bà cứ mua, nhưng đừng quá nuông chiều Hứa Doanh Lung, cũng đừng để chị ta lúc nào cũng lên giọng sai bảo bà. Bà nhớ nghe lời cháu dặn nhé!”
Bà nội nắm tay tôi, nhìn tôi bằng đôi mắt đục ngầu đầy áy này: “Thu Thực, là do bà nội vô dụng, bà già rồi không kiếm được tiền nên đành phải cho con đến nhà người khác.”
“Thu Thực, con ở bên ngoài đừng để phải chịu ấm ức.”
Mắt tôi nóng bừng, tôi kéo tay bà, cười: “Bà ơi, bây giờ con sống rất tốt. Bố mẹ rất tốt với con, anh trai cũng rất tốt với con, con sẽ không bị bắt nạt đâu.”
Bà nội bấy giờ có vẻ nhẹ nhõm hơn, bà chậm rãi vỗ nhẹ vào tay tôi: “Thế là tốt rồi, tốt rồi.”
Trước khi đi, bà kéo tôi lại, nhất quyết nhét cho tôi một túi khoai lang.
“Cái này bà nội tự mình trồng, rất tốt cho sức khỏe, đem về cho bố mẹ con ăn đi.”
Tôi không thể từ chối đành phải cầm lấy.
“Bà nội, con lần sau lại tới thăm bà, bà nhớ giữ gìn sức khoẻ đấy.”
Bà nội đứng ở cửa nhìn tôi đi xa, bà mỉm cười vẫy tay với tôi: “Bà nội đợi con.”
Về đến nhà, tôi thấy Phó Cảnh đang ngồi trên ghế sofa dưới nhà, bực bội lật sách. Nhìn thấy tôi trở về, giọng điệu anh ta có chút bất mãn: “Cô đi đâu thế? Tan học sao không đợi tôi?”
Nhìn thấy tôi xách một cái túi bóng bẩn thỉu bên trong có đầy bụi bẩn, vẻ mặt Phó Cảnh càng thêm ghê tởm: “Cái gì thế này? Trông bẩn quá.”
Tôi lười để ý đến Phó Cảnh, bước vào bếp rửa sạch khoai lang, để khô. Phó Cảnh đi theo đi vào, khoanh tay đứng một bên kiêu ngạo hỏi: “Cô mua cái này làm gì?”
“Hôm nay tôi đi thăm bà tôi, cái này là do bà trồng.”
Phó Cảnh đã nghe nói về hoàn cảnh của tôi, khịt mũi. Thấy tôi chuẩn bị nổi giận, anh ta cứng cổ, miễn cưỡng nói: “Này, Phó Thu Thực, tôi cũng muốn nếm thử.”
Tôi không thêm bất kỳ gia vị nào, chỉ đơn giản luộc khoai lang lên. Phó Cảnh cau mày, dùng nĩa gắp vỏ ra, nếm thử: “Miễn cưỡng tạm được, hương vị cũng thường thường, bà nội cô trồng khoai rất tốt.”
Nhìn vẻ mặt khó xử của Phó Cảnh. Lần đầu tiên tôi cảm thấy anh ta cũng không đáng ghét đến vậy.
Trước khi lên lầu, tôi xoa đầu anh ta như xoa đầu một chú chó to: “Ăn hết đi đó, đừng lãng phí.”
Phó Cảnh trợn to hai mắt, hít một hơi khí lạnh: “Phó Thu Thực, hỗn xược!”