Thu Thực - Chương 2
5.
Không có gì ngạc nhiên, hầu hết học sinh trong trường đều đã xem đoạn video được lan truyền đó. Thái tử gia Chu Trọng Tri từ khi sinh ra đã ngậm thìa vàng. Hắn chưa bao giờ nhìn thấy một cô gái cứng cỏi như vậy, đứng trước sự lựa chọn giữa tiền bạc và tình thân gia đình, lại không chút do dự lựa chọn tình thân.
Không chỉ vậy, cô ấy còn kiên cường và vô hại.
Ngược lại, nếu so sánh với cô em gái ích kỉ, yêu tiền như tôi, tôi càng trở nên đáng khinh hơn. Chu Trọng Tri luôn rất chán ghét loại người như thế.
Vì vậy, hắn đã dẫn theo một nhóm người, kiêu ngạo chặn tôi ở cửa nhà vệ sinh. Chu Trọng Tri đang hút thuốc, cúi nửa người trước mặt tôi, nhìn tôi từ trên cao xuống.
Hắn phả làn khói thuốc vào mặt tôi: “Nhìn kìa… một con sâu bọ bẩn thỉu như mày làm sao xứng được học ở trường này!”
Chu Trọng Tri gạt tàn thuốc, ngay sau đó, hắn trực tiếp ấn đầu thuốc đang cháy lấp lánh vào cánh tay tôi, tôi thì bị những người khác giữ chặt, không thể phản kháng, chỉ có thể bất lực trơ mắt nhìn đầu thuốc lá của Chu Trọng Tri đốt lên da mình phát ra tiếng “xèo xèo” rồi nhanh chóng biến thành vết phồng rộp đỏ tấy.
Nhìn thấy cảnh này, đám nam sinh xung quanh phát ra những tiếng cười châm biếm. Hứa Doanh Lung bị gọi tới, tình cờ nhìn thấy cảnh tượng này. Lập tức trợn mắt, che miệng, kinh ngạc nói: “Sao các cậu có thể làm như vậy chứ!”
Chu Trọng Tri ngẩng đầu, lười biếng đứng dậy, đi tới trước mặt Hứa Doanh Lung, cười nhẹ một tiếng: “Này cô bé.”
“Tôi đang giúp cậu báo thù, cậu không thích sao?”
Hứa Doanh Lung liếc nhanh về phía tôi, giấu đi sự đắc ý trong đáy mắt. Sau đó, chị ta giậm chân, tức giận nhìn Chu Trọng Tri: “Tôi không thích như vậy, thật quá đáng!”
Chu Trọng Tri nhìn Hứa Doanh Lung nhăn mặt, cười lạnh, kéo lấy tay, khoác vai chị ta bước ra ngoài: “Cậu không thích à? Nếu không thích, lần sau tôi sẽ đổi cách khác.”
Giọng nói của Hứa Doanh Lung vừa mềm mại vừa quyến rũ: “Chu Trọng Tri, sao cậu có thể làm vậy với bạn học của mình? Không nên như thế!”
Đi qua lối rẽ, Hứa Doanh Lung lặng lẽ quay đầu lại, khinh thường liếc nhìn tôi. Chị ta chắc chắn rất đắc ý.
Ở kiếp trước, người thường xuyên bắt nạt chị ta ở trường chính là Chu Trọng Tri. Kiếp này thân phận thay đổi, Chu Trọng Tri lại thích chị ta, còn giúp chị ta bắt nạt tôi.
Nhưng chị gái ơi, sống lại một đời. Con đường duy nhất của chị là dựa vào đàn ông sao?
6.
Những ngày đầu tiên Phó Cảnh đến trường, anh ta cư xử rất bình thường, sống khép kín, cũng không hành động như một con quái vật.
Nhưng sau khi nộp bài kiểm tra, khi trở lại lớp học, tôi thấy sàn nhà bừa bộn. Bàn của Phó Cảnh đã bị lật, sách vở vương vãi tứ tung. Phó Cảnh cũng không còn ở đây nữa.
Ánh mắt của các bạn học vẫn còn sợ hãi. Họ kể rằng, ban đầu Phó Cảnh đang ngồi rất yên ổn, nhưng đột nhiên phát đ//iên, ngay lập tức đập phá mọi thứ trong tầm với.
Tôi tìm thấy Phó Cảnh trong một phòng học trống, các thầy cô ngập ngừng đứng ở cửa nhưng không ai dám bước vào. Anh ta bình thản ngồi trên chiếc ghế đẩu duy nhất giữa phòng học, dưới ánh mắt ẩn chứa một cơn thịnh nộ sâu thẳm.
Nhìn thấy cảnh tượng này, trên mặt Hứa Doanh Lung hiện lên một tia oán hận. Những hình ảnh bị Phó Cảnh hành hạ ở kiếp trước khi anh ta phát đ//iên vẫn còn ám ảnh trong tâm trí chị ta, chị ta hoảng sợ hét lên: “Phó Cảnh là kẻ đ//iên! Anh ta bị bệnh!”
Chăm sóc Phó Cảnh lâu như vậy, chị ta lẽ nào không biết người mắc chứng rối loạn lưỡng cực không thể bị kích thích sao? Tôi bước tới, giơ tay tát mạnh vào mặt Hứa Doanh Lung ra lệnh cho chị ta: “Im miệng, câm mồm lại!”
Tôi đẩy chị ta vào tường. Hứa Doanh Lung mở to mắt, vừa định hét lên. Nhưng giây tiếp theo, chị ta liếc mắt nhìn thấy Chu Trọng Tri đang dẫn theo một nhóm người đi tới.
Ánh mắt Hứa Doanh Lung lóe lên, lập tức rưng rưng nước mắt, khóc: “Sao em lại bắt nạt chị?”
Chu Trọng Tri nhìn thấy cảnh này, nghiến răng nghiến lợi bước tới: “Này! Phó Thu Thực, cô muốn chet phải không?”
Nhưng tôi hoàn toàn phớt lờ Chu Trọng Tri. Tôi quay người bước vào lớp học mà không ai dám vào, rồi mạnh mẽ đóng sập cửa lại.
Đối mặt với ánh mắt đáng sợ đột ngột của Phó Cảnh. Tôi bình tĩnh nhìn vào mắt anh, rồi đưa thuốc trong tay ra: “Uống thuốc đi.”
Giọng nói của Phó Cảnh lạnh lùng, không chút khách khí nói: “Cút đi!”
Thấy tôi dần dần đến gần, ngón tay của Phó Cảnh co rút lại. Ngay sau đó, anh ta đứng dậy, tóm lấy cổ tôi và ném tôi xuống đất. Phó Cảnh hai mắt đỏ hoe, gầm lên trong cổ họng: “Tôi nói, cút ra ngoài!”
Tình huống này không làm tôi ngạc nhiên chút nào. Nhưng đây là trường học, không phải Phó gia, không phải nơi Phó Cảnh có thể tùy ý làm bậy.
Tôi đã làm công việc đồng áng với bà nội trong nhiều năm, sức lực của tôi không hề nhỏ. Không nói một lời, tôi gỡ tay Phó Cảnh ra, túm lấy cổ áo anh ta, lật người và vật anh ta xuống đất.
Tôi ấn xuống Phó Cảnh, nói từng câu từng chứ: “Tôi đã nói rồi, uống thuốc!”
Chứng rối loạn lưỡng cực Phó Cảnh lúc này đã phát tác, anh ta không hề để lời tôi nói vào tai. Anh giãy giụa định đứng dậy: “Nếu cô dám làm vậy với tôi, tôi sẽ bảo bố mẹ đuổi cô ra ngoài!”
Giọng tôi lạnh lùng: “Tùy anh.”
Nếu không phải bà nội đã nợ Phó gia một ân tình, muốn báo ân, tôi cũng sẽ không nguyện ý rời đi cùng nhà họ Phó.
Phó Cảnh đánh không lại tôi. Ánh mắt đầy căm phẫn, anh ta mở miệng thật to, cắn mạnh vào cánh tay tôi. Anh ta không hề tỏ ra thương xót, chỉ trong chốc lát, m//áu của tôi tuôn ra ào ạt. Tôi chịu không nổi nên đã đ//ấm thật mạnh vào mặt anh ta, bắt đầu vật lộn với anh ta, m//áu dây ra khắp người.
Phó Cảnh trút giận xong, mất hết sức lực. Cuối cùng, tôi đè anh ta xuống đất, khóa cả hai tay sau lưng, ép anh ta nuốt thuốc.
Phó Cảnh căm hận nhìn tôi: “Phó Thu Thực! Mày là con đ//iên!”
Tôi không thương tiếc vả anh ta một cái: “Mày mới đ//iên ấy.”
“Não tàn.”
7.
Bởi vì lần này Phó Cảnh đã phát bệnh ở trường, gần như tất cả mọi người đều biết Phó Cảnh mắc chứng rối loạn lưỡng cực.
Hứa Doanh Lung thậm chí còn đi rêu rao trong trường rằng Phó Cảnh là một kẻ tâm thần, hắn hung bạo và độc ác, mọi người nên tránh xa hắn.
Đối mặt với câu hỏi của Chu Trọng Tri, Hứa Doanh Lung lập tức rơi nước mắt, chị ta nói với giọng đầy uất ức: “Phó Cảnh là một người rất đáng sợ. Tôi đã từng… chứng kiến anh ta bắt nạt người khác trước đây. Tôi chỉ muốn mọi người tránh xa anh ta để được an toàn.”
Nghe được những điều này, cảm giác khó chịu mơ hồ trong lòng Chu Trọng Tri lập tức tan biến, hắn cảm thấy Hứa Doanh Lung là người lương thiện. Hắn kéo Hứa Doanh Lung lại gần, xua tay, kiêu ngạo nói: “Đừng sợ, đi theo anh, anh sẽ không để em bị bắt nạt đâu.”
Nghe vậy, Hứa Doanh Lung lộ ra vẻ mặt ngượng ngùng, đỏ mặt, đánh nhẹ vào cánh tay Chu Trọng Tri, nũng nịu nói: “Cậu đang nói cái gì vậy…”
Chính là bởi vì những lời Hứa Doanh Lung đi rêu rao. Phó Cảnh vốn đã không hòa đồng, giờ đây xung quanh càng không ai dám lại gần anh ta.
Chỉ có tôi, ở trường vẫn theo sát Phó Cảnh như thường lệ, giám sát anh ta uống thuốc đúng giờ. Phó Cảnh rất thiếu kiên nhẫn với tôi. Anh ta luôn mắng chửi tôi và bảo tôi cút ra ngoài.
Tôi nhìn chằm chằm Phó Cảnh nuốt thuốc, cất lọ thuốc rồi quay người bước đi: “Tôi cũng chẳng muốn ở cạnh anh.”
Bởi vì lần trước Phó Cảnh phát bệnh, tôi không kiên nhẫn đã tát Hứa Doanh Lung một cái. Bị Chu Trọng Tri nhìn thấy, hắn cho rằng tôi bắt nạt Hứa Doanh Lung nên càng ghét tôi hơn.
Ở trường, tôi thường thấy chữ “chó cái” và “con đ*” được viết bằng bút dạ trên bàn và ghế của mình. Lúc ăn cơm ở canteen, cũng có người cố tình va vào tôi, khiến thức ăn đổ hết lên người tôi.
Thậm chí, mỗi khi tôi ra ngoài một chút, trở về là có thể móc ra từ cặp sách nào rắn, chuột, gián, v.v…. Có khi là con chet, cũng có lúc là còn sống. Nhìn thấy chúng, tôi chỉ biết đứng sững lại.
Chu Trọng Tri đang dựa vào bậu cửa sổ, cùng với đám tùy tùng của hắn cười đùa không ngớt. Tôi mặt không đổi sắc, bước tới và nhét những thứ còn nguyên vẹn vào cổ áo đồng phục học sinh của hắn.
Chu Trọng Tri sợ hãi hét lên, nhảy nhảy giũ con chuột ra khỏi quần áo, mắng tôi: “Mày đ//iên à!”
Tôi không nói gì, quay người lại chỗ ngồi của mình. Đôi mắt của Chu Trọng Tri đầy vẻ oán hận, hắn nhìn chằm chằm vào tôi: “Tao sẽ giet mày.”
8.
Bọn Chu Trọng Tri rất đông người. Tôi luôn tránh mặt bọn họ, nếu tránh được thì tôi sẽ yên tĩnh cả một ngày. Nếu không tránh được, không may bị bọn họ bắt được, tôi chỉ có thể tạm thời cắn răng chịu đựng.
Nhưng tôi chưa bao giờ cầu xin Chu Trọng Tri thương xót. Ngay cả khi hắn ta đang giẫm lên tay tôi, kiêu ngạo nhìn tôi: “Chậc, Phó Thu Thực, tao thấy mày cũng cứng miệng đấy.”
Tôi đau đến toát mồ hôi nhưng vẫn không nói lời nào. Cuối cùng, Chu Trọng Tri cảm thấy nhàm chán, quay người cùng nhóm người của mình rời đi.
Tôi từ từ bò dậy khỏi mặt đất, dựa vào tường, nhìn chằm chằm vào bóng lưng Chu Trọng Chi, khàn giọng nói: “Chu Trọng Tri, khi còn cơ hội tốt nhất mày nên giet tao đi.”
“Nếu không tao sẽ kéo mày xuống địa ngục.”
Chu Trọng Tri nghe vậy, khinh thường quay đầu lại: “Đồ ngu, nói lời cay nghiệt như vậy thật sự cho rằng mình rất ngầu sao?”
Ngay sau đó, một nhóm nam sinh phá lên cười. Phó Cảnh thường xuyên thấy Chu Trọng Tri bắt nạt tôi, nhưng anh ta chỉ thờ ơ liếc nhìn tôi rồi lại lạnh lùng quay đi.
Hứa Doanh Lung nhìn thấy vậy, vỗ vỗ mặt tôi cười, chế nhạo: “Phó Thu Thực, dù mày có làm chó liếm cho Phó Cảnh thì anh ta cũng chẳng để mày vào mắt.”
Hiện tại tôi không còn sức lực để đánh Hứa Doanh Lung. Tôi chỉ có thể dựa vào tường để thở. Khi lấy lại hơi, tôi giơ chân đá thật mạnh vào Hứa Doanh Lung.
Chị ta sợ hãi hét lên, lùi lại vài bước, trừng mắt nhìn tôi giận dữ: “Con khốn! Sao mày vẫn chưa chet đi!”
Sau đó, không biết chị ta chợt nghĩ ra chuyện gì, bắt đầu cười khúc khích, tự mãn nói: “Bây giờ vẫn chưa đến lúc. Em gái tốt của chị, hãy chờ đợi rơi vào cơn ác mộng dài đằng đẵng không ánh sáng đi.”